Hình Hạo Xuyên nghe thấy cô nói từng câu từng chữ không hề yếu thế, đối chọi gay gắt, mỗi một câu đều như đao kiếm vô hình, đâm thẳng vào ngực anh.
Tô Lưu Cảnh toàn thân phòng bị, chẳng khác nào chú nhím dựng gai bén nhọn, không cho phép người khác đến gần, nếu không lập tức phản kích.
Hình Hạo Xuyên không nhìn nổi nữa, túm lấy tay cô, kéo đến trước mặt mình, sau đó cúi đầu dùng sức hung hăng lên cánh môi đỏ mọng kia, ngăn chặn lại hết những lời nói khó nghe kia.
Anh không muốn nghe thấy bất kỳ từ ngữ sắc bén được thốt ra từ cánh môi như hoa đào của cô nữa.
Đột nhiên bị đánh lén, toàn thân Tô Lưu Cảnh chấn động, cố gắng đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng mà người đã dồn nén tình cảm suốt bốn năm, nghẹn đến bốn năm, sao có thể để cô chạy thoát.
Hình Hạo Xuyên dùng sức cắn môi của cô, dường như muốn nuốt cô vào trong bụng mình vậy, mạnh mễ hôn lên cánh môi mềm mại, mùi vị ngọt ngào xông thẳng vào hơi thở của anh, xúc cảm êm ái hệt như cánh hoa khiến anh muốn ngừng mà không được. Vốn chỉ là hành động nhất thời, lại dính vào một tầng sắc thái khác thường.
Anh cúi đầu cắn lên môi cô, đỡ lấy gáy cô, điên cuồng chiếm đoạt. Xúc cảm quen thuộc ùa về trong trí nhớ, hương thơm thiếu nữ vấn vít, làm bừng lên ham muốn nguyên thủy nhất vốn đã anh bị mạnh mẽ đè nén thật lâu.
Trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, trong giây phút vừa chạm vào cô, càng bộc phát dữ dội, kêu gào nhiều hơn, nhiều hơn nữa, thật chỉ muốn ngậm vào trong miệng, hòa tan vào trong xương máu của mình, nếu vậy có phải cũng sẽ không có nhiều rối rắm lẫn khốn đốn như vậy hay không?
Mắt thấy nụ hôn ngày càng nóng bỏng, sau khi ɭϊếʍƈ láp từng tấc mềm mại trên làn môi cô, anh liền khẽ mở hàm răng cô, cố gắng xâm nhập vào trong thủ phủ mềm mại.
Tô Lưu Cảnh thấy giãy dụa không thoát, cũng không thèm giãy dụa nữa, Hình Hạo Xuyên anh trừ uy hϊế͙p͙ ra cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi có phải không? A, tôi thật đúng là đã quá đề cao anh rồi.
Trong nháy mắt vừa thâm nhập, dây cung lí trí trong đầu Hình Hạo Xuyên lập tức sụp đổ, sao có thể còn bận tâm được cái khác, ngọn lửa phía dưới phần phật nổi lên, lập tức mất khống chế lực độ. Một ý tưởng điên rồ càng ngày càng trải rộng ra trong đầu không cách nào dập tắt.
Muốn cô, muốn cô, muốn cô!
Hình Hạo Xuyên hôn càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng muốn đoạt lấy nhiều hơn, như một con sư tử nổi điên, gắt gao bá chiếm lãnh địa của mình, không để cho bất luận kẻ nào mơ ước đặt chân vào. Không thoả mãn với nụ hôn kia, môi của anh bắt đầu men dần xuống cái cằm tinh tế, hôn vào cần cổ trắng nõn như ngọc, tựa như trân bảo quý giá, mỗi một tấc hương thơm đều không thể bỏ qua.
Đè cô ra phía sau ghế sô pha, nhìn người phía tựa như đóa hoa anh túc nở rộ, mái tóc dài thật dài chẳng khác nào nữ thần dưới đáy biển sâu mê hoặc người, da thịt như bạch ngọc mang đến xúc cảm mềm mại thật khiến cho người ta điên cuồng. Hô hấp của anh càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng nặng nề, bàn tay đầy lửa nóng không kìm hãm được đặt lên vòng eo mảnh khảnh mà xoa nắn, cảm giác mê đắm quen thuộc lại lập tức ùa về.
Giống như đang muốn chứng minh, người này, không phải là ai khác, mà đúng là Tô Lưu Cảnh, người mà anh đã tìm kiếm suốt bốn năm qua.
Người nào đó mải mê đắm chìm trong xúc cảm không hề để ý đến ánh mắt đầy lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào của người phía dưới mình.
Anh chẳng khác nào như người bị trúng độc, biết rất rõ rằng hoa anh túc có độc, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nhào tới, vĩnh viễn đắm chìm trong chất độc say lòng người ấy. Không những thế anh như còn mắc phải chứng đói khát trong truyền thuyết, hệt như một người gần chết khát, tận tình hôn lên da thịt của cô, khát cầu mỗi một động chạm của cơ thể, để chúng tạm thời làm thuốc giải cho mình.
Môi của anh nhẹ nhàng lướt đến xương quai xanh mảnh dẻ, tay của anh từ từ thăm dò vào bên trong quần áo của cô, từng bước một tìm kiếm cảnh xuân mềm mại, muốn tiến một bước tiếp xúc nữa.
"A ——!", đáng thương cho người giúp việc vừa trông thấy cảnh tượng này, bị dọa sợ hét lên một tiếng, trong lúc hốt hoảng còn không cẩn thận đụng đổ ly trà, tiếng mảnh sứ vỡ giòn tan lập tức vang lên:"Tô, Tô tiểu thư. . . . . ."
Đột nhiên bị cắt đứt, Hình Hạo Xuyên nhăn mày không nhịn được quát lên: "Đi ra ngoài!". Khí thế tràn đầy khí phách kia khiến người giúp việc sợ đến sửng sốt, cả người cũng run lên, vội lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
Hình Hạo Xuyên cúi người đang muốn tiếp tục, lại không nghĩ rằng đập vào mắt lại là ánh mắt không mang theo bất cứ tia cảm tình nào của Tô Lưu Cảnh. Đôi mắt xinh đẹp trong suốt không có tí tạp chất nào, chỉ lẳng lặng mở ra, nhìn về phía trần nhà, lại nhưnhư cái không nhìn bất cứ thứ gì, giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường, mà không phải đang làm chuyện cực kỳ thân mật.
Ánh mắt sạch sẽ lạnh lùng như thế, giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào người anh, ham muốn đang bùng cháy dữ dội ngay lập tức liền bị dập tắt. Lúc này anh mới chợt ngẫm lại, trong lúc bản thân mình nhiệt tình như thế, cô chỉ là đang "Cam chịu" chứ không hề có ý tiếp nhận, nói trắng ra chính là chẳng thèm để ý tới.
Đúng vậy, chẳng thèm quan tâm, chẳng hề để ý. Trong mắt của cô hiện rất rõ mấy chữ này.
"Hình tiên sinh vẫn còn muốn tiếp tục nữa sao?". Tô Lưu Cảnh chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn anh nói. Giọng nói vừa thản nhiên lại vừa vô tình, thờ ơ chẳng khác nào như nói với một người qua đường, không mảy may có chút quan hệ nào với mình.
Hình Hạo Xuyên thấy cô bình tĩnh như thế, ngược lại không biết nên nói gì cho phải.
Nếu cô cự tuyệt, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên nhưng chính thái độ thờ ơ này, lại đả thương người khác vô cùng.
Tô Lưu Cảnh thấy anh không đáp, thẳng thừng đứng dậy, thản nhiên nói: "Đã như vậy, Hình tiên sinh thứ cho tôi không thể theo cùng". Tư thái của cô lúc nói câu này chẳng khác nào Tuyết Liên tuyệt mỹ trên núi cao, óng ánh trong suốt, đẹp đẽ như tuyết nhưng cũng cực kỳ lạnh lẽo, cao ngạo không thể chạm vào.
Hình Hạo Xuyên thực sự không phản bác được. Một Tô Lưu Cảnh như thế này không chỉ là bách độc bất xâm, mà càng thêm đao kiếm khắp người.
Đợi Hình Hạo Xuyên rời khỏi đó, thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc mới chùng xuống, cả người mệt mỏi kiệt sức ngả lên trên ghế sofa. Cô cứ cho rằng mình có thể làm được, có thể bách độc bất xâm, nhưng trên thực tế, đối mặt với người đàn ông vẫn chiếm cứ ác mộng nhiều năm của cô này, vẫn không cách nào lập tức phân rõ giới hạn được. Tô Lưu Cảnh, mãy cũng quá non nớt rồi?
Không sao, không sao, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ báo được mối thù này!
"Mới vừa rồi Tổng giám đốc Hình tới đây sao?"
Tô Lưu Cảnh mở mắt ra nhìn Phong Trác Nhiên vừa đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, lẳng lặng ngẫm nghĩ một lát, rồi tùy tiện nói: "Phong Thiếu, chúng ta giao dịch đi!".