Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 115: Đại kết cục

Editor: heisall

Đồng Lôi lập tức ngây dại, ông lão trước mặt không phải là ông cụ kia sao? Tại sao ông ấy lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ông ấy làm việc ở đây, Lục Tử Hiên tất nhiên không kinh ngạc giống cô, ung dung đi tới bên cạnh ông lão.

Mặc dù kinh ngạc, Đồng Lôi vẫn ôm Đa Đa đi theo sau lưng Lục Tử Hiên.

"Cô bé, chúng ta lại gặp mặt?" Ông lão đứng lên, liếc nhìn Đồng Lôi ở sau lưng Lục Tử Hiên, trong mắt mỉm cười, một bộ dạng rất vui mừng.

"Ông cụ, sao ông lại ở chỗ này?" Đồng Lôi lễ phép hỏi một câu.

Ông lão đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ảo não vỗ đầu một cái, hình như cô còn chưa biết thân phận của mình? Lúc trước gặp cô vẫn chưa nói qua với cô lai lịch của mình.

Lục Tử Hiên lập tức ôm bả vai Đồng Lôi: "Cái gì mà ông cụ, phải gọi là ông nội?"

Đồng Lôi hiển nhiên đã hồ đồ, có chút không biết làm sao nhìn hai người trước mặt: "Ông nội?" Lúc này cô mới phát hiện, thật ra Lục Tử Hiên và ông cụ trước mặt có một chút giống nhau, chẳng lẽ là. . . . . .

Đa Đa được bảo mẫu ôm lên lầu ngủ.

Đồng Lôi và Lục Tử Hiên ngồi đối diện với ông cụ.

Bây giờ hình như cô đã hơi hiểu rõ, tại sao lúc đầu Lục Tử Hiên có thể tìm được hình của ông cụ, tại sao ông cụ lại đặc biệt quan tâm đến cô, còn có tại sao mình chỉ là một nhà thiết kế thời trang nhỏ lại có thể tham gia hoạt động ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ lớn như vậy, bây giờ nghĩ lại, đều là do ông cụ này làm ra, chẳng lẽ ông chính là ông cụ trong truyền thuyết.

"Em yêu, ông ấy là ông nội của anh, nói đến chúng ta nên cảm ơn ông, nếu như không nhờ ông, chúng ta cũng không có ngày hôm nay." Lục Tử Hiên nhìn vẻ mặt của cô, cũng biết cô căn bản đã đoán ra được, nhưng vẫn tượng trưng giới thiệu.

"Cô bé, thật vui khi gặp lại con lần nữa, sau này cũng không thể kêu là ông cụ nữa rồi, phải gọi là ông nội hiểu chưa?" Ông cụ vui mừng cầm tay nhau.

Đồng Lôi nhìn Lục Tử Hiên một cái, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Ông nội!"


"Tốt, tốt, tốt!" Lúc này trong biệt thự truyền ra một trận cười khoan khoái.

Sau một màn gặp mặt đơn giản, Lục Tử Hiên đưa Đồng Lôi trở về phòng, vừa vào cửa, Đồng Lôi liền xông vào hỏi: "Lục Tử Hiên, có phải anh đã biết từ trước hay không, sao em lại có cảm giác giống như mình bị một nhóm người của Lục gia xoay quanh vậy?"

Lục Tử Hiên ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên người cô có mùi thơm ngát: "Không có, trước kia anh cũng rất nghi ngờ, sao ông cụ lại muốn gả em cho anh, hơn nữa khi đó thật sự là anh vô cùng tức giận, nhưng bây giờ anh rất cảm ơn ông nội, bởi vì anh thật sự rất hạnh phúc!" Lục Tử Hiên quay người của cô lại, con ngươi đen nhánh lóe ra ánh sáng: "Em mất tích năm năm, ông nội rõ ràng biết em, lại làm anh khổ sở suốt năm năm, bởi vì ông nội muốn trừng phạt anh, nhưng anh vẫn muốn cảm ơn ông nội, nhờ ông nội, anh mới biết mình yêu em biết bao nhiêu."

Lục Tử Hiên nói, khiến Đồng Lôi cảm động rối tinh rối mù, bây giờ trong cô chỉ còn lại tình yêu dành cho anh, Lục Tử Hiên hôn lên môi của cô, lúc này hai người yêu thương nhau, ở nơi này gắn bó bên nhau thật chặt.

Trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ, mọi góc đều lưu lại dấu ấn yêu nhau của bọn họ.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, trên đất quần áo bừa bãi bị ném chung một chỗ, có thể tưởng tượng ra tình cảnh ở nơi này vào tối hôm qua như thế nào, trên giường lớn hai người ôm nhau thật chặt, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Rầm rầm!" Một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Lôi xinh đẹp tuyệt trần cau mày, sau đó tựa đầu vào thân thể ấm áp này, tiếp tục ngủ, nhưng người khác hình như cũng không muốn buông tha, bởi vì tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục.

