Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 52: Cậu ở đây trốn tránh cái gì?

Kể từ sau lần nói chuyện đó, đã một tuần lễ, một tuần lễ Lục Tử Hiên cũng không trở về, Đồng Lôi vùi ở trên ghế sa lon có chút mất hồn, cô không ngờ tới cuộc sống hoàn toàn trở lại như ngày trước, vẫn cô đơn như cũ như vậy.

Thỉnh thoảng có lúc sẽ nhận được một cái tin nhắn của anh, tựa như một đôi tình nhân mới vừa quen nhau, cảm giác có chút mập mờ, tuyệt vọng nhưng lại mang theo hi vọng, ít nhất sẽ không làm cho cô cảm thấy không chờ đợi được, dù sao bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng thật sự thời gian chờ đợi nhau là rất ít, hiểu rõ nhau cũng ít.

Nhưng nếu thật sự là như vậy, cô không biết còn có thể duy trì bao lâu.

Mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, có chút mất hồn, mỗi ngày lúc này sẽ có một nhắn tin, cũng đã tới giờ rồi. Sao anh còn chưa gởi tin nhắn, thật ra thì trong lòng của cô cũng rất hiểu, nếu như mình mắt nhắm mắt mở, căn bản cũng không có những việc này, chỉ là trong lòng chắc chắn sẽ có vướng mắc.

Mắt dời khỏi điện thoại di động, quét một vòng xung quanh, phòng ốc to như vậy, lại có vẻ thê lương như thế.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lục thị, đôi tay Lục Tử Hiên tùy ý cắm ở trong túi quần, bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, mày kiếm nhíu lại, không thấy rõ cảm xúc lúc này.

Điện thoại di động an tĩnh nằm ở trên bàn làm việc.

Một tuần lễ, đã một tuần lễ chưa trở về rồi, dù lái xe đến cửa nhưng không lái vào nhà, đồng thời một tuần này anh nghĩ rất nhiều, đối với việc yêu Đồng Lôi, tuyệt đối không phải là giả, anh thật sự yêu cô, thế nhưng chính ý tưởng này lại làm cho anh không khỏi sợ hãi.

"Tử Hiên!" Mặt Trác Nhiên hưng phấn đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm bảng báo cáo tài vụ hôm nay: "Không ngờ cùng Thiên Ân hợp tác có hiệu quả tốt như vậy, hiện tại cổ phiếu của chúng ta tăng liên tục, bây giờ trong nghề có rất nhiều công ty nổi danh đều mơ tưởng hợp tác cùng chúng ta."

Trác Nhiên nói rất hưng phấn, mà Lục Tử Hiên vẫn đứng lạnh lùng như cũ, đối với thái độ không chút nào quan tâm của anh, hiển nhiên cậu ta căn bản cũng không có nghe được rốt cuộc anh đang nói cái gì?


"Tử Hiên. . . . . ." Nhẹ nhàng hô một tiếng, gương mặt thất bại nhìn bóng lưng của anh: "Cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không?"

Lục Tử Hiên chậm rãi xoay người lại, trong mắt chớp qua một tia nghi ngờ, nói một câu khiến Trác Nhiên nghe muốn hộc máu: "Trác nhiên sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tử Hiên. . . . . ." Trác Nhiên kinh ngạc nhìn anh, tròng mắt đen cái gì cũng không nhìn thấy: "Tớ tới đây rất lâu rồi."

"Vậy sao, tớ vừa suy nghĩ một chuyện, cho nên. . . . . ." Lục Tử Hiên có chút không tự nhiên giật giật khóe miệng, vừa rồi cư nhiên lại thất thần, ngay cả Trác Nhiên tới cũng không biết, có thể là ở chỗ này đợi quá lâu.

"Suy nghĩ chuyện gì? Cậu đang nhớ cái gì?" Trác Nhiên đột nhiên thấy hứng thú, thâm ý trong con ngươi rất là rõ ràng: "Tử Hiên, cậu giống như đã rất lâu rồi không trở về nhà." Cả tuần nay cậu ta hình như không biết mệt mỏi, làm việc cả ngày đêm, dự án hợp tác với Thiên Ân cậu ta cứ thế hoàn thành toàn bộ trong vòng một tuần lễ.

"Có sao?" Cố ý tránh ánh mắt của cậu ta, nhìn người dưới lầu qua lại không dứt.

"Cậu ở đây trốn tránh cái gì?" Một câu của Trác Nhiên đã nói toạc ra nội tâm của anh.

