Quan Tiểu Ưu lập tức bị đè vào trên tường, hơn nữa bởi vì nguyên nhân xung lượng, thân thể Đỗ Vấn đè ép cô, cơ hồ không có bất kỳ khe hở, cô có thể cảm thấy lồng ngực cứng rắn của anh phát ra nhiệt độ, một nháy mắt kia, cô có loại cảm giác bị đốt cháy.
Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, muốn mắng anh, nhưng miệng bị anh che gắt gao, căn bản không mở miệng được, chỉ có thể ô ô, giống như mèo nhỏ bị chủ nhân bắt được.
Đỗ Vấn đại khái cũng bối rối, lần đầu tiên anh cách một cô gái gần như vậy, hơn nữa còn sau khu thưởng thức toàn cảnh của cô gái đó, tất cả suy nghĩ của anh như đoản đường, căn bản không nhớ nổi mình là người nào? Anh cứ che cô, cũng quên mất sau đó phải làm gì, hai người liền duy trì loại tư thế đối lập này, cũng không nói ra được mập mờ.
“Chú Vấn, dì Ưu Ưu, hai người đang làm gì?” Cho đến chân bọn họ có tiếng kêu, Huân Huân khả ái phát ra nghi vấn, mới thức tỉnh hai người.
“Anh, anh thực ngốc á…”Lúc này tiểu Đường Tâm cũng vuốt mắt ra ngoài, “Bọn họ đang đùa thân ái đó!”
Phốc ––
Quan Tiểu Ưu nhấc chân đá về phía Đỗ Vấn, anh rất dễ dàng tránh thoát, sau đó cũng buông lỏng Quan Tiểu Ưu, ôm lấy tiểu Đường Tâm, “Chú tới đón các con về nhà!”
Anh nói tự nhiên, giống như chuyện lúc trước căn bản không có xảy ra, nhưng tiểu Đường Tâm cũng thật tò mò, “Chú Vấn, chú đang cùng dì Ưu Ưu yêu sao?”
Coi như Đỗ Vấn muốn xem nhẹ, nhưng đối mặt vấn đề của đứa bé, cũng không thể giả câm vờ điếc, anh hắng giọng, khóe mắt quét nhẹ qua cô gái đằng kia, nhẹ nhàng trả lời, “Tiểu Đường Tâm nhìn lầm, làm sao chú Vấn sẽ nói yêu thương cùng người như cô ấy, chú Vấn muốn tìm bạn gái có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải đáng yêu, tuyệt đối không thể giống cọp mẹ, có đúng hay không?”
Anh đang biến tướng mắng cô sao?
Quan Tiểu Ưu ngu ngốc cũng nghe ra được, cô nhấc chân đi tới, đôi tay chống nạnh, “Này, họ Đỗ kia, anh nói rõ ràng, ai là cọp mẹ? Tôi thấy anh mới là con cọp, là cọp đực độc ác đa đoan!”
Cô nổi đóa, sáng sớm đầu tiên là xem cô hết trơn, hiện tại lại tới mắng cô, người đàn ông này quả thực là tai tinh(*) của cô.
(*) kẻ gây họa
“Dì Ưu Ưu, cọp đực cùng cọp mẹ là một nhà” Tiểu Đường Tâm không hiểu bọn họ tranh đấu, lại nói tới một câu.
Lần này Đỗ Vấn vui vẻ, dù trong ngày thường anh rất nghiêm túc, giờ phút này cũng không nhịn lộ ra mỉm cười, “Tiểu Đường Tâm thật thông minh, chỉ là không phải tất cả cọp đực đều cùng một nhà với cọp mẹ.”
Ý tứ của anh nói là, anh căn bản không thích cô!
Điên rồi, điên rồi!
Quan Tiểu Ưu nhìn đông nhìn tây, cầm thứ gì sẽ phải đi đánh người, lúc này, tiểu Huân Huân đi tới, níu lại Quan Tiểu Ưu phát điên, “Dì ơi, hai người đừng ầm ĩ, con xem qua tivi, phía trên nói hai người gọi là oan gia vui mừng!”
Lời này khiến Đỗ Vấn không còn lời có thể nói, bàn tay anh vuốt đầu Huân Huân, “Nhanh đi thu dọn đồ đạc, chú mang bọn con về nhà!”
“Mẹ cũng ở đấy sao?” Lúc này Huân Huân liền hỏi.
Đỗ Vấn cũng không biết tình huống có biến, gật đầu một cái, “Dĩ nhiên, bây giờ ba cùng mẹ con tốt lắm!”
“Oa! Ba thật giỏi!” Tiểu Đường Tâm vẫn có tình cảm rất sâu với ba mình.
Huân Huân nhếch miệng lên, “Ba nhớ ra chúng con rồi?”
Đỗ Vấn có chút không biết trả lời thế nào, chỉ suy tư hai giây, vẫn gật đầu một cái, “Đương nhiên rồi!”
