Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 3 - Chương 61: Bắt cóc Tiểu Mễ (hai)

“Cô, hừ…một tiện nhân như cô có tư cách gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?!“. Mẹ Hình tức giận hất tay ra nói.


Tức chết bà ta, vốn tìm người này tới đây là muốn nhục nhã cô một phen, sau đó để cho cô cút khỏi thế giới của mẹ con bọn họ, không được dây dưa với Hình Hạo Xuyên nữa. Nhưng lại không nghĩ đến, con nhóc này chẳng những không khuất phục, ngược lại còn dám đối chọi bà ta gay gắt như thế.


“Được rồi, Tô Lưu Cảnh, nói tóm lại cô muốn bao nhiêu tiền!”, Hình phu nhân cắn răng, đưa ánh mắt sắc bén rét lạnh nhìn người trước mặt chằm chằm hỏi.
Tô Lưu Cảnh nhíu nhíu mày hỏi lại: “Cái gì?”


Hình phu nhân ưu nhã xoay người, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu vàng kim có hoa văn hoa cúc, khóe miệng đầy khinh miệt đáp: “Cô làm ra nhiều chuyện như vậy, đơn giản cũng là vì ích lợi, người như vậy tôi thấy nhiều rồi. Nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới câm miệng cút đi cho tôi!“.


Tiền? Tô Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, thật sự quá buồn cười, bà ta lại cho rằng chỉ cần có tiền là có thể mua về được một cái mạng? Chỉ cần có tiền là có thể thay đổi bi kịch của gia đình cô sao? Chỉ cần có tiền là có thể xóa hết những thù hận nồng đậm kia sao? Thật sự là vô cùng buồn cười rồi!


Tô Lưu Cảnh bật cười trả lời: “Các người hãm hại cha của tôi ngồi tù mười bốn năm, làm hại nhà họ Tô nhà tan cửa nát, vì cái gì mà chỉ cần các người chỉ bỏ ra một chút hư vinh như thế, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đem lột sạch mặt nạ tà ác này của nhà các người đưa ra ngoài ánh sáng!”


Mẹ Hình tựa như vừa nghe được chuyện cười, đưa mắt nhìn từ trên cao xuống dưới như đang quan sát một con kiến hôi đang giãy giụa, khinh miệt nhếch miệng, nói: “Ha ha, vậy thì thế nào, cô cho rằng chỉ cần cô nói ra thì có người sẽ tin sao? Chứng cớ đâu? Chứng cớ ở nơi nào? Thêm vào đó nếu quả như thật cha của cô chính trực vô tội như vậy thì sao năm đó lại có thể bí quá hóa liều bước vào bẫy rập, xét đến cùng chỉ có thể trách chính ông ta chưa đủ chính trực mà thôi! Tô Lưu Cảnh, tôi không biết nên nói cô đơn thuần, hay là không biết tự lượng sức mình đây!“.


Tô Lưu Cảnh nghe bà ta bẻ cong sự thật, giận đến tím mặt, đây cũng là logic của những người có tiền ư, đổi trắng thay đen không phân biệt phải trái quả nhiên vẫn là nhất!


Tô Lưu Cảnh cuộn chặt tay thành nắm đấm, nói: “Hình phu nhân, nếu đã như vậy chúng ta đã không còn gì để nói nữa, mời trả thằng bé lại cho tôi, nếu không tôi cũng không ngại báo cảnh sát đâu! Danh dự của bản thân tôi không đáng là gì nhưng Hình phu nhân thì ngược lại, xin chú ý thân phận của bà!“. Lực lượng của cô thật sự quá yếu, ở trước mặt của mẹ Hình, lại càng giống như một chú dê con yếu ớt, nhưng cho dù là dê con cũng có tôn nghiêm của nó, vì Tiểu Mễ, không có gì mà cô không làm được!


Ánh mắt của Hình phu nhân tràn đầy lạnh lẽo, tựa như muốn đâm thủng cả người trước mặt, đứng trước khí thế này nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm đã rút lui, vậy mà Tô Lưu Cảnh lại không thèm để bà ta vào mắt chút nào.


Một lát sau, Hình phu nhân nặng nề hừ một tiếng, rốt cuộc liền quay sang ra lệnh cho lão quản gia bên cạnh. Lão quản gia lập tức lui ra, chưa tới một phút đã ôm một cậu bé đáng yêu đang ngủ say đi vào.
Tô Lưu Cảnh thấy Tiểu Mễ, lòng của rốt cuộc cũng kìm được mà run lên một cái, nhào qua đoạt lấy Tiểu Mễ.


Sau lưng, giọng nói âm trầm của Hình phu nhân truyền tới: “Tô Lưu Cảnh, cô cần cảm thấy may mắn vì lần này chỉ là cảnh cáo của tôi đối với cô chứ không phải không dám làm gì các người, hãy dẹp ngay suy nghĩ đối nghịch với nhà họ Hình đi, tôi có hàng trăm hàng ngàn phương pháp để đưa cô vào chỗ chết! Bao gồm cả tiện chủng này!”


Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ đang ngủ mê man, gắt gao cắn môi dưới, oán hận nhìn bà ta một cái, cô cũng không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa, lập tức bế Tiểu Mễ lúc rời khỏi. Bởi vì, nếu cứ tiếp tục ở đây sợ rằng bản thân không thể nhịn được mà nôn mửa mất!


Sau khi Tô Lưu Cảnh rời đi, lão quản gia cũng đoán được tâm tình không vui của mẹ Hình, tính toán lên tiếng: “Thưa phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?“.


