Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 65: Đưa cơm

Đồng Lôi cứ như vậy bị Lục Tử Hiên quên mất, tất cả tin tức về anh đều thông qua báo chí hoặc TV, không thể không bội phục anh đúng là một kỳ tài trong kinh doanh, trước đó vài ngày sự kiện Đồng Lục vốn huyên náo âm ĩ nhưng anh liền xử lý thỏa đáng, hơn nữa những truyền thông kia cũng tâm phục khẩu phục.

Trong lúc đó An An cũng gọi điện thoại tới cho cô, thật ra thì chính là hỏi vấn đề tiền bạc của Lục thị.

"Lôi Lôi!"

"An An!" Đối với việc gọi điện thoại lúc này của cô, Đồng Lôi không có một tiakinh ngạc, giống như đã sớm biết cô sẽ gọi điện thoại đến: "Có chuyện gì cậu cứ hỏi đi?"

Bên đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc, tiếp theo có chút không xác định mở miệng: "Bây giờ cậu ở đâu?"

"Ở nhà!"

"Lục gia?" Đồng Lôi có thể nghe được một tiếng hít thở nặng nề bên đầu kia điện thoại, hồi lâu An An nhẹ nhàng mở miệng: "Có phải cậu đi cầu xin Lục Tử Hiên hay không?"

Không muốn lừa gạt cô, cũng biết không gạt được cô, Đồng Lôi dứt khoát thoải mái thừa nhận.

"Sao cậu lại ngu như vậy, tại sao muốn hy sinh mình? Cậu biết chuyện tiền bạc tớ sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, tớ không cần cậu làm như vậy." Giọng nói trách cứ mang theo thật nhiều lo lắng: "Tại sao tất cả trách nhiệm cậu đều muốn gánh chịu một mình, Lục Tử Hiên chính là một tên khốn kiếp."

Nếu như có biện pháp sao có thể kéo dài lâu như vậy, cho tới bây giờ Lục Tử Hiên cũng sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng, nếu anh muốn làm như vậy, khẳng định trước đó đã an bài tốt.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, cười khổ một phen, hít sâu một hơi, sửa sang một chút tâm tình của mình, không muốn làm cho cô lo lắng: "An An, đừng nói như vậy? Ban đầu Lục thị rót tiền vào chính là muốn tớ gả cho anh ấy, hiện tại tớ đột nhiên bỏ chạy, bọn họ dĩ nhiên cũng có thể rút lại tiền, rất công bằng."


"Nhưng. . . . . ."

Không đợi An An nói xong, Đồng Lôi liền cắt ngang: "An An, yên tâm đi, tớ không sao, hiện tại Đồng thị có rất nhiều chuyện chờ cậu đi làm, ngàn vạn lần không cần quan tâm chuyện của tớ, còn nữa, không cần nói cho mẹ tớ, tim của bà không được tốt, không chịu nổi những thứ này."

Lần trước bởi vì chuyện lập gia đình của cô đã phát tác, bác sĩ nói, về sau không thể bị kích thích nữa, nếu không bệnh tình sẽ tiếp tục nặng hơn.

"Tớ biết rồi, nhưng cậu nhất định phải thật tốt, nếu như xảy ra chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho tớ?" An An biết mình căn bản không có phương pháp khuyên cô, cô chính là nghĩ quá nhiều, chuyện gì đều tự mình gánh vác, sớm muộn gì cô cũng sẽ sụp đổ.

"Được, tớ biết rồi!"

Nhìn căn phòng quen thuộc, nghĩ tới từng chuyện trước kia, liền vùi ở trên sô pha khóc lớn, quên mất toàn bộ mọi thứ xung quanh, chỉ một mình yên lặng ở trong khổ sở, cho đến khi loáng thoáng nghe được tiếng chuông cửa, mới phát hiện đã là buổi trưa rồi.

Lúc này, ai sẽ tới nơi này, đứng dậy mở cửa, là anh ấy, người anh em tốt của người kia —— Trác Nhiên, cô nhớ ra anh, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn anh?

"Trác Nhiên?"

