Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 72

Editor: heisall

Thế giới này thật là nhỏ, không ngờ trong không gian nhỏ như vậy, lại có thể gặp được người đàn ông mà mình vừa yêu vừa hận, Đồng Lôi có chút không biết làm sao khi gặp anh.

Trong mắt Lục Tử Hiên lóe lên một tia đau đớn, tim như bị bóp chặt, vẫn là khuôn mặt và bóng dáng ấy, nhưng nụ cười ấy sao mà chói mắt, khi cô ở cùng mình cũng không cười vui vẻ như vậy, nghĩ tới đây ánh mắt lập tức tối lại, từng bước từng bước tới gần.

Mỗi bước đi của anh như đánh vào lòng của Đồng Lôi, đồng thời dưới chân cũng không tự chủ lui về phía sau, bây giờ anh làm cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hình như Lục Minh Hạo cảm nhận được sự lo lắng của cô, liền tiến lên một bước chắn ngang trước mặt cô, kéo Lục Tử Hiên lại: "Tử Hiên, có một số việc không phải như em nghĩ đâu?"

Hai người đàn ông ưu tú giống nhau đứng đối diện nhau, nhất thời ánh mắt đối địch giao nhau trên không trung, anh càng như vậy, Lục Tử Hiên càng tức giận hơn, kiêu ngạo lại ngang ngược khạc ra hai chữ: "Tránh ra!"

Lục Minh Hạo không những không tránh ra, thân thể càng thêm di chuyển chống đỡ toàn bộ ánh mắt đang nhìn chằm chằm Đồng Lôi của anh, coi như cô ấy vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận mình thì anh cũng hi vọng mình có thể bảo vệ tốt cho cô.

"Cái tên khốn kiếp này!" Lục Minh Hạo không nghĩ tới anh sẽ ra tay, nhất thời tránh không kịp nên bị đánh, bởi vì cú đấm quá mạnh nên thân thể cao lớn đứng không vững.

"Lục Tử Hiên, anh làm gì vậy?" Đồng Lôi hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa sợ, xông tới đỡ Lục Minh Hạo, nhịn nước mắt xuống nói: "Lục Tử Hiên, anh vĩnh viễn đều tự cho là đúng như vậy sao?" Vĩnh viễn không cho người khác phản bội anh.

Trong lòng Lục Tử Hiên đau xót, không lùi bước vì lời nói của cô, ngược lại tiến lên một bước kéo cánh tay của cô thật chặt, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng như chim ưng.


Cắn răng nghiến lợi nói ra mấy chữ: "Cô cứ che chở cho anh ta như vậy?" Giọng điệu nghe có vẻ rất tức giận.

"Đúng vậy!" Chống lại ánh mắt của anh, đúng mực đáp, anh có tư cách gì ở chỗ này khiển trách mình, so sánh với anh mà nói, mình làm những việc này căn bản chỉ là một việc cỏn con.

Không ngờ cô sẽ thẳng thắn như thế, cô xem mình thành cái gì, khi Đồng Lôi chưa kịp phản ứng, Lục Tử Hiên đã lôi kéo cô đi vào thang máy.

"Lục Tử Hiên, anh buông tay ra." Đồng Lôi không ngừng giãy giụa, thang máy lúc này nhanh chóng đi xuống, cô vô cùng sợ hãi, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì?

Đáng tiếc trả lời cô chỉ là một màn yên tĩnh, Lục Tử Hiên không nhìn cô, chỉ nắm thật chặc cánh tay của cô, cả người tản ra hơi thở tức giận.

"Này, rốt cuộc anh muốn mang tôi đi đâu?"

Xe nhanh chóng băng qua ngã tư đường, không biết có phải bởi vì quá tức giận hay không, đạp chân ga rất mạnh, nếu như không đeo dây an toàn, Đồng Lôi cảm giác mình muốn bay ra ngoài.

Anh không trả lời, Đồng Lôi cũng lười hỏi, đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bên trong xe nhất thời rất yên lặng.