Mẹ Hình nặng nề hừ một tiếng, hung hăng vỗ lên mặt bàn hoa Lê cao quý, gạt ly cà phê xuống dưới đất: “Tô Lưu Cảnh! Tôi muốn cô ta nhất định phải chết!“.
Lão quản gia tuy đã đi theo Hình phu nhân nhiều năm nhưng vẫn bị sát khí trong giọng nói của bà ta làm cho run sợ, nói: “Nếu thiếu gia biết. . . . . .”


Sát ý trong mắt mẹ Hình không giảm chút nào: “Nó đã bị con hồ ly tinh này mê hoặc, tuyệt đối không thể để sai lầm này tiếp diễn được nữa! Lão gia đã qua đời nhiều năm, tôi lại càng không cho phép có người làm hoen ố thanh danh của ông ấy sau khi chết!“. Ông ấy chính là người tôn sùng nhất trên cõi đời này kể cả khi đã mất, bà ta cũng không cho phép bất cứ kẻ nào bôi một chút xíu dơ bẩn lên trên người chồng mình, kể cả phải dùng đến thủ đoạn nào, cũng muốn bảo vệ danh dự cho nhà họ Hình.


Lão quản gia gật đầu như giã tỏi, sau đó đi ra bố trí tất cả.


Mẹ Hình đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Tô Lưu Cảnh vội vàng bể Tiểu Mễ rời đi bên dưới, trên khuôn mặt mỹ lệ nhưng đã nhuộm màu của năm tháng, hiện rõ vẻ dữ tợn làm người ta hoảng sợ, tựa như ma quỷ đã ôm hận ý trong lòng mấy chục năm: “Bản thân bà ta không thể để cho tiện nhân này cướp đi ta tất cả! Chu Ngọc Như, hai mươi hai năm trước mày đã bò lên trên đầu của tao. Hai mươi hai năm sau, tao tuyệt không cho phép con gái của mày, phá hủy tất cả những gì tao thật vất vả mới lấy được ! ! !”


“Chu Ngọc Như, mày mở to mắt ra mà nhìn, ở trên trời hãy chờ xem, tuy mày không còn trên cõi đời này, nhưng những khổ sở mà năm đó tao phải gánh chịu, tao sẽ trả lại trên người con gái mày gấp trăm lần!”
***. . . . . . ***. . . . . . ***. . . . . . ***. . . . . . ***. . . . . .


Từ khách sạn ra ngoài, Tô Lưu Cảnh vội vã ôm Tiểu Mễ còn ngủ mê man chạy đi, tựa như đang gắng sức rời khỏi nơi có ác ma ăn thịt người này. Trong đầu vẫn còn nghĩ tới những lời nguyền rủa kia của mẹ Hình, toàn thân bỗng run rẩy không còn chút sức lực nào.


“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ tỉnh lại đi!”, Tô Lưu Cảnh lo lắng gọi tiểu thiên sứ đang ngủ trong ngực dậy.
Cậu nhóc trong ngực bị quấy rối, dụi dụi mắt, he hé mở ra, lầm bầm gọi: “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” rồi lại rất nhanh ngủ mê man.


Tô Lưu Cảnh cũng đoán con trai đã bị trúng chút thuốc mê, chỉ cần ngủ một lát là không có việc gì, cuối cùng mới yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn cẩn thận đưa Tiểu Mễ đến bệnh viện kiểm tra.


Ngồi trước cửa phòng khám, Tô Lưu Cảnh hoảng hốt thở hổn hển, trong đầu cũng không kìm được mà nghĩ miên man.
Ở nhà họ Hình, ý của Hình phu nhân đại biểu cho cả gia tộc. . . .trong đó . . . . . Bao gồm cả Hình Hạo Xuyên?


Đúng rồi, bọn họ chung quy vẫn là mẹ con, chung quy vẫn là người một nhà, anh giữ danh dự cho cha mình cũng là điều dễ hiểu, ha ha, có lẽ ngay từ lúc vừa bắt đầu bọn họ đã đứng ở vị trí đối địch, chỉ có thể là kẻ thù của nhau!


Nghĩ đến đây, ngực bỗng dưng hít thở không thông, giống như có một bàn tay đang vươn ra bóp chặt cổ họng của cô, không tài nào thở nổi.
Kể cả Nghiêm Hàn Dư đến đây lúc nào cũng không hay biết.


“Lưu Cảnh? Lưu Cảnh? Em làm sao vậy?“. Cho đến khi nghe Nghiêm Hàn Dư gọi mấy tiếng mới phục hồi lại tinh thần.
“Không sao, em không sao cả!“.


Nghiêm Hàn Dư lập tức trấn an: “Bác sĩ nói Tiểu Mễ chỉ bị trúng thuốc mê với liều lượng thấp, ngủ một ngày là tốt thôi, không bằng cứ nằm viện quan sát thêm hai ngày nữa xem thế nào, được chứ!“.
Tô Lưu Cảnh ngẩn người ra, sau đó mới chậm rãi gật đầu xem như đồng ý.


Nghiêm Hàn Dư thấy sắc mặt cô tái nhợt hẳn đi, đau lòng kéo đầu của cô tựa lên vai mình. Mà ở phía trên, anh nhẹ nhàng cau mày lại, trên mặt thoáng qua bi thương nhàn nhạt: mới vừa rồi em đang nghĩ đến người kia sao?


Chắc hẳn là vậy, bởi vì, chỉ có lúc nghĩ đến người kia, trên mặt của cô mới có biểu tình đau đớn như vậy. . . . . .
Trên thế giới này, thật sự không có ai có thể thay thế anh ta được sao? Nhưng mà hai người. . . có lẽ sẽ không thể nào có kết quả tốt. . . .