Sau khi Tịnh gọi điện cho Quân rồi bất ngờ tắt máy, anh gọi lại rất nhiều lần vẫn ko có ai bắt máy, làm cho công việc anh đang làm giữa chừng ko cách nào anh tập trung được nữa. Nhớ lại lời cô nói trong điện thoại, giọng nói có chút nghẹn ngào, lòng anh xôn xao và ước muốn được gặp cô gây bây giờ thôi thúc anh, đứng giữa căn phòng máy điều hoà chạy tốt mà anh thấy người nóng hừng hừng, ko giữa được mình nữa, anh quay lại chộp lấy chìa khoá xe trên bàn làm việc, phóng thẳng ra cửa phòng, đi thẳng ra nhà xe lấy xe, trước đó anh kịp nhắn lại cho cô thư ký: “hôm nay tôi ra ngoài ko về, có ai gặp cứ kêu hẹn lại, những cuộc hẹn hôm nay dời lại cho tôi”. Anh lên xe phóng thẳng đến nới nhà trường của cô tổ chức vui chơi, trên đường đi hình ảnh của cô, đặt biệt lời cô bày tỏ với anh trong điện thoại: “em nhớ anh lắm” luôn hiện lên trong đầu anh, anh vừa cảm thấy vui khi biết được sắp gặp được cô, nhưng anh cũng cảm thấy lo lo khi nhớ lại giọng nói như sắp khóc của cô trong điện thoại.
Xe vừa vào tới khu bãi biển, gữi xe xong, anh nhanh chóng tìm kiếm hỏi thăm mọi người để tìm cô, khi anh tìm thấy được người phụ trách của trường cô thì anh bàng hoàng, như có mũi kim đâm vào tim anh khi nghe người đó nói:
- “Học sinh Tô Tịnh đang ở bệnh viện X.”
Khi người đó chưa kịp nói hết ý của mình thì đã ko còn thấy Quân ở đó nữa.
Còn Quân tất nhiên đang trên đường đến bệnh viện X, và bây giờ vận tốc xe anh còn nhanh hơn rất nhiều so với lúc anh từ Tp xuống, ngườI đi đường nhìn thấy xe anh mà cảm thấy chống mặt, cũng may ở đây ít xe và anh may mắn ko gặp cảnh sát giao thông.
Biển tên bệnh viện X vừa hiện ra thì anh mớI từ từ giảm tốc độ xe, đưa xe vào bãi. Chạy như bay trên hành lang tìm số phòng 513, trước đó anh đã hỏi cô y tá về số phòng của cô.
Ko từ nào diễn tả được tâm trạng anh lúc này, nữa vui mừng nữa lo lắng khi nhìn tắm biển phòng có in số 513, gõ mạnh cửa mấy cái anh đứng đợi, khi nghe được tiếng nói yếu ớt của cô vang lên thì cũng là lúc anh phóng thẳng vào phòng, dường như anh chỉ đợI cô vừa lên tiếng là sẽ phóng ngay vào.
- Em bị sao vậy? sao em phải vào đây? bác sỉ nói em có làm sao ko? Sao em ko nói với anh trong điện thoại?
Một loạt câu hỏi Quân đặt ra cho Tịnh khi anh vừa bước vào phòng. Tịnh nhìn thấy Quân dường như mọi giận hờn ko hề có, nỗi nhớ anh đã làm cô rất buồn từ khi vào đây như biến mất khi thấy sự xuất hiện của anh. Nước mắt ko biết tại sao cứ rơi, nhìn anh cô ko thể nói thành lờI, chỉ đợI Quân vừa đến bên cô là cô lập tức nhảy vào người anh, dụi mặt trong lòng anh.
Quân sung sướng ôm Tịnh trên tay, đợi cô qua đi những cảm xúc, khi tiếng nấc của cô ko còn anh mới lo lắng hỏi lại:
- Em bị làm sao?
- Chân em bị trật, bó bột một tháng là khỏi.
- Bác sỉ còn nói bị làm sao nữa ko?
Quân vừa hỏi vừa lật người của Tịnh xem xét coi còn vét thương nào ko ngoài cái chân đang bị bó bột ra. Sau khi thấy đúng là ko còn bị thương ở đâu nữa anh mới yên tâm ngồi lại xuống bên cô, nghiêm khắc hỏi cô:
- Làm cái gì đến nổi bị như vậy?
