Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu

“Khốn kiếp… Có bản lãnh đi thì đừng trở lại!”
“Em mới nói mấy câu đã đi, căn bản không thành tâm!”
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!!!!”


Đoan Mộc Mộc không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng ghét anh, nhưng anh vừa đi, tim cô thoáng cái đã trống rỗng.


Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa, Đoan Mộc Mộc cho là bác sĩ hoặc y tá, bản năng rụt vào trong chăn, giờ phút này thân thể cô đau, tâm cũng đau, cho nên ai cũng chẳng nhìn, “Tôi không uống thuốc, cũng không tiêm, các người đi đi!”


Lời của cô cũng không lấy được đáp lại, Đoan Mộc Mộc tức giận túm chăn cao hơn một chút, cả người hoàn toàn rụt vào.


Lãnh An Thần nhìn cô như con rùa đen đem mình giấu đi, trên mặt cứng ngắc lộ ra một tia cười nhạo, đưa tay dắt cái chăn của cô, thật ra thì mới vừa rồi anh đi ra ngoài một chuyến cũng chỉ là mua cho cô chút gì ăn.


Đoan Mộc Mộc cảm thấy có người kéo chăn của mình, vì vậy càng thêm căm tức, cô níu chặt lấy chăn không để cho kéo, còn hét lên, “Tôi nói không uống thuốc không tiêm, yên tâm, coi như tôi chết cũng sẽ không trách các người.”


“Em mà chết, chuyện này anh đã nói là không được.” Âm thanh tà tứ vang lên, khiến tay Đoan Mộc Mộc nắm chăn run lên, dường như không thể tin.
Anh không đi?
Nhưng mới vừa rồi rõ ràng nghe tiếng bước chân anh rời đi…
Không nhịn được, trong lòng tràn lan vui mừng––


Lãnh An Thần đem chăn kéo ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ của cô, trải qua cả đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của cô đã khôi phục bình thường, vết thương khô nứt trên môi còn chưa khép lại nhưng cũng không có tia máu kinh khủng, lông mi dài đen nhánh cũng khôi phục ánh sáng, giống như quạt hương bồ bày ở cửa hàng.


Cô tựa như cây khô lại toả ra sự sống, lại nghênh đón mùa xuân của mình, để cho tim anh an định lại.
Đoan Mộc Mộc nhắm cặp mắt, mặc dù không thấy được anh, lại có thể cảm thấy ánh mắt anh quan sát, hô hấp khẩn trương cũng thay đổi tiết tấu.


Lãnh An Thần đưa tay vén tóc rơi trên trán cô, âm thanh mềm mại, “Không bảo em uống thuốc, cũng không phải tiêm cho em, là bảo em ăn cơm!”


Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc chợt mở mắt, quả nhiên thấy bữa ăn sáng để trên tủ đầu giường, nói thật cô cũng đói bụng, nhưng cô cũng không nguyện ý bị anh dùng bữa ăn sáng thu mua, cố ý cứng rắn nói, “Không ăn, đem đi!”


“Thật không ăn?” Lãnh An Thần giống như nhìn thấu tâm tư của cô, cố ý hỏi lại.
“Không ăn, không ăn!” Cô tức giận nói với anh, cũng chính lúc này, cô lại bị cái bụng đói một ngày hai đêm vô cùng không phối hợp phát ra âm thanh ùng ục.


Đoan Mộc Mộc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải!
Nhìn trên mặt cô đỏ hồng, Lãnh An Thần lắc đầu một cái, hai cánh tay chống đỡ xuống, đem cô gắn vào trung gian, “Vẫn nên ăn chút đi, như vậy mới có sức giận dỗi với anh!”


“Ai muốn giận dỗi với anh?” Thân thể Đoan Mộc Mộc lại muốn co lại vào trong chăn, lại bị anh đè lại, cô hung dữ trừng anh, “Không phải anh đi rồi à? Đi đi, làm gì lại trở lại?”


Khóe môi đẹp mắt của Lãnh An Thần giương lên, “Anh cũng muốn đi lắm, nhưng lại không muốn bị người khác mắng anh không thành tâm!”
“…”
Thì ra là anh đều nghe được!


Lãnh An Thần nhìn vẻ mặt cô lúng túng, đưa tay véo mặt cô một cái, sau đó ôm cô lên từ trong chăn, “Ngoan, đứng lên ăn cơm!”


Cô rất muốn cự tuyệt lần nữa, nhưng khi chạm vào ánh mắt dịu dàng như nước của anh, Đoan Mộc Mộc chỉ nghe được tiếng tim mình thình thịch nhảy loạn, nhất là giờ phút này anh cách cô rất gần, gần đến mức cô đều ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người của anh.