Đứa bé cùng Đỗ Vấn đều đi rồi, trong phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Quan Tiểu Ưu, nhưng cô vẫn ngơ ngác, trước mắt không ngừng hiện lên ánh mắt Đỗ Vấn nhìn mình, còn có bộ dáng chế nhạo mình.
“Sao lại nghĩ tới anh ta? Quan Tiểu Ưu mày bị điên rồi sao?” Cô liều mạng lắc đầu, nhưng dáng vẻ người kia chính là không bỏ rơi được.
“Hư, hư… Quan Tiểu Ưu, gần đây mày nhất định là Hormone bài tiết quá nhiều, cho nên mới như vậy” Cô vỗ mặt mình, nhìn mình trong gương, da hồng không bình thường.
“Tư xuân, nhất định là tư xuân!” Nghĩ tới tối hôm qua mình nổi điên lại mặc áo ngủ đó, cô liền muốn gặp trở ngại.
“Không được, xem ra thật cần tìm đàn ông…”
Đỗ Vấn đi, nhưng đầu anh như một cục đá nhập trong hồ nước, đảo loạn tình cảm của Quan Tiểu Ưu.
Đoan Mộc Mộc trở lại biệt thự Khang Vũ Thác, người giúp việc tới lúc gấp rút xoay quanh, thấy cô, giống như là thấy được cứu tinh, “Đoan tiểu thư, cô đã tới!”
“Anh ấy thế nào, vẫn còn nóng sao? Nóng tới bao nhiêu?” Đoan Mộc Mộc vừa lên lầu, vừa hỏi thăm.
“Tiên sinh vẫn nóng, mới vừa rồi đo, nóng tới 39,2 độ.” Người làm nữ đi theo.
“Bác sĩ có tới không? Nói thế nào?” Đoan Mộc Mộc đẩy cửa phòng ra, lại hỏi.
Người làm nữ gật đầu một cái, nhưng ánh mắt có chút né tránh, Đoan Mộc Mộc đã nhìn ra, “Chuyện gì xảy ra?”
“Bác sĩ bảo tiên sinh đến viện, nhưng cậu ấy sống chết cũng không chịu!” Người làm nữ nói khiến Đoan Mộc Mộc cau mày, không phải nói anh vẫn hôn mê sao?
Đoan Mộc Mộc cũng không có vạch trần, kỳ thật Khang Vũ Thác có chút tâm tư, anh biết, anh cũng chỉ muốn lưu mình ở bên cạnh mấy ngày mà thôi.
Đút thuốc cho anh, lại giúp anh hạ nhiệt độ, Khang Vũ Thác rốt cuộc lui nóng, Đoan Mộc Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa trước quá độ mệt mỏi, cô cũng bất tri bất giác nằm ở bên giường Khang Vũ Thác ngủ thϊế͙p͙ đi.
Anh mở mắt ra, liền thấy cô, cảm giác kia thật rất tốt!
Thật ra thì sáng sớm hôm nay lúc Lãnh An Thần dẫn cô đi, anh cũng không phải không có tri giác, chẳng qua là lúc đó anh thật rất suy yếu, anh cho là cô sẽ không trở lại nữa, anh sợ, cho nên mới bảo người làm nữ không ngừng gọi điện thoại.
Đều nói tình yêu sẽ làm cho người ta trở nên không lý trí, thấy lời này một chút cũng không giả, Khang Vũ Thác có thể làm cho cô trở lại, thậm chí ngay cả thuốc đều không uống.
“Mộc Mộc…” Khang Vũ Thác khẽ kêu một tiếng, đại khái cô ngủ quá say, cũng không nghe thấy, vì vậy anh cũng yên tâm, tiếp tục nói, “Xin tha thứ cho anh ích kỷ một lần cuối cùng, dùng loại phương thức này lưu em lại, bởi vì anh biết về sau anh cũng không có cơ hội như vậy.”
Tay anh vuốt tóc cô, mềm mại giống như là tơ lụa, đáng tiếc tốt đẹp này không tích tụ vì anh.
Nửa đêm, Đoan Mộc Mộc mới tỉnh lại, phát hiện tay Khang Vũ Thác nắm cô, một khắc kia, trong lòng cô không nói rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy chua xót khó chịu.
Trở lại gian phòng, cô nghe được điện thoại di động đang vang lên, là âm thanh nhắc nhở không đọc tin nhắn, mở ra xem, có thật nhiều tin, đều là Lãnh An Thần gởi tới ––
“Bà xã, em ngủ chưa?”
“Bà xã, em đang làm gì? Tại sao không nhắn tin lại?”
“Bà xã, anh bị hai bảo bối của chúng ta giày vò thảm, vừa rồi tắm cho bọn chúng, bị lộng một thân nước…”
“Bà xã, anh nhớ em lắm!”
“Bà xã, anh hối hận đê em đi…”
…
Nhiều tin nhắn, nhìn xong vành mắt Đoan Mộc Mộc chua xót, cô không nhịn được gọi mã số của anh, vốn cho là lúc này anh ngủ thϊế͙p͙ đi, cũng sẽ không nghe được, nhưng mới vang lên một tiếng, bên kia nhanh chóng nghe, giống như một mực chờ đợi cú điện thoại này.