"Tại sao?" Gầm nhẹ một tiếng, hiển nhiên làm cô sợ hết hồn, cuống quít xoay người lại, nhất thời không biết anh đang nói gì?

"Tại sao lại ở cùng với anh ấy?"


Đồng Lôi không trả lời, chẳng qua chỉ cảm thấy căn bản không cần thiết phải trả lời, hình như còn cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ mình cùng bạn bè ra ngoài đi dạo phố một chút cũng phải được anh đồng ý sao? Quay đầu sang chỗ khác không để ý đến anh?

"Có phải cảm thấy tôi không thể thỏa mãn cô, không kịp chờ đợi liền đi tìm người đàn ông khác hay không?" Âm thanh không nhịn được cao lên, hình như còn kèm theo chút run rẩy.

Đồng Lôi quay đầu, không thể tin nhìn anh chằm chằm: "Lục Tử Hiên lời này của anh có ý gì, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống anh, còn nữa anh dựa vào cái gì quản tôi?" Người đàn ông này sao có thể sỉ nhục cô như vậy?

Những lời này hình như đã chọc giận Lục Tử Hiên, chuyển tay lái, dừng xe ở ven đường: "Tôi là chồng của cô, thì có quyền quản cô." Chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn tìm ra một tia vui đùa từ nơi này, nhưng đáng tiếc không có, anh không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng khi nghe cô muốn phủi sạch quan hệ với mình, trong lòng liền hết sức không thoải mái.

Trong lòng Đồng Lôi đau xót, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Chồng sao? A, đây có lẽ là chuyện cười dễ nghe nhất mà tôi từng nghe!" Nước mắt liền rơi xuống: "Anh không phải muốn biết vì sao tôi ở chung một chỗ với anh hai sao? Vậy tôi nói cho anh biết, bởi vì tôi đã không còn thương anh, cũng không muốn yêu anh, anh hai dịu dàng hơn so với anh, tốt hơn anh, khi tôi khó chịu cũng chỉ có anh ấy ở bên cạnh, người đàn ông như vậy tôi làm sao. . . . . ."

"Ưmh. . . . . ." Chợt, một nụ hôn bá đạo đè lên, Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị che lại thật chặt, Lục Tử Hiên cướp đoạt đôi môi của cô, không có một chút dịu dàng, chỉ có trừng phạt và trả thù.

Đồng Lôi muốn đẩy ra, đáng tiếc cả thân thể cũng bị giữ lại thật chặt, không động đậy được.

Cô gái đáng chết này, lại dám nói không muốn yêu anh, sao anh lại không tức giận được chứ, tức đến muốn nổ phổi, cho nên anh chỉ có thể chặn lại cái miệng đang lải nhải của cô bằng tốc độ nhanh nhất, đột nhiên cảm thấy một vị mằn mặn, nụ hôn dừng lại ở đó, chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, Lục Tử Hiên buốn bã bò dậy.

Còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy hoa mắt, Đồng Lôi đã tát anh một cái: "Lục Tử Hiên, trước kia có lẽ tôi vẫn còn hi vọng đối với anh, nhưng bây giờ đều đã tan thành mây khói."

"Cô không sợ tôi xuống tay với Đồng thị sao?" Đây là hy vọng cuối cùng của anh, lời nói của cô khiến anh vô cùng lo lắng, anh không hy vọng kết thúc như vậy, coi như những thủ đoạn này rất tồi tệ, anh cũng không quan tâm.

"Lục Tử Hiên anh đúng là một người tự cho là đúng." Nhanh chóng cởi dây an toàn trên người ra, đẩy cửa xuống xe, từ đầu đến cuối cũng không liếc anh một cái, tùy tiện chặn một chiếc taxi ở ven đường rời đi.

"Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy?" Lục Tử Hiên tức giận nắm chặt quả đấm, dùng sức hung hăng đấm lên tay lái.