Lòng Lục Tử Hiên hơi ngẩn ra, nét mặt lập tức lạnh lẽo xuống, tròng mắt sắc bén nhìn chòng chọc Trác Nhiên một cái, biểu hiện của anh rõ ràng vậy sao?

Anh không nói lời nào, Trác Nhiên cũng biết mình nói đúng rồi, đến gần một bước, khóe miệng tà mị khẽ cong lên: "Xem ra tớ nói đúng rồi." Một tay vỗ vỗ bờ vai của anh, vốn là vẻ mặt lưu manh chợt trở nên bình thản: "Thật ra thì cậu ở đây mâu thuẫn, vì mình thay lòng, rõ ràng là thích tiểu Mạt, nhưng bây giờ yêu một cô gái khác, còn tự mình thề muốn đuổi cô rời khỏi mình, có lẽ trước đây không phát hiện, nhưng càng ở chung một chỗ, loại cảm giác này càng rõ ràng, rõ ràng đến cô ấy cũng nhận thấy được."


Lục Tử Hiên kinh ngạc, Trác Nhiên làm sao biết được suy nghĩ của mình, giống như cậu ta cùng với mình ngày ngày ở chung một chỗ, không sai, bây giờ Đồng Lôi đã bắt đầu phản kích.

"Tớ chưa từng nghĩ tới có thể như vậy, tớ cho là đời này tớ sẽ không yêu thương người khác nữa." Ánh mắt ảm đạm của anh rơi vào phương xa, châm một điếu thuốc xì gà.

"Nhưng, cậu đã yêu cô ấy, có lẽ trước kia cậu đối với cô ấy là hư tình giả ý, nhưng bây giờ cậu căn bản không thể nào giống như trước đây coi thường sự tồn tại của cô ấy, cho nên những ngày này cậu mới núp ở bên này." Trác Nhiên rất ít khi nghiêm túc như vậy, dù sao Lục Tử Hiên có thể đi ra từ trong khổ sở khi mất đi tiểu Mạt thì anh rất vui.

Lục Tử Hiên xoay người lại đến trước bàn làm việc, bàn tay nhẹ nhàng chống lên cằm, cau mày nói: "Trác Nhiên, cậu biết không, hiện tại tớ cũng không xác định được."

Rõ ràng tự nói với mình không cần yêu cô ấy, nhưng cô kiên cường, cô cười, cô hiền lành, sự ôn nhu của cô ấy từ khi vừa mới bắt đầu đã kềm chế mình, cho nên mình mới có thể bất tri bất giác nói yêu cô ấy, mới có thể vội vàng đến Đồng thị muốn bảo đảm quyết tâm của mình.

"Nhưng tổn thương giữa chúng tớ quá nhiều, tình cảm của chúng tớ quá yếu đuối rồi."

Trác Nhiên khẽ thở dài một cái, chậm rãi đi tới trước mặt của anh, bàn tay chống cái bàn: "Tử Hiên, là người sẽ thay đổi, tình cảm là được tích lũy từng chút một, cuộc sống có quá nhiều điều không như ý, một ngày nào đó chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu không làm trái với tâm nguyện của mình, coi như cuối cùng hối hận cũng sẽ không có tiếc nuối."

Nghe Trác Nhiên nói, Lục Tử Hiên rơi vào trầm tư.

Nhưng lại có người cố tình trong không khí trầm tư này dội nước lạnh.

Trác Nhiên khôi phục lại vẻ mặt lưu manh trước sau như một, khóe miệng nhếch lên, tà mị nhìn Lục Tử Hiên: "Này, sẽ không thật sự đang suy tư lời nói của tớ chứ, aiz, những thứ kia đều là tớ nói nhăng nói cuội, con người của tớ cậu còn không biết sao? Lúc nào thì có thể nói ra những lời triết lý như vậy chứ?"

Lắc đầu một cái, bình thường Trác Nhiên thoạt nhìn rất là ngay thẳng, nhưng cũng bởi vì quá hiểu, mới biết cậu ta rốt cuộc là dạng người gì, buông lỏng mỉm cười, quả đấm hung hăng đánh vào trước ngực của cậu ta: "Tiểu tử cậu thật sự có tài."

"Aiz, xong rồi xong rồi, tớ thấy tớ phải đi nhanh lên thôi, nếu không bị cậu lây bệnh liền không xong."

Nhìn bóng lưng Trác Nhiên, Lục Tử Hiên cười cười, cầm điện thoại di động bị ném ở một bên, có một số việc phải nói rõ ràng, tựa như Trác Nhiên nói, không làm cho mình tiếc nuối.