Nghe đầu kia hô hấp hơi có vẻ nặng nề truyền đến, cô lại phát giác không biết nên nói gì, cuối cùng dịu dàng hỏi một câu, “Làm sao anh còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được!” Âm thanh dễ nghe của Lãnh An Thần truyền đến, “Anh nhớ em!”
Ba chữ cuối cùng giống như là một cái hồ lớn, khuấy loạn tâm Đoan Mộc Mộc, còn có tí ti chua ngọt, “An Thần…”
“Bà xã, anh hối hận, anh không nên đem em cho người khác mượn… Ngày mai anh muốn đi đón em, muốn chăm sóc cậu ta cũng có thể, anh và em cùng nhau!” Sau khi Đoan Mộc Mộc đi, trái tim Lãnh An Thần giống như là ngâm ở trong a– xít sun–phu–rit, lúc nào cũng đều đau khổ.
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc có chút lo lắng, vội vàng ngăn cản, “Anh đừng càn quấy!”
“Anh đón vợ anh, tại sao gọi là càn quấy?” Lãnh An Thần hình như không vui.
“Anh đồng ý em… Còn mấy ngày mà thôi, anh ấy khỏe, em sẽ trở về!” Đoan Mộc Mộc làm bảo đảm, vì phòng ngừa anh lại nói ra lời càn quấy, cô vội nói lảng sang chuyện khác, “Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân ngoan chứ?”
Nói đến hai đứa bé, Lãnh An Thần cau mày, nha đầu kia cũng may, anh phí ít hơi sức đã ngoan ngoãn vâng lời, nhưng tiểu tử thúi Huân Huân kia rất khó giải quyết, luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau với anh.
Chỉ là, Lãnh An Thần cũng không muốn Đoan Mộc Mộc lo lắng, trả lời qua loa, “Anh là cha, bọn chúng là trẻ con, còn có thể phản hay sao?”
Lời nói bá đạo khiến Đoan Mộc Mộc dở khóc dở cười, nhưng mà cho dù anh không nói, cô đại khái cũng có thể đoán được tình hình, “Trong lòng Huân Huân vẫn có ám ảnh, anh phải hướng dẫn thật tốt, các người là cha con, tồn tại huyết mạch.”
Lãnh An Thần không nói, nghe âm thanh dịu dàng của cô, chỉ cảm thấy tất cả xao động cùng lo lắng đều ngừng lại, cuối cùng anh đột nhiên cắt đứt lời cô, hỏi, “Bà xã, em nhớ anh chứ?”
Đoan Mộc Mộc sững sờ, thật ra thì nhớ, nếu không nhớ, làm gì trễ như thế còn gọi lại cho anh, song trải qua nhiều chuyện, có chút tình cảm cô không dám thẳng thắn.
Sự trầm mặc của cô khiến lòng Lãnh An Thần khẽ hơi trầm, anh biết tất cả đều do chính mình tạo thành, vì vậy còn nói, “Đi ngủ sớm một chút, con gái thức đêm không tốt, anh không phải hi vọng khi em trở về thì trở nên vừa xấu vừa già!”
“Anh ghét bỏ em?” Đoan Mộc Mộc kêu gào bên kia.
“Sẽ không!” Lãnh An Thần trả lời khẳng định, “Nhưng anh thích em đáng yêu hơn…”
Lời nói mập mờ giống như chất xúc tác để cho lòng hai người không hẹn mà cùng rối loạn, nghe hô hấp không còn tiết tấu của nhau, Đoan Mộc Mộc vội vàng nói một câu, “Em mệt rồi, ngủ ngon!”
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần cầm điện thoại di động ngẩn người, mặc dù thuyết phục mình phải tin tưởng cô lần nữa, nhưng vừa nghĩ tới cô phải đối mặt Khang Vũ Thác, trong lòng anh rất không có tư vị.
Kỳ thực giá cao của tin tưởng là nặng nề, mà trước đó, anh thế nhưng yêu cầu cô, Lãnh An Thần rốt cuộc ý thức được ban đầu mình có bao nhiêu quá đáng!
Khang Vũ Thác hoàn toàn lui nóng, cả người cũng lên tinh thần, chẳng qua là gãy xương đùi, không thể tự đi bộ, phải ngồi lên xe lăn, nhìn tình huống này của anh, Đoan Mộc Mộc hơi rối rắm, nếu như nói muốn chăm sóc đến khi anh đi được mới ngừng, sợ rằng phải mất tầm 2–3 tháng.
Cô không thành vấn đề, có thể nhịn được, nhưng Lãnh An Thần thì sao?
Nhớ tới tin nhắn tối hôm qua của anh, còn có lời giải thích trong điện thoại, cô nhất thời có chút khó khăn.
“Mộc Mộc…” Bàn tay Khang Vũ Thác lắc lư ở trước mắt cô, anh gọi cô mấy tiếng, cô đều không có nghe thấy.
“A, chuyện gì?” Cô hồi hồn, nhìn người đàn ông trước mặt.
