Bốn năm sau.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, trên giường rộng lớn, một người đàn ông mở to mắt, thẫn thờ nhìn một bên giường, đây là bốn năm sau khi Đoan Mộc Mộc rời khỏi, chuyện anh làm mỗi sáng sớm chính là anh lẳng lặng nhìn như vậy là có thể thấy cô.
Ngủ thì đôi môi khẽ mở, hình như không như vậy sẽ không thở nổi, chóp mũi mượt mà lại khéo léo, giống như quả nhỏ, lông mi dài đen nhánh giống như chân đi xiêu vẹo…
Tay của anh không nhịn được vươn ra, muốn đi chạm tới cô một chút, nhưng lòng bàn tay truyền tới lạnh lẽo khiến ảo tưởng này trong nháy mắt lại thất bại, tim của anh trống không cũng sinh đau.
Lãnh An Thần khổ sở cuộn thành một đoàn, hình như làm thế anh sẽ bớt đau hơn chút.
“Anh, anh…” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô gái, Lãnh An Thần chau chặt chân mày, cũng không có trả lời.
“Anh…” Lãnh Ngọc Thù xông vào, liếc cái liền thấy người đàn ông trên giường lớn, nhìn bộ dáng của anh, dường như cô đoán ra cái gì, “Có phải anh lại đau bụng rồi không?”
Kể từ khi Đoan Mộc Mộc rời đi, anh liền say rượu, hơn nữa ăn uống cũng không quy luật, hiện tại bệnh dạ dày nghiêm trọng, nửa đêm ngày hôm qua anh mới trở lại, không cần phải nói khẳng định lại uống rượu.
“Chuyện gì?” Lãnh An Thần không có trả lời cô, mà hỏi ngược lại.
Lãnh Ngọc Thù đi tới cạnh ti vi, phụt một cái mở ti vi, “Chính anh nhìn.”
Lãnh An Thần đứng dậy, nửa tựa trên đầu giường, nhưng bị hình ảnh thấy được làm cho kinh sợ ––
“Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, xin hỏi lần này ông mang theo đứa bé xuất hiện, có phải muốn tranh đoạt 60% cổ quyền hay không?”
“Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, mẹ của đứa nhỏ này là tiểu thư Đoan Mộc Mộc sao? Sao cô ấy không xuất hiện cùng ngài?”
“Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh…”
Còn dư lại lời nói, Lãnh An Thần cũng nghe không lọt, ánh mắt của anh rơi vào trên mặt đứa bé trong ngực Lãnh Chấn Nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền mềm mại như hoa, cơ hồ cùng cô gái mất tích kia, giống nhau như đúc.
Lãnh An Thần như bị sét đánh, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen, dạ dày càng thêm đau đớn mãnh liệt.
“Anh, anh…” Lãnh Ngọc Thù cũng nhìn thấy, đi tới đỡ Lãnh An Thần, “Anh làm sao vậy, anh đừng làm em sợ.”
Nhưng giờ phút này Lãnh An Thần căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có âm thanh đáy lòng đang kêu gào, làm sao có thể? Điều này sao có thể?
“Anh, bây giờ anh thấy rõ người phụ nữ kia rồi chứ? Cô ta là vợ anh mà cư nhiên cùng cha chồng mình cấu kết, em còn tưởng rằng bốn năm qua chết ở đâu rồi, thì ra là tìm một chỗ sinh tiểu nghiệt chủng…” Lãnh Ngọc Thù liến thoắng không ngừng, chỉ tăng thêm đau đớn cho Lãnh An Thần.
Anh khϊế͙p͙ sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là không tin.
“Đưa di động cho anh!” Anh mở miệng, mới phát hiện hơi thở mỏng manh.
“Anh…” Lãnh Ngọc Thù có cảm giác anh mình thật là ngu.
“Đưa di động cho anh.” Anh hít sâu, mới hô lên thanh.
Lãnh Ngọc Thù cũng bị bộ dáng của anh hù dọa, đưa điện thoại di động cho anh, đúng lúc này, điện thoại di động tự động vang lên, Lãnh Ngọc Thù cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên chớp động hình một cô gái, không cần hỏi cũng biết là ai?
Lãnh An Thần đoạt lấy điện thoại di động, nghe, nhưng ánh mắt Lãnh Ngọc Thù vẫn khóa ở trên mặt Lãnh An Thần, anh đến tột cùng yêu người phụ nữ kia nhiều bao nhiêu mới có thể đem hình cô làm hình nền trên điện thoại di động, cho dù năm đó anh và Tần Quỳnh mến nhau cũng chưa từng thấy anh làm như vậy.
Đoan Mộc Mộc đến tột cô là người hay là con cáo, thế nhưng khiến Lãnh An Thần tung hoành tình trường nhiều năm, phiến lá không dính thân cư nhiên đối nhớ mãi không quên với cô như vậy?