- Em….trèo lên cây bị té
- Hả
Tịnh biết chắc khi nói ra anh sẽ trách cô nên khi cô trả lời đã ko dám nhìn thẳng anh và còn chuẩn bị luôn tinh thần nghe anh mắng. Ko ngoài dự đoán của cô, sau tiếng “hả” ngạc nhiên của anh là anh lên tiếng vỡ trách Tịnh:
- Anh đã nhắc nhở em nhìu lần, ko được quậy phá nữa mà, em ko sợ nhưng em biết anh rất lo cho em ko hả, ko được rồi, từ nay chắc anh sẽ ko dám để em đi đâu mà ko có anh nữa rồi.
- Em ko có Quậy.
- Vậy tạI sao lại té.
- Em..nhìn thấy cây khế có nhiều quả chín, nên em đã trèo lên cây hái ăn.
- TrờI, chỉ vì mấy trái khế đó mà em treo lên cây àh, muốn ăn sao ko nói anh, anh ra chợ mua cho em mấy kg còn được, em ngốc vừa thôi.
- Ăn khế còn trên cây mới ngon chứ, ơ..với lại hôm qua anh giận em mà, sáng nay ko thèm nhìn mặt em, nghe điện thoạI của em anh còn ko thèm trả lời.
Cả 2 đều có vẻ quen đi chuyện giận hờn, bây giờ nghe Tịnh nhắc lại Quân mới nhớ ra, liền lên tiếng mắng cô:
- Em còn nói được như vậy nữa ha? Em thực sự ko biết hay giả vờ ko biết vậy? anh hỏi em, em có còn xem anh là chồng nữa hay ko, tại sao chuyện đi chơi em ko hề bàn bạc với anh trước, anh và em có nhiều cơ hội nói riêng trước mà, vậy mà em ko thèm nói gì cả, chỉ thông báo trước mặt ba và anh, em xem anh ko ra gì cả. em hỏi sao anh ko giận, còn nữa lúc nảy điện thoại là anh chưa kíp nói với em là em đã cúp máy rồi, anh gọi lại sao ko nghe, em coi anh như vô hình phải ko?
Nhìn mặt giận của anh, Tịnh cũng có hơi sợ, nhưng nghe anh nói hình như mọi cái sai đều tại cô vậy, tất cả là tại anh mà, ko cần suy nghỉ gì cả, cô mang hết những uẩn khuất trong lòng ra mà quát lại anh:
- Anh trách em, vậy anh có xem em là vợ ko? Anh gọI điện cho em nói là có việc bận ko về nhà ăn cơm với em được, vậy mà em thấy anh và chị Nhiên đứng ngoài nhà hàng còn hôn nhau nữa chứ, anh nói đi có phải anh thương chị Nhiên ko, anh muốn cưới chị Nhiên là vợ phải ko? Hu..hu…
Nói xong Tịnh thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, đồng thời cô cũng hoảng hốt vì mình muốn giấu vậy mà vì tức giận cô đã nói ra hết, để che đậy bản thân đang bối rối Tịnh quay ra khóc ngon lành. Quân thì thật sự ko ngờ hôm đó bị cô thấy được, hôm đó cô em nuôi bất ngờ hôn anh sau đó anh đã lên tiếng nhắc nhở Nhiên, vì Nhiên sống từ nhỏ ở tây, nên một nụ hôn đối với Nhiên chỉ là cái chào hỏi, ko ngờ thì ra tại vậy mà Tịnh ko thèm nhìn mặt anh suốt tuần nay. Kéo tay cô đang che lại gương mặt hình mà khóc, giọng anh dịu dàng:
- Em cũng biết chị Nhiên sống ở tây từ nhỏ mà, nên Nhiên quen dùng nụ hôn như một cử chỉ xã giao, hôm đó anh vừa xuống xe gặp Nhiên nên anh bị bất ngờ về hành động của Nhiên, từ nay Nhiên sẽ ko làm vậy nữa đâu, anh đã nói chuyện với Nhiên rồi.
Ngừng lại một lát xem phản ứng của cô rồi anh cười cười nói tiếp khi nhìn thấy cô đang giương to hai mắt nhìn mình:
- Em ko nhớ anh đã hứa với ngoại trước khi mất là sẽ chăm sóc em suốt đời sao.