Khang Vũ Thác cười yếu ớt, trong nụ cười đó có cô đơn cô xem không thấy, “Không có việc gì, chính muốn nói với em, anh mới mời bảo mẫu.”
“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc sững sờ, cô ngày ngày hầu ở bên cạnh anh, lúc nào thì mời, sao cô không biết?
Thấy cô kinh ngạc cau mày, anh tự tay vuốt lên vì cô, “Thật ra thì cũng không thể nói là bảo mẫu, phải nói là người ái mộ anh… Vẫn luôn rất mê luyến anh, gần đây biết được tin anh ngã bệnh, nhất định tới chăm sóc anh, dây dưa với trợ lý của anh đều khiến cho họ điên rồi.”
Trừng mắt nhìn, Đoan Mộc Mộc trầm tư, hiện tại chuyện người ái mộ điên cuồng, cô từng nghe nói qua, nhưng không ngờ tới Khang Vũ Thác sẽ đáp ứng, “Cho nên anh đồng ý rồi hả?”
“Ừm!” Khang Vũ Thác gật đầu, “Anh mà không đồng ý, cô bé kia không còn mạng nhỏ rồi.”
Lời này Đoan Mộc Mộc nghe sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, “Chuyện gì vậy?”
“Cô ấy tuyệt thực, nói một ngày anh không gặp cô ấy, cô ấy sẽ một ngày không ăn cơm.” Ánh mắt Khang Vũ Thác nhìn về phương xa, “Tại sao anh có thể tàn nhẫn nhìn cuộc sống một cô gái hoạt bát vì anh mà suy sụp.”
“Trời ạ, thật là si tình, không chỉ đơn giản là người ái mộ thôi chứ?” Đoan Mộc Mộc kêu lên.
Khang Vũ cười cười, “Na ná!”
“Nhưng anh làm thế chẳng phải là cho cô ấy hi vọng ư, nếu để cho cô ấy thất vọng, hậu quả sẽ thảm hại hơn đó!” Đoan Mộc Mộc phân tích, lại hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt Khang Vũ Thác đã rơi vào trên mặt cô.
“Em không muốn anh cho cô ấy hi vọng?” Anh hỏi ngược lại.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, sau đó gương mặt có chút hồng, cô không biết nên trả lời như thế nào!
Thật ra thì sâu trong nội tâm thì muốn Khang Vũ Thác có thể tìm được một cô gái mình thích, nhưng anh và cô duy trì tình cảm nhiều năm, vào lúc nghe anh muốn đem phần ân tình này dời đi, cô không khỏi có chút mất mác, thậm chí sợ anh thật sự có người trong lòng sẽ không bao giờ chú ý cô nữa.
Đại khái người đều có tâm lý ích kỷ, không thể đáp lại, nhưng cũng không hy vọng đối phương coi mình như người lạ.
“Đúng rồi, em giúp anh trấn cửa, như thế nào?” Khang Vũ Thác nói một câu kéo tinh thần của Đoan Mộc Mộc về.
“Trấn?” Cô có chút không hiểu.
Khang Vũ Thác nói cô gái kia hiện ở tại phòng 808 khách sạn Warner, bảo Đoan Mộc Mộc đi xem, nếu như cô gái đó không có tâm cơ khác, anh sẽ chuẩn bị cho cô ấy đến chăm sóc mình.
Đoan Mộc Mộc hỏi anh tại sao muốn cô tới trấn, Khang Vũ Thác nói chỉ tin cô!
Tin tưởng, hai chữ nặng nề, Đoan Mộc Mộc không có cách nào cự tuyệt.
Gần tối, Đoan Mộc Mộc chăm sóc tốt cho Khang Vũ Thác, lái xe đi khách sạn anh nói, ngồi thang máy một đường thẳng lên, lại đi đến cửa phòng 808 đang chuẩn bị gõ cửa thì mới phát hiện cửa cũng không có khóa, nhưng theo lễ phép, cô vẫn gõ cửa chờ đợi đáp lại, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp.
“Có người không?” Cô hỏi khẽ.
Vẫn không có người trả lời, Đoan Mộc Mộc thử đẩy cửa ra, sau đó thăm dò đầu vào trong nhìn một chút, nhưng trong phòng không có mở đèn, cô căn bản không nhìn thấy.
Đã đến rồi thì không thể dễ dàng đi, cô xem xét số phòng lần nữa, xác định không có đi lầm, đẩy cửa đi vào, sau đó thuận tay với công tắc đen bên vách tường, lúc cô chuẩn bị tiếp tục đi vào trong thì từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ mà mau, cô chưa kịp phản ứng kịp, đã cảm giác eo bị người ôm lấy, cô kêu lên, nhưng âm thanh cũng chỉ phát một nửa, miệng đã bị người che ––
Mặc dù Đoan Mộc Mộc bị dọa phát sợ, nhưng dựa vào tri giác, giờ phút này vẫn cảm thấy xâm phạm mình là một người đàn ông, có lẽ trước đây cô đã trải qua quá nhiều cảnh tượng, cho nên giờ phút này, cô vẫn rất bình tĩnh.
Giơ chân lên, hướng về phía người nọ liền đạp xuống, cô mang giày cao gót, vừa giẫm chân một cái, mặc dù không làm cho đối phương ra sao, nhưng ít ra có thể làm cho cô chạy trốn không thành vấn đề.
Quả nhiên, cô đạp một cước, liền nghe đối phương hừ buồn bực, ngay sau đó cô liền muốn chạy, trong miệng còn nói, “Bắt lưu manh…”
Nhưng mới đi một bước, liền nghe đến tiếng kêu quen thuộc, “Bà xã, là anh…”
Cô ngẩn ra, quay đầu lại ––
Dưới ánh đèn, Lãnh An Thần nhíu mày lại, sắc mặt có chút xám trắng, một tay đang ôm chân vật, một bộ cực kỳ khổ sở.
Thật sự là anh!
Cô có chút bối rối, rõ ràng là Khang Vũ Thác bảo cô đi đến phòng của, nói là cái gì Tiểu Phấn Ti, nhưng tại sao Lãnh An Thần lại ở chỗ này?
“Tiểu thư, mới vừa rồi là cô gọi sao?” Có lẽ là vừa rồi cô gọi quá lớn tiếng, đã có phục vụ phòng khách nghe tiếng chạy tới.
Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt, gương mặt đỏ lên, không biết nên nói gì, lúc này, Lãnh An Thần mới để chân xuống, hướng về phía phục vụ phòng khách khẽ gật đầu, “Anh nghe lầm, không có việc gì!”
Phục vụ phòng khách nhận ra Lãnh An Thần, anh là đại boss của cái khách sạn này, gật đầu liên tục, lui ra ngoài, Lãnh An Thần một cước móc cửa, sau đó nắm bả vai Đoan Mộc Mộc, ấn cô đến trên tường.
“A, anh…” Cô bản năng há mồm, lại bị anh cắt đứt.
“Còn muốn kêu nữa? Một lát sẽ đưa tới cũng không dừng lại ở phục vụ phòng khách… Bà xã, em muốn cho người của toàn thế giới biết em gặp tình nhân buổi tối sao?”
Anh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đau bị cô đạp, hơn nữa bàn tay to ấn cô đang trượt…
Đoan Mộc Mộc bị anh hù sợ vẫn còn thở gấp, ngực khẽ lên khẽ xuống, mắt thấy bàn tay to của anh chuẩn bị rơi xuống, cô chụp lấy, “Sao anh ở chỗ này? Anh hù chết em!”
“Có sao?” Anh lưu manh, dán cô rất gần, “Anh thấy em lý trí vô cùng, lại còn có thể ra độc chiêu hại anh, anh suýt chút nữa thì bị em phế.”
Cô nhìn anh chằm chằm, một lòng vẫn còn thình thịch loạn trong lồng ngực, anh dán tới chặt hơn, môi chu du trên gương mặt cô, “Vui mừng chứ?”
“Kinh sợ mới đúng!” Cô phản bác.
Anh cắn một cái trên môi cô, sau đó thắt hông cô một tay nâng cô lên để cho cô ôm hông của mình, âm thanh khàn khàn, trong tròng mắt càng thêm đục ám, “Bà xã, anh nhớ em!”
Lời nói trực bạch, hơn nữa còn là mặt đối mặt nói, để cho nhịp tim cô vốn cũng không có an ổn như nai con bên ngoài đụng, mà anh đã mang theo cô chuyển vào trong, cuối cùng cùng nhau lăn lên giường lớn mềm mại ––
Chuyện còn dư lại, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, trực tiếp sử dụng thân thể để diễn tả, Đoan Mộc Mộc chống cự, cuối cùng ỡm ờ, anh mang theo cô xông vào đám mây, cô không nhịn được hỏi anh, “Tại sao là anh?”
Thật ra thì cô muốn hỏi, rõ ràng Khang Vũ Thác nói ở trong gian phòng chính là bé gái.
Thế nhưng anh lại cố ý vặn vẹo, đỉnh đầu nặng nề hướng về phía cô, “Không phải là anh, chẳng lẽ em hy vọng là người khác?”
Cô bị anh đụng căn bản không có hơi sức nói lại, cho đến cuối cùng ngủ mê man.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô tỉnh lại, giật giật thân thể nhơm nhớp, nghĩ tới mình ở nhà Khang Vũ Thác, cô giùng giằng muốn rời giường, nhưng mới vừa động, đã bị người khác bá đạo kéo vào trong ngực, “Đi đâu?”
“Em muốn trở về, Vũ Thác…” Cô còn chưa nói hết, đôi môi đã bị chặn lại, bây giờ là anh nằm ở bên cạnh cô, cô còn muốn nói tên người đàn ông khác, anh đang nổi điên đố kị.
Hôn đến khi cô mệt lả, mới buông cô ra, ngón tay vuốt tóc cô, theo trên cao nhìn xuống cô, “Còn có hơi sức muốn trở về, xem ra anh không đủ ra sức, hả?”
Đoan Mộc Mộc bị hô hấp nóng rực làm cho nhột toàn thân, hơn nữa ánh mắt anh lại thắm thiết, toàn thân cô run, “Đừng làm rộn, em thật sự không yên tâm…”
“Đã có người chăm sóc cậu ta!” Lãnh An Thần cắt đứt cô lần nữa.
Cô sững sờ, bắt lấy trọng điểm trong lời nói của anh, “Người nào?”
“Tiểu Phấn Ti của cậu ta!” Ngón tay Lãnh An Thần nắm vành tai mượt mà của cô, giống như nắm châu ngọc hoàn mỹ.
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trong đầu có chút rối loạn, nhưng chỉnh đốn lại, liền hoàn toàn hiểu được, thì ra là chuyện Tiểu Phấn Ti, Lãnh An Thần cũng biết đến, thậm chí anh và Khang Vũ Thác cũng thông đồng tốt rồi, chỉ có cô là y như đứa ngốc, bị bọn anh lừa gạt.
Nhưng, nghĩ lại lại cảm thấy chỗ nào không đúng, cô nhìn chằm chằm Lãnh An Thần mấy giây, chợt thét chói tai, “Là anh, là anh…”
Nhất định là Lãnh An Thần cố ý chỉnh ra người ái mộ, vì như thế có thể để cho cô giải thoát, tại sao người đàn ông này có thể như vậy?
Đoan Mộc Mộc tức muốn nhảy dựng lên, thân thể bất đắc dĩ bị Lãnh An Thần giam cầm thật chặt, anh nói thật nhỏ, “Anh chỉ giúp cậu ta mà thôi!”
“Anh căn bản chính là ích kỷ, anh chính là muốn làm cho em đi, cố ý tìm cô gái nhỏ để gạt Khang Vũ Thác? Lãnh An Thần, làm sao anh có thể như vậy? Anh làm em quá thất vọng, anh quá ích kỷ, anh…” Cô tức giận công tâm, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt người đàn ông đang đè ép mình dần dần trở tối, cho đến khi khí lạnh bao lấy cô, cô mới phát hiện anh đang tức giận.
“Em nghĩ anh là như vậy? Trong mắt em anh chỉ thế này thôi sao?”
Thay vì nói tức giận, không bằng nói anh đau lòng, cho tới nay, Lãnh An Thần cho rằng mình ở trong lòng cô luôn là bất đồng, nhưng cô vừa nói những lời coi anh không kém thằng du côn khốn kiếp.
Đoan Mộc Mộc nhìn trong mắt anh lộ ra đau đớn, mới ý thức được mình nói gay gắt, nhưng cô thật không yên lòng về Khang Vũ Thác, coi như cô không cho anh tình yêu, nhưng Lãnh An Thần cũng không thể tùy tiện tìm người tới thay thế cô!
Như vậy thật không công bằng đối với Khang Vũ Thác!
“Em sợ Vũ Thác đau lòng, em đã thiếu anh ấy rất nhiều, không thể tổn thương anh ấy nữa…” Cô nhẹ nhàng giải thích.
Lãnh An Thần cũng lật người, ngồi dậy, thân thể trần trụi chỉ được một cái thảm mỏng che, lộ ra sau lưng tinh tráng, đầu khẽ rủ, lộ ra ảo não cùng lụn bại, anh như vậy để cho trái tim cô chua xót.
Thật ra thì cô rất hiểu anh, ban đầu vì kế hoạch của anh, anh canh giữ bên cạnh Tần Quỳnh, cô nếm cả tư vị này, hôm nay anh nhất định sẽ khó chịu giống như mình trước kia, thậm chí có hơn chứ không kém.
Dù sao lúc ấy cô biết kế hoạch của anh, mà bây giờ cô đây? Là tâm cam tình nguyện sống bên cạnh Khang Vũ Thác, anh sẽ lo lắng, cô có thể hiểu được, chỉ là…
Cô cũng ngồi dậy, kéo cái chăn bảo vệ thân thể mình, sau đó cẩn thận chạm vào anh, “Em không có ý gì khác!”
“Có phải ở trong lòng em, cậu ta đã quan trọng hơn so với anh hay không?” Anh không có xoay người, trầm muộn mà vô lực hỏi một câu như vậy.
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc hơi tức giận, nếu như anh đã nói vậy, cô còn phải giải thích làm gì, có thể cùng anh làm chuyện trên giường ư?
“Đúng!” Cô tức giận trả lời một câu, sau đó sẽ phải xuống giường, xuống một giây, thân thể nặng, cô lại bị anh đè xuống lần nữa.
“Không cho, không cho!” Anh gầm nhẹ, môi thật mỏng biến thành thẳng tắp, cắn răng nghiến lợi khạc ra bốn chữ này.
Cô nhìn anh, nhìn con ngươi đen nhánh đang co rúc kịch liệt, đây là biểu hiện anh vô cùng giận, cô dĩ nhiên biết.
