Mẹ Hình vội vã đẩy cửa ra, xông tới nói: “Hạo Xuyên, con bị làm sao vậy?”
Hình Hạo Xuyên khẽ nhíu mi tâm, ngay sau đó nháy nháy mắt với Lưu Thừa. Vị trợ ý tinh anh nào đó vừa nhìn lập tức liền sáng tỏ sau khi lên tiếng chào mẹ Hình liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Hình vốn cũng không chú ý tới anh ta, bổ nhào tới bên giường bệnh, lo lắng hỏi : “Con bị thương nặng như vậy, mà vẫn cố ý gạt mẹ, nếu không phải nghe được tin tức vội vã chạy tới đây, nếu con mà xảy ra chuyện gì, thì mẹ biết phải làm sao đây?“.
Hình Hạo Xuyên thấy mặt bà tràn đầy lo lắng khẩn trương cũng trở nên mềm lòng , thuận theo nói: “Mẹ, con không sao rồi.”
Lúc này, sắc mặt mẹ Hình mới khá hơn một chút, chợt nhớ tới cái gì, lại phẫn hận nói: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, đứa con gái của nhà họ Tô kia chính là sao chổi mà con không thèm nghe. Con xem đi, bản thân bây giờ còn rơi vào tình cảnh này, Hạo Xuyên, con thật muốn làm mẹ tức chết có phải không?”
Trái tim Hình Hạo Xuyên vừa mới mềm xuống một chút nghe đến câu này lập tức lại rơi vào hầm băng. Mấy năm nay, mẹ Hình lúc nào cũng ngăn cản anh tìm kiếm Tô Lưu Cảnh, hơn nữa cố gắng sắp xếp cho anh xem mắt không ngừng. Mối quan hệ của hai mẹ con họ vốn đã không thế nào dung hòa một lần nữa lại bị đóng băng. Hiện tại, dưới tình cảnh này, lại nghe mẹ Hình thốt ra những lời khó nghe như thế, càng khiến anh chán ghét phiền não không thôi.
Mẹ Hình lại không chú ý tới sắc mặt âm trầm của con trai, chỉ một mực nghĩ đến Tô Lưu Cảnh, mặt lại chứa đầy hận ý, nhà họ Tô, mấy chữ này quả thực chính là ác mộng cả đời bà.
“Năm đó một Tiếu Như Nghê, hiện tại lại nhảy ra một Tô Lưu Cảnh, hai đứa con gái này đều là hồ ly tinh đáng chết. Mẹ giới thiệu cho con không biết bao nhiêu tiểu thư thế gia, người nào mà không tốt hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần? Hạo Xuyên, nghe mẹ một lần thôi, con đã ba mươi tuổi rồi, nhà họ Hình gia không thể không có nữ chủ nhân, Hình thị càng không thể không có người thừa kế!“. Nói đến câu cuối cùng giọng của bà ta đã lên cao vút, cương quyết vô cùng.
Bị những lời bén nhọn của mẹ Hình làm cho đầu óc ong ong, Hình Hạo Xuyên lập tức lên tiếng: “Mẹ yên tâm, cháu trai của mẹ bốn năm trước đã có mặt trên đời này! Về phần những người phụ nữ khác, không cần ngài phải hao tâm tổn sức!“.
“Cái gì?”, câu này vừa dứt liền khiến mẹ Hình sửng sốt không thôi, vui sướng vừa bùng lên ngay sau đó nghĩ đến cái gì sắc mặt lập tức đại biến, trở nên vặn vẹo, nói: “Không phải là. . . .. Không thể nào!”
“Không có gì là không thể nào, đó là con trai của con và cô ấy, bây giờ cũng đã bốn tuổi rồi, thằng bé vô cùng đáng yêu!“. Vừa nghĩ đến Tiểu Mễ, Hình Hạo Xuyên lại nhớ tới dáng vẻ khả ái, nghịch ngợm của con trai, trong lòng liền không ngừng ấm áp, nhưng sau đó lại nghĩ đến vẻ mặt tuyệt tình của Tô Lưu Cảnh, thì lại đau lòng không thôi.
“Thứ tiện nhân Tô Lưu Cảnh kia, làm sao có thể sinh huyết mạch cho nhà họ Hình chúng ta? Tuyệt đối không thể nào, nhất định là con của tên đàn ông cặn bã nào đó, nhất định là cô ta đã lừa con rồi!“. Mẹ Hình bực tức phủ định. Làm sao có thể, làm sao có thể? Đó là con gái của nhà họ Tô, làm sao có thể sinh ra người thừa kế cho nhà họ Hình? Quá buồn cười, thực quá buồn cười rồi!
Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng, không biết là đang giễu cợt, hay là đang tự châm biếm bản thân: “Hừ, ngài yên tâm, cô ấy đối với tài sản của nhà họ Hình cũng khinh thường liếc mắt, còn có DNA của đứa bé kia là do chính con tự đi xét nghiệm. Con mệt rồi, mẹ đi ra ngoài trước đi.”
Mẹ Hình sững sờ nghe con trai nói, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, tựa như ma quỷ đòi mạng, tựa như không thể nào chịu đựng được nỗi khϊế͙p͙ sợ khổng lồ này, thất hồn lạc phách đi ra phòng bệnh.
Lúc thấy bà đi ra khỏi phòng bệnh, lão quản gia vội vàng tiến lên nói: “Lão phu nhân, ngài làm sao cậy?“.
Mẹ Hình lúc này mới từ từ phục hồi lại tinh thần, nắm tay lại thật chặt, trong mắt đều là lạnh lẽo cùng với hận ý vô biên, cắn răng nghiến lợi nặn ra từng chữ từng câu: “Nhà họ Tô đã phá hủy cuộc đời của tôi, vì thế tôi không thể để cho con gái của bọn họ hủy diệt con trai mình trong khi mình vẫn còn sống sờ sờ ở đây! Tô, Lưu, Cảnh!”