Bỗng dưng, tuyến lệ lại đau xót, thiếu chút nữa lại có nước mắt rơi xuống.
Mùi vị này cô giống như cũng sắp quên mất, giờ phút này mới phát hiện hẳn là hoài niệm như vậy.


Tay của anh nâng mặt cô lên, ngón tay hơi lạnh lướt qua gương mặt của cô, “Bà xã, mặc dù anh không biết em tại sao lại vậy? Tại sao em nhất định rời khỏi anh, nhưng anh thật không muốn buông tay em ra, cho anh thêm một cơ hội có được hay không?”


Nghe anh nói, thành tường quật cường mà Đoan Mộc Mộc cố gắng duy trì hơn nửa tháng nay nháy mắt oanh sập, cô lập tức nhào vào trong ngực của anh, “Lãnh An Thần…”
Cô thừa nhận hận anh, hận anh đem mình cuốn vào trong thị phi, nhưng đối mặt với dịu dàng và thương yêu của anh, cô lại không thể chống cự.


Đoan Mộc Mộc cảm giác mình giống như là bị mâu thuẫn nắm kéo, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị xé rách thành hai nửa.


Hô hấp của cô cách áo sơ mi thật mỏng của anh, thấm ướt một phiến, cũng làm ấm trái tim lạnh lẽo mà anh phải trải qua mấy ngày nay, anh nhìn ngoài cửa sổ, nhớ tới mình tại sao cũng không tra được chuyện xảy ra đêm đó, tròng mắt anh tối tăm, “Bà xã, là anh không đúng, là anh không chăm sóc tốt cho em.”


Anh càng nói như vậy, cô càng khó qua, uất ức đêm đó cũng hiện lên ở trước mắt, tay của cô rơi vào trên bả vai của anh, “Lãnh An Thần chính là anh không đúng, là anh không được, là anh, đều là anh…”


Anh có thể cảm thấy trong lời nói của cô có lời gì không có nói ra, mặc dù rất muốn hỏi cho rõ, nhưng lại sợ quá lỗ mãng sẽ hù dọa cô.


“Là anh không tốt…” Anh cầm bàn tay cô đấm xuống ngực mình, thả vào khóe môi hôn, sau đó nụ hôn lại rơi vào trán của cô, gương mặt, mỗi một cái cũng cực kỳ cẩn thận, giống như sợ thương tổn đến cô.


Không biết là nụ hôn của anh quá dịu dàng, hay một câu không tốt của anh làm xúc động trái tim mềm mại của cô, nước mắt của Đoan Mộc Mộc lại rớt xuống, vừa đúng lúc trượt vào trong môi anh hôn cô.


Chát chát, có chút mặn, hình như lại kèm theo ngọt ngào nhè nhẹ, lần đầu tiên Lãnh An Thần phát hiện nước mắt hẳn là thứ mùi này, có phải đây cũng là mùi vị tình yêu?


“Lãnh An Thần đừng tốt với em, lần này hãy để cho em rời bỏ anh” Dù là giờ phút này, Đoan Mộc Mộc cũng không có quên lời anh đã nói.


Anh sững sờ, lại nghe cô nói tiếp, “Em biết rõ anh chỉ muốn để cho em sinh đứa bé, em đều đồng ý… Anh không cần thiết đối với em như vậy, cũng không cần đối tốt với em như vậy!”


Nếu như anh bỏ ra hết thảy dịu dàng chẳng qua là muốn đổi về một đứa bé, anh không cần thiết phải làm như vậy, trong giao dịch cô không làm được người chia lìa, anh cưng chiều cùng yêu sẽ chỉ làm cô lâm vào trong vũng bùn.


Cô vừa dứt lời, thân thể liền bị anh kéo ra, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu rơi thẳng xuống, “Em đang nói gì?”
Anh vì cô làm nhiều như vậy, cô cư nhiên cho rằng anh là vì đứa bé, cô gái này căn bản không có tâm sao?
Nhưng ngày đó đang bực bội lên, anh hình như thật nói như vậy.


Giờ phút này, Lãnh An Thần rất muốn quất miệng mình mấy cái, làm gì mỗi lần chỉ cần cùng cô gây, anh luôn không thu lại được hỏa khí, kết quả làm hại chuyện càng ngày càng trở nên hỏng bét, thậm chí ngay cả giải thích cũng không thể.


Nhìn mi tâm anh rối rắm, Đoan Mộc Mộc giơ tay lên vuốt, giống như là bàn ủi ủi đều anh, “Lãnh An Thần em quyết định trước lúc sinh con xong, chúng ta không nên cãi nhau, nếu như đây là thời gian cuối cùng chúng ta đi chung với nhau thì hãy nên quý trọng.”
Cô đang nói cái gì?