Lục Tử Hiên phiền não đứng dậy, nhìn gương mặt trong ngực thì nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó tức giận mở cửa, sững sờ một lúc khi thấy người trước mặt, ngay sau đó khóe miệng nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, liền khom người ôm cậu nhóc lên: "Bảo bối, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Ba, Đa Đa ngủ rất ngon!" Cậu bé ngọt ngào hôn lên mặt anh một cái, sau đó liếc mắt nhìn Đồng Lôi trên giường: "Mẹ ngủ nướng, lêu lêu xấu hổ!"

Lục Tử Hiên nhẹ nhàng nhéo cái mũi của cậu bé một cái: "Đúng vậy, mẹ xấu hổ, vậy con xuống tìm ông cố ăn cơm trước, ba kêu mẹ rời giường có được hay không?"

Cậu bé nghiêng đầu một chút, sau đó gật đầu một cái.

Lục Tử Hiên nhìn thân thể nhỏ bé đang nhảy nhót, lại nhìn gương mặt đang ngủ trên giường bên trong căn phòng một chút, nếu như có thể mãi hạnh phúc như vậy, đó chính là một cái kết cục hoàn mỹ của một chuyện tình.


Một lúc sau, Lục Tử Hiên mới đi đến bên cạnh giường.

Đa Đa cơm nước xong, liền bắt ông cụ phải kể chuyện xưa cho nó nghe, vừa thấy hai người Lục Tử Hiên, liền vui vẻ chạy tới: "Ba, mẹ!"

Ông cụ vừa thấy bọn họ đi xuống, lập tức đi tới, nói với Đồng Lôi: "Ở chỗ này đã quen chưa? Thật ra thì các con không cần phải dậy sớm như vậy?"

Đồng Lôi vừa nghe ông nói thế, mặt lập tức đỏ lên.

Ngược lại Lục Tử Hiên vẫn không sao: "Ông nội, chúng con còn muốn đi những nơi khác, cho nên thức dậy sớm." Khi nói lời này, khóe miệng mang theo một nụ cười thần bí, kéo Đồng Lôi cùng nhau dùng bữa sáng.

Đồng Lôi không biết anh muốn đưa mình đi nơi nào, xe chạy rất nhanh ở trên đường phố, không biết lúc nào, Lục Tử Hiên đã dừng xe trước cửa một biệt thự, trong sân lại tràn ngập cây hoa anh đào, nếu hoa anh đào ở đây đều nở thì thật là đẹp biết bao, cánh hoa màu hồng bay đầy trời, suy nghĩ một chút liền cảm thấy tuyệt vời.

"Nơi này là nơi mà anh và Tiểu Mạt đã từng ở." Lục Tử Hiên nói từng câu từng chữa.

"Tiểu Mạt. . . . . .?" Đồng Lôi lẩm bẩm nói nhỏ, anh đưa cô tới nơi này làm gì? Tại sao lại muốn tới nơi này?

"Có lẽ nơi này đã từng là nguồn hạnh phúc của anh, nhưng bây giờ đã không còn, bởi vì anh đã có người anh yêu, anh không hy vọng che dấu em bất kỳ cái gì, cho nên anh đưa em cùng đi hủy bỏ những ký ức trước kia." Gương mặt của Lục Tử Hiên tràn đầy thâm tình: "Đồng Lôi, anh yêu em, năm năm trước đã yêu!"

Dưới một gốc cây hoa anh đào, anh khoét xuống lấy ra một cái hộp, bên trong có rất nhiều kỷ vật, anh muốn đốt ngay trước mặt Đồng Lôi, lại bị Đồng Lôi ngăn lại.

Lục Tử Hiên nghi ngờ nhíu mày một cái, có chút không hiểu nhìn cô, Đồng Lôi nhẹ nhàng lấy kỷ vật trong hộp ra.

"Không có người nào không có kỷ niệm, cũng không có ai là hoàn mỹ, nếu như không có kỷ niệm, vậy người này cũng không hoàn chỉnh, người em cần là một Lục Tử Hiên hoàn chỉnh, mặc kệ trước kia anh như thế nào, chỉ cần sau này anh có thể yêu em thật nhiều là tốt rồi." Chậm rãi ngẩng đầu lên, tròng mắt đen sâu sắc tràn đầy hi vọngnhìn về đáy mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Lục Tử Hiên, anh hãy nói cho em biết, anh có thể không?"

"Lôi Lôi. . . . . . !" Lục Tử Hiên rơi nước mắt mỉm cười, đưa tay ôm cô thật chặt, "Anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc . . . . . . !"

"Lục Tử Hiên, cho tới bây giờ em cũng chưa nói cho anh biết, em thật sự rất yêu anh!" Khóe miệng Đồng Lôi khẽ nhếch lên một nụ cười, hạnh phúc ôm vòng eo của anh.

Trong chớp nhoáng này, hình như thấy cánh hoa màu hồng bay đầy trời. . . . . .

HOÀN