“Em chỉ có thể là của anh!” Qua một phút, anh lại khạc ra những lời này, sau đó môi chợt áp xuống, bàn tay tháo ra cái chăn trên người cô.
Dục vọng thiết tha mang theo tức giận không thể chống đỡ, anh mang theo cô xông vào khoái lạc tột cùng lần nữa…
“Cô gái kia thật sự là người ái mộ cậu ta, cũng thật tuyệt thực tự sát vì cậu ta, anh cũng không có làm cái gì, chỉ đem sự kiện này chuyển cáo tới cậu ta mà thôi…” Anh giải thích khe khẽ bên tai cô, “Mặc dù anh rất ghen tỵ với cậu ta, nhưng còn không đến mức xấu xa như vậy, em nghĩ anh như thế, anh rất đau lòng.”
Nghe đến mấy câu này, lo sợ trong lòng Đoan Mộc Mộc trầm xuống, đem mặt chôn hướng trong ngực anh, “Thật xin lỗi, là em hiểu lầm anh.”
“Anh không chấp nhận lời nói xin lỗi không có thành ý!” Anh hừ lạnh.
Đoan Mộc Mộc biết mình vừa nói quá mức, miệng lải nhải, nâng mặt anh lên, hướng về phía anh hôn một cái, “Như vậy được chưa?”
Nụ hôn mềm mại lập tức rơi vào đáy lòng anh, tâm bỗng nhiên mềm mại, nhưng trên mặt vẫn cố ý lạnh, “Tùy tiện chạm thử tính là gì, anh cũng không phải là tên ăn xin, dễ đuổi như vậy!”
Nhìn anh được voi đòi tiên, Đoan Mộc Mộc đưa tay bấm anh, “Tên ăn xin? Tên ăn xin sẽ có đối xử tốt như vậy, anh đắc ý chứ!”
Lãnh An Thần ôm sát cô, “Mấy ngày nay anh một mực nghĩ, có phải trước kia anh sai quá nhiều, trời cao mới cố ý trừng phạt anh, để cho chúng ta mới vừa có thể ở cùng nhau đã phải tách ra hay không?”
Nghĩ đến anh mất trí nhớ, Đoan Mộc Mộc thở dài, “Tại sao có thể trách anh? Đại khái đây là số kiếp của chúng ta, cũng may chúng ta gắng gượng qua được.”
“Mộc Mộc, nếu như anh không nhớ ra đoạn quá khứ kia, em giúp anh nhớ có được không?” Anh cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng anh cũng không thể đi đụng lần xe lần nữa? Hơn nữa, coi như anh bị xe ủi lần nữa, cũng chưa chắc còn có thể nhớ ra.
Cô gật đầu một cái, “Ừ, em nhớ cùng anh, đem những chuyện xấu cũng nhớ luôn một thể, giữ lại đến già để cùng anh tính một lượt!”
“Tốt!” Anh cắn ngón tay cô, đang mong đợi thời kỳ già của họ.
Một đêm này cô chưa có trở về, sáng sớm ngày hôm sau, bảo Lãnh An Thần đưa cô, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến người làm nữ lại nói cho cô biết, Khang Vũ Thác cùng cô gái kia đi rồi.
“Đi nơi nào? Khi nào thì đi?” Cô bỗng lo sợ không yên.
“Đi nước Mĩ chữa thương, sáng sớm hôm nay lên máy bay!” Người làm nữ nói xong, đưa một lá thư tới, “Đây là tiên sinh bảo tôi chuyển cho cô.”
Đoan Mộc Mộc mở ra, bên trong là đĩa CD, trên đó viết tập tác phẩm của Khang Vũ Thác, anh đồng ý cho cô, cũng không có quên, hơn nữa chưa bao giờ quên, nhưng cô đã đồng ý anh thì bao nhiêu lần thực hiện đúng?
Cô thiếu anh, đời này đại khái cũng không có cơ hội trả lại.
Nhìn vẻ mặt cô cô đơn buồn thương, Lãnh An Thần đưa tay ôm cô, vừa đúng lúc này, đỉnh đầu có tiếng máy bay bay qua––
Vậy đại khái chính là số mệnh của cô cùng Khang Vũ Thác, dù tiếc đến đâu, cũng chỉ có thể như thế!
Khang Vũ Thác đi rồi, Đoan Mộc Mộc không có lý do lưu lại, cô theo Lãnh An Thần lên xe về nhà, vừa vào cửa, hai tiểu tử kia liền chạy tới, chia ra ôm cặp chân cô, “Mẹ, mẹ…”
Coi như Huân Huân là đứa bé không giỏi nói chuyện, đối với mẹ cũng rất nhiệt tình, không lạnh lùng giống như đối mặt với Lãnh An Thần.
“Mẹ sẽ không đi nữa chứ?” Huân Huân có lẽ là chịu ảnh hưởng lúc nhỏ, luôn hỏi ra lời không yên lòng.
Đoan Mộc Mộc hôn mặt bé, nói nghiêm túc, “Không đi, về sau mẹ vĩnh viễn ở bên người các con.”
Cô vừa dứt lời, một bàn tay to kéo cô qua, “Về sau người một nhà chúng ta cũng không tách ra nữa.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Tiểu Đường Tâm vỗ tay kêu vui vẻ.
Có lẽ là nguyên nhân tách ra quá lâu, hai đứa bé vẫn kề cận cô, cho đến lúc bọn họ rốt cuộc không nhịn được buồn ngủ.
Đoan Mộc Mộc rón rén đi về phía phòng trẻ, cũng không ngờ tới người đàn ông còn đứng cửa, giờ phút này anh nhìn cô, sau đó giơ cổ tay lên, nhìn phía trên đồng hồ, “Thời gian em về đến nhà là mười hai giờ lẻ ba mươi hai phút đồng hồ, nhưng tổng cộng nói với anh được ba câu nói, còn đôi câu là anh chủ động… Bà xã, xem ra địa vị của anh thật sự đáng lo ngại, anh quyết định kháng nghị!”
Nhìn bộ mặt anh phớt tỉnh, Đoan Mộc Mộc dở khóc dở cười, ngáp một cái, có chút mệt mỏi, cô hướng về phía anh lắc đầu, “Ghen với con mình, anh đứng nhất đấy.”
“Anh mặc kệ là thứ mấy, tóm lại, anh kháng nghị!” Lãnh An Thần theo cô đi vào phòng ngủ, sau đó đè cô ở trên tường.
Đoan Mộc Mộc chẳng biết nói gì về anh nữa, “Nói đi, anh chuẩn bị kháng nghị như thế nào?”
Anh cau mày một bộ suy nghĩ sâu xa, “Từ giờ trở đi, trong tầm mắt em không thể chỉ có đứa bé, phải có cha của đứa bé!”
“Sau đó thì sao?” Đoan Mộc Mộc buồn cười.
“Buổi tối không cho cùng bọn chúng lâu như vậy, một mình anh ở chỗ này rất tịch mịch!”
“Còn nữa không?”
“Em phải vĩnh viễn nhớ, không có anh, cũng chẳng có hai tiểu quỷ kia, cho nên anh mới là quan trọng nhất!”
Đoan Mộc Mộc như có điều suy nghĩ gật đầu, “Anh nói rất có đạo lý, nhưng có một chút hình như anh quên mất… Lãnh tiên sinh, bây giờ chúng ta không phải quan hệ vợ chồng, nhiều nhất chỉ là bạn giường!”
Hai chữ phía sau khiến mặt Lãnh An Thần đổi xanh, tại sao cô gái này có thể đem quan hệ bọn họ nói khó nghe như vậy?
“Em muốn cầu hôn anh?” Anh hỏi ngược lại.
Cô cười một tiếng, “Chuyện như vậy con gái chủ động sẽ không có thú vị” Nói xong, cô khẽ đẩy anh ra, “Hôm nay em mệt chết đi, cho nên muốn đi phòng khách ngủ!”
Nhìn cô đi ra gian phòng ngủ, Lãnh An Thần lắc đầu, từ trong túi tiền móc ra một chiếc hộp màu đỏ, cân nhắc ở trong tay rồi chạy đuổi theo, “Bà xã, anh biết rõ em mệt chết đi, nhưng có thể pha cho anh ly sữa bò không?”
Đoan Mộc Mộc muốn cự tuyệt, liền nghe anh nói tiếp, “Coi như là bồi thường chút xíu cho anh, nhé?”
Nhìn ánh mắt kia, cô chịu đựng đau xương sống, thắt lưng, chân, không thể làm gì khác hơn là xuống lầu, nhưng không biết người nào thế nhưng tắt đèn, trong phòng khách tối đen như mực.
Cô đang muốn đi mở đèn, lúc này chợt nghe được tiếng nhạc vang lên, sau đó nữa là gian phòng đen nhánh trong nháy mắt bị ánh nến chiếu sáng, cô kinh hãi không ngậm miệng được, lúc này một bóng người chậm rãi chặn tầm mắt của cô, tiếp nữa là thấp đi ở trước mặt cô, “Mộc Mộc, gả cho anh được không?”
Cô kinh hãi muốn thét chói tai, không dám tin nhìn một màn này, bên tai là âm nhạc đang vang lên, lời ca đang hát ––
Một đời một thế yêu một lần
Đau đớn cũng thích
Một đời một thế chờ một lần
Đau khổ cũng cần an ủi
Một đời một thế yêu một lần
Khó khăn sợ trời trách tội
Một đời một thế say một lần
Chết cũng không có chỗ
…
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên. Đúng vậy, một đời một thế yêu một lần, anh và cô trải qua khảo nghiệm sống chết, còn có gì đáng quý hơn đây.
“Em nguyện ý!” Cô trịnh trọng gật đầu.
Một giây kế tiếp, anh ôm lấy cô, liên tục xoay tròn 360 độ, nhìn ánh nến chập chờn, Đoan Mộc Mộc biết hạnh phúc của mình mới chính thức bắt đầu.
*HOÀN*