Tròng mắt Lãnh An Thần có tức giận lăn lộn, chỉ là còn chưa có phát tác, môi của cô đã dán lên anh…
Cô chủ động hôn anh?
Cô nói về sau không cãi nhau?


Một hồi lâu, suy nghĩ bị chấn động của Lãnh An Thần mới bị nụ hôn gọi về, sau mấy giây, trọng tâm bị đánh loạn, bàn tay to của anh giữ chặt cái ót của cô, phản công hôn cô, thiết tha như vậy…
Giờ khắc này, trải qua cãi vã cùng hiềm khích, tất cả đều từ từ tan ra trong nụ hôn.


Cô bị anh hôn đến hít thở không thông, tay không tự giác níu chặt cổ áo của anh, có loại kinh hoảng sắp bị hòa tan, rồi lại có mong đợi muốn hòa tan…


Lo lắng thân thể của cô, nụ hôn này kéo dài không lâu, anh đem hôn sâu biến thành mổ, một lần cuối cùng đụng chạm cánh môi mềm mại của cô, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô, chính xác mà tỉ mỉ, giống như toàn bộ người đổ vào.


“Có thể nói cho anh biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì không?” Anh cẩn thận hỏi cô, trong hơi thở lại mang theo mùi của cô.


Động tác Đoan Mộc Mộc níu lấy anh hơi chậm lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cô như vậy cũng hù Lãnh An Thần, lại càng làm cho anh xác định đêm đó cô bị không phải là một loại tổn thương.


“Bà xã nói cho anh biết, em phải tin tưởng anh sẽ không để cho em chịu uất ức” Lãnh An Thần bởi vì gấp gáp, sức lực nắm bả vai cô hơi lớn.
Nhục nhã để cho cô không còn mặt mũi nào đối diện với anh, cô đem mặt ép chặt ở cần cổ anh, cũng kịch liệt lắc đầu, “Không nên hỏi, em cầu xin anh đừng hỏi!”


Thấy cô bị sợ thành ra như vậy, Lãnh An Thần hối hận mình nóng vội, nhưng đó là khúc mắc để ngang giữa bọn họ, nếu như không mở ra, dù bây giờ bọn họ tạm thời giải trừ hiểu lầm, nhưng anh luôn có loại dự cảm xấu, giống như bọn họ vẫn sẽ lại một lần nữa tách ra.


“Không hỏi, anh không hỏi” Lãnh An Thần vỗ phía sau lưng của cô, lại không dám ép buộc cô.
Lãnh An Thần không hề rời đi nữa, cơ hồ là một tấc cũng không rời khỏi cô, không làm như vậy, cô sẽ biến mất.


“Nếu anh bận rộn, trở về công ty đi” Đoan Mộc Mộc thấy anh mặc dù người đang ở bệnh viện, nhưng tay căn bản không cách laptop.
“Không bận” Đầu anh cũng không ngẩng, cứ như vậy nhàn nhạt trở về hai chữ, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.


Anh cố chấp, Đoan Mộc Mộc cũng biết đến, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nói thật, mặc dù anh đang làm việc ở nơi này, cũng không có cùng cô nói bao nhiêu lời, nhưng cô lại cảm thấy an tâm, giống như đứa bé ngủ ở bên cạnh cha mẹ.


Giữa trưa Mộc Mộc thiêm thϊế͙p͙ phát hiện Lãnh An Thần thế nhưng ôm laptop ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tối hôm qua anh chăm sóc cô cả đêm, chắc hẳn cũng mệt nhọc, Đoan Mộc Mộc thấy anh quần áo mỏng manh, liền cầm thảm lên đi về phía anh, đem laptop dời đi, đem thảm đắp lên cho anh, nhưng cô cũng không hề rời đi, cứ lẳng lặng nhìn anh.


Ngũ quan của anh kiên nghị tuyệt đẹp, lui đi sắc bén ban ngày, bình thản làm cho người ta muốn thân thiết, cánh môi anh thật mỏng nửa hấp nửa khép, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng noãn như ngọc, nhưng mi tâm của anh chau chặt, giống như là có tâm sự gì không tan được, làm cho người ta có kích động làm sáng tỏ.


Giống như là bị đầu độc, Đoan Mộc Mộc lại cúi đầu, nhè nhẹ hôn vào mi tâm của anh, cô thề mình chỉ muốn bằng tâm sự của anh, nhưng không ngờ cô mới vừa đụng, anh liền tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim bọn họ cũng nổi trống lên…


Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc mới như chạm điện muốn né tránh, nhưng lại chẳng biết từ lúc nào, cánh tay của anh đã nhốt chặt hông của cô, “Bà xã, em là thừa dịp anh ngủ say để chấm ʍút̼?”
“…” Môi của cô động, cũng là nói không ra lời.