- Vậy ko có lời hứa với ngoại anh sẽ ko chăm sóc em nữa phải ko, em biết mà anh cưới em chỉ vì lời hứa của người lớn thôi.
Tịnh giận dỗi trách Quân làm cho Quân bốI rối ko biết trả lời sao với cô, đưa tay kéo cô lại nhưng cô vẫn cố chấp quay mặt đi, Quân đứng yên cảm thấy lời mình sắp nói ra sao mà khó đến thế, rất khó khăn anh mới thốt ra được những tiếng đó:
- anh yêu em mà.
Tịnh vẫn quay lưng lại với anh mà chưa chịu quay lại nhìn anh nên anh ko thấy được nỗi vui mừng trong mắt cô và trên khéo miệng với nụ cười mỉn. Quân thật sự lúng túng khi ko thấy Tịnh trả lời, ko thấy được biểu cảm trên mặt cô, anh ko biết là cô nghe được lời anh nói có hết giận anh chưa:
- Nè, quay lại đi, đừng giận nữa mà.
Vừa nói Quân vừa kéo cô quay lại, khi nhìn thấy gương mặt sáng ngời của cô anh mới biết mình bị lừa, đến phiên anh làm mặt giận:
- Ko thèm nói chuyện với em nữa, anh về thành phố để cho em giận cho đã luôn, công trình anh chạy xuống đây với em, bỏ hết công việc vậy mà người ta ko thèm nhìn mặt anh, chỉ biết giận hờn.
Thấy Quân định đứng dậy đi thiệt, Tịnh cuống cuồng xoay lại níu tay anh, bất cẩn cô đã đặt cái chân bị đau xuống đất và dĩ nhiên sau đó ko trách được việc kêu lên:
- Ấy, đau.
Nghe tiếng kêu của Tịnh, Quân thôi ko đùa nữa quay lại nhìn cô đau, anh lo lắng:
- Biết chân đau sao còn cô bước xuống, thiệt hư hết biết, ko có anh chắc em còn làm nhiều chuyện động trời.
- Tại em sợ anh bỏ em lại về thành phố thôi, anh đừng về nha.
- Uh, anh phải ở đây coi chừng cô nhóc nghịch ngợm của anh nữa chứ.
Anh vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên trán Tịnh, Tịnh cười híp mắt chúi đầu vào lòng anh nghe sung sướng, sau đó cô chợt nhớ ra chuyện gì đó nên tiếp tục nhỏng nhẻo với Quân:
- Em muốn đi về nha ah.
- Sao vậy, chân em còn đau mà, bác sỉ bắt ở lại mà.
- Ko có, bác sĩ ko có bắt ở lại, tại vì về khách sạn chổ trường thì nhìu người ngủ chung nên em mới ko về được, mọi người bắt em ở lại đây, nhưng em ko thích ở đây đâu, em sợ buổi tối ở đây lắm, mình về thành phố nha anh.
Tịnh vừa nói gương mặt cũng xanh theo nhưng tưởng tượng về buổi tối ở đây, Quân ngập ngừng:
- Nhưng trờI tối rồi, anh lại vừa chạy xuống giờ chạy tiếp về trển thì hơi nguy hiễm.
- Em ko thích ở đây đâu.
- Có anh ở đây với em mà.
- Nhưng em cũng sợ, em ko ngủ được đâu.
Tịnh thật sự rất sợ khi tưởng tượng nới đây có nhiều người chết vào ban đêm hiện về, ôi thật đáng sợ, nên cô ra sức thuyết phục Quân về thành phố.
- Hay mình mướn phòng ở khách sạn đở, sáng mới về thành phố được ko.
- Vâng.
Nhìn gương mặt xanh xao của Tịnh, Quân ko nở ép cô ở đây, cuối cùng đã tìm được cách giúp cô ko phải ở lại bệnh viện, nghe xong cô vui ko thể tả, cứ cười tươi ôm chầm lấy anh.
Cả hai trong phòng bày tỏ tình cảm với nhau, ko hay có 2 người ở cửa nhìn họ với 2 cách nhìn khác nhau, Hoàng nhìn với một ánh mắt đau đớn, còn Luân thì bàng hoàng khi biết được quan hệ vợ chồng của họ, sắp bật ra thành tiếng cũng may Hoàng nhanh tay bịt miệng cô kéo cô đi về, bỏ lại ko giang cho 2 vợ chồng đang hạnh phúc quen hết mọi chuyện xung quanh.