"Sao cô lại khóc đến đau lòng như vậy?" Khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt sưng đỏ của cô: "Nhìn con mắt của cô cũng sưng lên rồi!" Anh đã tới hơn một giờ, nhấn chuông cửa không có ai đáp lại, còn tưởng rằng trong nhà không ai, nhưng xuyên qua cửa sổ sát đất lại thấy cô một mình đau lòng khóc ở đấy, khóc đến tim của anh cũng đau đớn theo.

Hình như trừ lần đầu tiên mình thấy cô ấy là không khóc, ngoài ra mấy lần khác đều là khóc đến đau lòng, từ trước tới nay anh cũng không biết thì ra nước mắt của phụ nữ thật sự nhiều như vậy.

"Thật xin lỗi, tôi không biết anh sẽ đến?" Cúi đầu, tựa như đứa bé làm sai chuyện gì, trong lòng Trác Nhiên cảm thán, phụ nữ giống như đứa bé vốn chính là dùng để thương yêu, nhưng, aiz. . . . . .


"Được rồi, không định để tôi vẫn đứng ở chỗ này chứ?" Không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô, Trác Nhiên trêu đùa nói: "Vậy thì căn bản cô cũng không hoan nghênh tôi."

"A. . . . . . Thật xin lỗi, mời vào!" Đồng Lôi luống cuống tay chân chuẩn bị dép cho anh, lúng túng vì mình thất lễ.

"Không cần luôn nói xin lỗi, tôi không phải dễ giận như vậy đâu?"

Cô gái này sao lại luôn nói xin lỗi, nói đến lỗ tai của anh cũng muốn nổi chai rồi, hiện tại ngược lại anh có chút hâm mộ Lục Tử Hiên, có thể cưới được một người vợ như vậy, đáng tiếc người khác . . . . . .

"Cảm ơn anh về chuyện lần trước!"

Sau đó Trác Nhiên mới phản ứng, khóe miệng nhếch lên, cười tà mị: "Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy thì lấy thân báo đáp là được, dù sao hiện tại tôi cũng đang thiếu một người vợ."

"Éc. . . . . ." Đây đã là người thứ hai nói lấy thân báo đáp với cô?

Nhìn gương mặt kinh ngạc của cô, Trác Nhiên khẳng định mình đã làm cô sợ, cười một cách tự nhiên nói: "Được rồi, tôi chọc cô thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng là thật, được rồi, đây là thức ăn." Nói xong ném túi nilon trên tay cho cô, còn mình nghênh ngang đi vào nhà.

Đồng Lôi nhận lấy túi nilon anh đưa tới, nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi ra thấy Trác Nhiên vùi ở đó xem ti vi, sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Sao anh biết tôi chưa ăn cơm?"

Trác Nhiên cười tà tứ: "Tôi đã nói rồi, cô nên lấy thân báo đáp, tôi thừa biết cô."

"Thật sao?" Ánh mắt hi vọng lập tức ảm đạm xuống, cô còn tưởng rằng sẽ là người kia? Lắc đầu một cái, đừng nghĩ nhiều như vậy, cô quả nhiên đói bụng.

Một loạt động tác mới vừa rồi của cô cũng rơi vào trong mắt Trác Nhiên, trong lòng không ngừng cảm thán, hai người kia rõ ràng yêu nhau, tại sao lại muốn hành hạ lẫn nhau? Thật là không hiểu nổi, xem bọn họ khổ sở như vậy, bản thân quyết định nhất định không nên yêu người nào? Nhưng anh nào đâu biết, tình yêu này muốn tránh cũng trốn không được.

Ánh mắt Trác Nhiên vẫn nhìn Đồng Lôi xử lý bữa cơm trưa, nhìn bộ dạng của cô, thật sự là đói thảm, nếu hôm nay mình không đưa cơm tới đây chắc không phải cô cũng sẽ không ăn chứ?

Khi đã dọn dẹp tất cả thỏa đáng, Trác Nhiên mới nhớ tới phải về, căn cứ vào lễ phép còn phải cảm ơn, Đồng Lôi đưa anh ra cửa, trước khi đi Trác Nhiên nhìn cô muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không hề nói gì?