Edit: Hạ đỏBeta: Phong Vũ Không thể nào nghĩ ra được. Người ta nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, trước kia anh ta không cảm nhận điều này. Bây giờ đã hiểu rồi.Anh ta thật ra biết cô đang bối rối cái gì, cũng hiểu cô đang áy náy cái gì. Anh ta càng hiểu rõ gút thắt trong lòng cô nằm ở đâu?Nhưng biết rõ, hiểu rõ, không có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận, sẽ không nôn nóng, sẽ không hi vọng, không đau khổ.Càng mệt mỏi hơn là cả thể xác và tinh thần đều mệt, mối quan hệ giữa anh ta và Cố Học Mai một ngày không yên ổn, anh ta sẽ mệt một ngày, một năm bất ổn, anh ta sẽ mệt một năm.Mà anh ta không xác định sự bất ổn này rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể làm Cố Học Mai chấp nhận mình.Cửa kính bị ai gõ hai lần, quay cửa kính xe xuống, cảnh giác giao thông mặc đồng phục lễ độ nói: “Anh à, anh không được phép đậu xe ở đây.”Đỗ Lợi Tân trầm mặc gật đầu, khởi động xe rời khỏi, định quay về công ty, sau cùng vẫn quay đầu xe, về nhà.Lên lầu, trong lòng đã không ôm hy vọng. Cô còn ở đó không? Hay là đã đi rồi? Anh ta bất thình lình hơi sợ hãi, không dám mở cửa, sợ lại đối mặt với một căn phòng vắng vẻ.Bối rối hồi lâu, trong lòng tự cười mình vì sao bây giờ anh ta lại nhát gan thế, anh ta rốt cuộc bước vào, nhưng phát hiện Cố Học Mai vẫn ngồi trên ban công chờ anh ta, anh ta thoáng sửng sốt, bước nhanh đến trước mặt cô, dùng sức đỡ vai cô.“Em chưa đi à?”Tâm tình Cố Học Mai đã ổn định, cô nhìn Đỗ Lợi Tân, khẽ lắc đầu: “Anh mong em đi ư?”“Đương nhiên không phải.” Anh ta yêu cô còn chẳng kịp nữa, sao lại muốn cô đi: “Học Mai. Anh với Trịnh Thất Muội không có gì cả, anh xin em tin anh.”Anh ta ở trước mặt Cố Học Mai, ngay cả tôn nghiêm cũng chẳng cần. Nhưng anh ta cũng không sợ, miễn cô có thể tin anh ta, anh ta tùy tiện thế nào đều được.Cố Học Mai nhìn anh ta, trên mặt nhiễm vài phần xấu hổ, còn hơi ngượng ngùng, gật đầu: “Vâng.”Vâng?“Vâng là ý gì?” Cố sức nắm tay cô, anh ta muốn một đáp án chắc chắn: “Em tin anh? Em tin anh với cô ấy là trong sạch?”Cố Học Mai gật đầu, cho anh ta câu trả lời rõ ràng: “Em tin anh.”“Học Mai ——” Đỗ Lợi Tân không kiềm chế được, gắng sức kéo cô vào lòng. Anh ta hôn môi cô thật sâu.Cố Học Mai hơi sợ sự phóng túng của anh ta, nhưng không đẩy anh ta ra, tiếp nhận nụ hôn, cảm giác anh ta đối đãi mình giống như trân châu bảo ngọc, cẩn thận hôn, cẩn thận che chở.Cánh tay dài ôm sát cô, mỗi một cái hôn đều khiến môi lưỡi cuốn lấy càng sâu. Mặt Cố Học Mai hơi đỏ lên, không phải cô chưa từng hôn Đỗ Lợi Tân, song lần đầu tiên cảm nhận tâm tình anh ta vui vẻ hưng phấn thế này.Cuối cùng anh ta cũng buông ra, thần sắc tràn đầy sung sướng: “Học Mai, em tin anh à?”“Uh.” Cố Học Mai gật đầu, lúc này nói không tin, hình như quá muộn rồi. Mà cô quả thật tin anh ta. Bằng không hôm nay cô sẽ không tới.Chỉ là cô nghe được lời anh ta nói thì càng khẳng định thêm thôi.“Vậy ban nãy tại sao em muốn đẩy anh ra?” Đỗ Lợi Tân hơi tổn thương: “Học Mai. Anh thực lòng với em, em còn chưa nhận thấy à?”