Nhưng rồi cô hướng anh làm cái gì?
Lãnh Ngọc Thù nhìn cha trên màn hình ti vi, nhìn đứa bé trong ngực ông, trong trí nhớ mặt cùng đứa bé kia trùng điệp ở chung một chỗ, cô rũ tay từ từ nắm quả đấm, móng tay thật dài bấm vào trong thịt.
“Cậu xác định đứa nhỏ này hai tuổi hai tháng?” Lãnh An Thần tựa như không xác định lại hỏi hướng Đỗ Vấn ở đầu kia điện thoại.
Điện thoại là Đỗ Vấn gọi tới, anh biết tin tức này trước tiên, cũng tiến hành điều tra, bao gồm thời gian đứa bé ra đời, nhưng bây giờ tất cả chứng cớ cũng tỏ rõ đứa bé này chính xác là của Lãnh Chấn Nghiệp.
Mẹ của đứa bé hầu như không cần hỏi, bởi vì khuôn mặt giống nhau như đúc chính là minh chứng có lực nhất, tay Lãnh An Thần vô lực, điện thoại di động tróc ra từ trong lòng bàn tay của anh, anh chỉ cảm thấy cổ họng bị người giữ lại, cũng đã không thể hô hấp.
Cô né tránh bốn năm, anh cho rằng cô cực kỳ hận mình, nhưng không ngờ rời đi cùng người đàn ông khác sinh con, mà người đàn ông kia lại còn là cha chồng của cô…
Cô đến tột cùng làm sao làm được?
Lãnh Chấn Nghiệp lấy biện pháp gì khiến cô quật cường khuất phục?
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong đầu giống như là bị nhét vào một mớ bòng bong, càng nghĩ càng loạn, cuối cùng đầu của anh cơ hồ muốn nổ tung.
“Cốc cốc…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh người làm nữ vang lên, có chút ấp a ấp úng, “Thiếu gia, nhà, trong nhà có người đến…” Sáng sớm đã đến.
Lãnh Ngọc Thù giống như cảm thấy cái gì, xông tới mở cửa phòng ra, lớn tiếng rống, “Nếu như là ông ta, đem ông ta đuổi ra ngoài, để cho ông ta cút đi!”
Lãnh An Thần cũng không động, cũng không nói, nhưng Lãnh Ngọc Thù bệnh thần kinh lại gọi suy nghĩ bay xa của anh về.
“Nhưng…” Người làm nữ nơm nớp lo sợ, trên mặt đều là vẻ khó xử.
“Tôi bảo làm ông ta biến, cô không nghe thấy sao? Thật không nghe được, cô cút ngay” Lãnh Ngọc Thù thật nổi giận.
“Tiểu Thù” Lãnh An Thần mở miệng ngăn lại, anh đã xuống giường, trên mặt nhìn không ra chút tâm tình nào, giống như những thứ trước đó khϊế͙p͙ sợ anh, đau đớn chính anh đều không tồn tại.
“Tôi lập tức đi xuống” Lãnh An Thần mở miệng với người làm nữ, nói xong đi về phía phòng tắm.
Lãnh Ngọc Thù nhìn bóng lưng của anh, hình như có chút không muốn tin tưởng, lúc này Lãnh An Thần lại có thể bình tĩnh như thế, lại còn có thể đối mặt với người kia?
Nếu như là cô, cô nhất định cầm dao đi xuống, đem chặt người kia.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình.
Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
“Ở đâu ra đứa con hoang này?” Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, “Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con.”
“Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!” Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
“Ngọc Thù” Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, “Ôm ôm!”
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, “Đứa nhỏ này là chuyện gì?”
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, “Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!”
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, “Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?”
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, “Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết.”
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
“Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?” Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, “Mẹ… Mẹ…”
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
“Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa” Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
“Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?” Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng ‘mẹ’.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, “Cha, cha…”
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc…
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
“Cẩn thận ––” Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, “Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền.”
“Không thể nào!” Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, “Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất.”
“Tôi…” Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
“Tôi muốn gặp cô ấy!”
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, “Không được!”
“Tại sao?” Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
“Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu… Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện” Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
“Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?” Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình.
Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
“Ở đâu ra đứa con hoang này?” Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, “Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con.”
“Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!” Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
“Ngọc Thù” Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, “Ôm ôm!”
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, “Đứa nhỏ này là chuyện gì?”
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, “Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!”
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, “Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?”
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, “Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết.”
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
“Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?” Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, “Mẹ… Mẹ…”
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
“Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa” Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
“Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?” Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng ‘mẹ’.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, “Cha, cha…”
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc…
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
“Cẩn thận ––” Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, “Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền.”
“Không thể nào!” Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, “Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất.”
“Tôi…” Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
“Tôi muốn gặp cô ấy!”
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, “Không được!”
“Tại sao?” Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
“Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu… Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện” Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
“Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?” Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ.