Tô Lưu Cảnh vẫn còn hơi sốt nhẹ, tai nạn xe bốn năm trước đã khiến thân thể cô vô cùng yếu ớt, sau khi sinh Tiểu Mễ, sức khỏe lại càng xấu hơn, mặc dù mấy năm nay được Thương Thiên Kỳ chăm sóc điều dưỡng, nhưng căn cơ vẫn còn, lần này lại bị đả kích nặng nề như vậy, sức khỏe càng thêm sa sút. Cũng có lẽ cơ thể theo bản năng không muốn tốt lên, chỉ một cơn sốt nhẹ nho nhỏ, mà liên tiếp mấy ngày cũng không có tí khởi sắc nào.
Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn, tại sao lại buộc cô phải đối mặt chứ? Tất cả thù hận đó, thật sự là quá khó khăn . . . . .
Loáng thoáng, cô nghe thấy có người nào đó nói ở bên tai, rồi lại chìm vào mê man ... mí mắt trĩu xuống, đầu đau như búa bổ, không có một chút hơi sức nào, dường như cứ muốn ngủ mãi như vậy.
Toàn thân đột nhiên thấy ớn lạnh, lạnh đến thấu xương, tựa như lá chắn cuối cùng trong cuộc đời đã bị người ta rút ra, cơ thể cô đơn yếu ớt không ngừng đón nhận những thương tổn từ thế giới bên ngoài. Lạnh quá, lạnh vô cùng, lạnh đến mức khiến cô muốn khóc. Mẹ, mẹ vẫn còn ở bên cạnh con, vẫn nhìn con sao? Có thể nói cho con biết, hiện tại con nên làm cái gì hay không?
Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy cô, cả người rơi vào lồng ngực vững chãi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, lòng bàn tay của người này, thật là ấm áp, ấm áp đến nỗi cô thậm chí còn thấy chút mê luyến không nỡ dứt ra.
Vậy mà ngay sau đó, cô lập tức liền tỉnh táo lại, bởi vì mùi hương trên thân người kia, Tô Lưu Cảnh không bao giờ quên được! Mùi hương này, khiến toàn thân cô căng thẳng, khắp mọi ngóc ngách đều rơi vào trạng thái phòng bị.
Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh vẫn còn đang sốt, gương mặt vốn hồng hào, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi gầy đi trông thấy, hơn nữa còn đổ đầy mồ hôi, không ngừng mê sảng, trên hàng mi dài thi thoảng còn xuất hiện vài giọt nước mắt trong vắt như pha lê. Hình Hạo Xuyên nhìn cô thương tiếc không thôi, đau lòng ôm người con gái mong manh kia vào trong ngực, muốn san xẻ cho cô chút ấm áp cùng với an toàn.
Hàng mày tuấn dật nhíu lại thật chặt, Hình Hạo Xuyên mím môi, thật sâu nhìn Tô Lưu Cảnh đang nằm trong ngực, người nào có thể nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm như thế nào để cho cô cảm thấy an toàn? Còn những vết thương trong lòng cô, anh phải đền bù chúng thế nào đây?
Nhưng không ngờ Tô Lưu Cảnh lại đột nhiên mở mắt ra, ngay sau đó dùng sức đẩy anh ra, nói: "Anh đang làm gì đấy? Mời đi khỏi đây cho?". Ánh mắt đầy cảnh giác như đang trước quân lang sói vậy. Do cố hết sức đẩy người nào đó ra bản thân cô liền mất đi chỗ dựa lập tức ngã xuống giường.
Hình Hạo Xuyên vội vàng tiến lên muốn đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?".
Nhưng sự quan tâm này lại bị ánh mắt tràn đầy hận ý ánh mắt của cô cự tuyệt, Tô Lưu Cảnh lớn tiếng quát lên: "Hình tiên sinh lại muốn đoạt lấy gì từ tôi đây? Danh tiếng si tình dám chịu trách nhiệm ư? Xin lỗi, tôi không muốn diễn tuồng với ngài đâu!"