“. . . . . .” Cố Học Mai cắn môi, chẳng biết phải trả lời vấn đề này thế nào, suy nghĩ một chút, cô khẽ gật đầu: “Em cảm giác được, Lợi Tân, em luôn thấy anh rất tốt với em. Tấm chân tình của anh em vẫn biết.”Vừa rồi, Trịnh Thất Muội còn đang ở đây, cô hơi xấu hổ, cô càng không biết tình huống nào làm Trịnh Thất Muội phải thay quần áo, lại nghe Đỗ Lợi Tân nói đàn ông gì đó, có lẽ tình cảnh khi đó của cô ấy cũng có chút ngượng ngùng. Cô không xác định Trịnh Thất Muội có thể vui vẻ để một phụ nữ khác thấy bộ dạng nhếch nhác của mình như thế.Cho nên, cô lựa chọn đẩy tay Đỗ Lợi Tân ra, bắt anh ta tiễn cô ấy về nhà trước.Chung quy đang có người thứ 3, mà cô cũng chưa chuẩn bị tốt để người khác thấy gương mặt yếu ớt này của mình.Trong lòng khẽ thở dài, cô không hối hận việc hôm nay mình tới đây là đúng.Nhìn mặt anh ta lộ ra nhiều điều không dám tin, Cố Học Mai lần đầu tiên chủ động vươn tay ôm anh ta: “Lợi Tân, chúng ta đến với nhau đi.”“Thật sự?”“Thật.” Cố Học Mai gật đầu, cố sức ôm Đỗ Lợi Tân: “Em sẽ không trốn chạy, không né tránh anh nữa. Sau này chúng ta ở bên nhau nha.”“Học Mai ——”Đỗ Lợi Tân quá mức vui sướng, chẳng biết nên nói sao để biểu đạt tâm tình của mình, suy nghĩ chút xíu, bất thình lình anh ta ôm chầm Cố Học Mai, xoay cô một vòng.“Học Mai, anh rất vui.” Thật sự vui mừng. Đỗ Lợi Tân vẫn luôn cho rằng suốt cuộc đời anh ta cũng không thể nhận được sự chấp thuận của Cố Học Mai, không ngờ, khi anh ta sắp tuyệt vọng, cô lại chìa tay ra với anh ta.Xem ra Trịnh Thất Muội nói đúng. Phụ nữ quả nhiên là như thế, anh ta đi về hướng cô 99 bước thì chưa đủ, phải đi một trăm bước mới được.Chứng kiến hành động trẻ con của anh ta, Cố Học Mai muốn cười, hai tay ôm cổ anh ta để mình khỏi ngã, nhìn khuôn mặt mừng rỡ của anh ta, cô hơi hờn dỗi.“Anh thả em xuống mau.”“Không.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, tha thiết ôm cô vào lòng: “Anh sẽ không thả em, em nghe chưa? Hôm nay em tới, anh sẽ không thả em ra. Cố Học Mai, em là của anh ta.”“Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai xấu hổ, thẹn thùng kinh khủng: “Anh buông em ra.”“Hôm nay là Giáng Sinh.” Đỗ Lợi Tân ôm cô vào phòng, nụ cười trên mặt mang theo vài phần tà khí: “Chẳng lẽ em không định tặng quà Giáng sinh sao?”“Hả?” Cố Học Mai thoáng sửng sốt: “Em, em chưa chuẩn bị.”“Không sao.” Đặt cơ thể cô lên giường. Đỗ Lợi Tân bao phủ người cô, nhìn cô đỏ mặt e lệ, tâm tình lập tức rất tốt.“Em dâng mình cho anh đi.” Trong mắt Đỗ Lợi Tân lóe lên vài tia dục vọng mà Cố Học Mai không xa lạ. Rất nhiều lần, bọn họ đối mặt nhau, ánh mắt anh ta từng thế này, chỉ vì lúc ấy tâm chưa chuẩn bị sẵn sàng nên cô nhiều lần chùn bước.Không giống với hiện tại. Cô quyết định chấp nhận anh ta, sẽ chấp nhận tất cả của anh ta. Quay mặt đi, không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh ta.“Học Mai.” Giọng nói Đỗ Lợi Tân hơi trầm thấp, bàn tay to bắt đầu thăm dò quần áo cô.“Cho anh được không?”Vẻ mặt Cố Học Mai vô cùng xấu hổ, làm sao cô trả lời câu hỏi này? Cô đành phải mở to mắt nhìn anh ta sau đó lại quay đầu.Phản ứng của cô xem là ngầm ưng thuận. Đỗ Lợi Tân tiếp tục cười, anh ta chờ đợi ngày này quá lâu, lâu lắm rồi.Anh ta dịu dàng trói buộc đường lui của cô, dịu dàng hôn từng thớ thịt, làn da của cô. Sử dụng tất cả nhu tình tôn thờ thân thể cô.Từng chút từng chút cho cô niềm an ủi sâu sắc nhất, nhìn cô dưới thân mình, yêu kiều ngâm nga chuyển động.Phản ứng của cô, trong ngượng ngùng có sự gan dạ, trong nhiệt tình có sự ngây thơ, khiến anh ta muốn ngừng cũng chẳng được. Dục vọng ngủ say lâu ngày vào lúc này thức tỉnh, ngẩng đầu.Nhưng anh ta chưa dám tiến nhanh về trước thêm nửa phần. Anh ta thầm muốn dành cho cô điều tốt nhất.Mãi đến khi xuyên qua tấm màng tượng trưng cho sự trong trắng kia, Đỗ Lợi Tân mới ngây ngẩn cả người. Cơ thể cứng tại chỗ vô phương nhúc nhích.Nhìn gương mặt nhỏ nhắn Cố Học Mai hơi tái nhợt vì đau, anh ta đau lòng cúi đầu, hôn lên cánh môi cô“Em yêu, thả lỏng nào.”Anh ta quá bất ngờ, cô không phải muốn kết hôn với Lương Hữu Thành sao? Bọn họ không phải đã ở bên nhau à? Sao cô còn có thể là ——Rất nhiều câu nói chẳng nên lời, điều duy nhất anh ta có thể, chính là cảm kích, xúc động. Thả lỏng người, anh ta càng cẩn thận hơn, dành cho cô trải nhiệm hoàn mỹ.Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ bối rối của Cố Học Mai dần khoan khoái, tới cuối cùng, thậm chí còn chủ động vươn tay ôm cổ anh ta, để anh ta tới gần mình hơn.Cảm nhận được sự đáp trả của cô khiến anh ta càng thêm kích động. Bàn tay thăm dò xuống dưới, muốn đặt hai chân cô vòng quanh lưng mình, nhưng đôi tay bất thình lình dừng lại.Anh ta đổi sang ôm thắt lưng cô.Cứ như vậy đi, thế này cũng tốt lắm rồi. Cô đã từng bước đến gần mình hơn, anh ta không dám bức bách cô nữa. Anh ta sợ anh ta dồn ép quá, cô lại thu mình.“Học Mai. Học Mai.” Trong lòng anh ta suy tính thiệt hơn vậy, cô đã hiểu chưa? Cô có biết không?“Anh yêu em.” Hoàn toàn thành thực, không một chút tình cảm dối trá nào, anh ta yêu Cố Học Mai, cô gái này, anh ta đã yêu suốt mười mấy năm.Cố Học Mai nói không nên lời, bị động tiếp nhận, rồi lại hơi chờ mong, muốn đưa hai chân tới gần anh ta thêm chút nữa, nhưng phát hiện mình vô lực. Trong đầu hiện lên một tia nào đó.Cô muốn nói gì đó. Đỗ Lợi Tân lại lần nữa che môi cô lại. Cô nói không nổi, tiếp nhận sự sung sướng anh ta trao cho, nội tâm có chút không xác định, muốn nói gì lại nói không được.Chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt anh ta hơn.Đỗ Lợi Tân, anh ta có thể ghét bỏ cô không?Không cách nào tập trung suy nghĩ, toàn bộ cảm giác đều bị đánh thức tại nơi nào đó của cơ thể, lại trầm luân. Đi theo anh ta, cô không thể trốn thoát ——Cố Học Văn dọn cơm xong, gọi điện thoại cho Cố Học Mai, nhưng không ai trả lời. Trong lòng anh hơi bất ngờ, có chút lo lắngAnh không nghe nói Học Mai ở thành phố C có bạn bè nào, một mình đi ra ngoài sao cả ngày cũng không thấy về?Trong đầu hơi kinh ngạc, nhưng không tiếp tục gọi cho cô nữa, buổi chiều nhận được tin của Đỗ Lợi Tân, cậu ta đã giải cứu Trịnh Thất Muội từ biệt thự của Hiên Viên Diên, toàn bộ quá trình xem ra thuận lợi ngoài dự đoán, chính vì loại thuận lợi này khiến nội tâm anh có vài phần mơ hồ bất an.Anh không tin Hiên Viên Diên sẽ dễ dàng thỏa hiệp, dễ dàng buông tay như thế, nhất định đằng sau hắn đang có mưu mô lớn hơn nữa. Anh chứng kiến ánh mắt hắn đã từng nhìn Phán Tình, thật sự không tin Hiên Viên Diên sẽ cứ bỏ qua Tả Phán Tình thế này.“Cơm dọn xong rồi à.” Tả Phán Tình đã thay quần áo mặc ở nhà, vào phòng ăn, nhìn thức ăn trên bàn, dễ tiêu hóa, không mất dinh dưỡng, trong lòng hiện lên một tia xúc động.Thấy Cố Học Văn đang ngây người, tiến lên ôm cánh tay anh ta: “Anh mệt hả?”“Không mệt.” Cố Học Văn lắc đầu, kéo Tả Phán Tình ngồi xuống: “Ăn cơm đi.”“Chị đâu?” Tò mò kì quái, trời cũng chạng vạng rồi, thăm bạn bè thì cũng đã trở về rồi chứ?“Không biết, anh gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy.” Cố Học Văn cũng hiếu kì Cố Học Mai đi đâu, thuận tay xới chén cơm đặt vào tay Tả Phán Tình: “Điện thoại không gọi một cú, thực làm người ta lo lắng.”“Ờ.” Tả Phán Tình nhận lấy chén cơm, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô nhìn Cố Học Văn: “Học Văn, anh nghĩ chị ấy có thể đang yêu không ?”“Yêu?” Không có khả năng chứ? Cố Học Văn không tin, đúng ra Cố Học Mai chẳng phải muốn vì Lương Hữu Thành thủ tiết cả đời sao.