Người đàn ông này tựa như độc dược, luôn dựa vào bề ngoài anh tuấn cùng sức hấp dẫn của mình thu hút người ta ngã vào cái bẫy mà anh ta đã thiết kế sẵn, nhưng một khi đã ngã vào bẫy rồi vậy thì người đó chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Cô thề, sẽ không bao giờ ngu xuẩn mà bước vào nữa...!
Nghe được những từ ngữ tràn đầy giễu cợt kia, Hình Hạo Xuyên khẽ cau mày lại rồi từ từ dãn ra, mấy ngày nay chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cô, một là cô vờ như không thấy, hoặc sẽ lên tiếng châm chọc như hiện tại, xem anh chẳng khác nào quái thú ăn thịt người cả.
Hình Hạo Xuyên lại nói: "Lưu Cảnh, rốt cuộc là em đã cố chấp cái gì?". Tiếp nhận anh lần nữa thật sự khó khăn như vậy sao? Hận ý của cô đối với anh đã đạt đến trình độ thâm căn cố đế không thể nào lay chuyển được sao?
Cố chấp? Cô đang cố chấp sao? Người đã từng gây biết bao vết thương trong lòng cô lại dùng tư thái bố thí tới chất vấn cô đang cố chấp cái gì sao? Tô Lưu Cảnh cười lạnh đáp: "Hình tiên sinh, đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!".
Đúng vậy, tại sao lại là anh? Tại sao anh lại lấy tư thái này xuất hiện trước mắt cô chứ? Anh cũng không phải là chủ nhân của cô, càng không phải là chồng cô, bọn họ nhiều nhất chỉ là những người quen xa lạ!
Mấy ngày nay Hình Hạo Xuyên đã chịu không ít thái độ này của cô, cho dù có kiên nhẫn thế nào, cũng thấy phiền não, nhưng vẫn cố gắng áp chế, hỏi: "Dù thế nào thì Tiểu Mễ cũng là con trai của chúng ta không phải sao?"
Không đề cập tới cái này còn không sao, vừa nhắc tới Tô Lưu Cảnh bỗng dưng trừng mắt, tức đến cả người run rẩy.
"Tiểu Mễ với anh không có một chút quan hệ nào! Thằng bé là con trai của một mình tôi mà thôi! Vị tiên sinh này, tôi không biết anh, mời lập tức rời đi cho!". Tô Lưu Cảnh lên tiếng nói, từng chữ từng câu, không chút lưu tình.
Con anh ta? Trừ chút huyết thống có liên quan ra, anh ta có tư cách gì mà nói Tiểu Mễ là con trai của mình? Mà chút huyết thống đáng thương kia, sẽ chỉ làm cô nhớ tới, trên người bọn họ có chứa dòng máu của cừu địch! Trên thế giới này, bất luận kẻ nào cũng có thể lôi mối quan hệ máu mủ này tới bắt cô thỏa hiệp, trừ Hình Hạo Xuyên ra!
Anh ta lại muốn đánh chủ ý lên Tiểu Mễ? Không được, cô tuyệt không đồng ý!
Tô Lưu Cảnh khó chịu nằm ở bên giường thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay dùng sức nắm chặt, toàn thân lên dây cót phòng bị.
Đúng vào lúc này, cậu nhóc nào đó đột nhiên đẩy cửa đi vào, nhào tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, vung quả đấm nhỏ lên dùng sức mà đánh: "Chú muốn làm gì, muốn bắt nạt mẹ cháu à! Cháu đánh chú! Cháu đánh chú!".
Tô Lưu Cảnh nóng nảy vội gọi: "Tiểu Mễ tới đây!"
"Mẹ, có phải ông chú này bắt nạt mẹ hay không, Tiểu Mễ đánh chú ấy để mẹ hả giận nhé!", nói xong Tiểu Mễ liền quơ quơ quả đấm nhỏ, "Hung ác" nói.
Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ, dịu dàng đáp lại: "Tiểu Mễ thật biết nghe lời, yên tâm, bất kỳ ai cũng không bắt nạt được mẹ đâu, bởi vì, ở trong mắt mẹ bọn họ chẳng là cái gì cả!". Lời nói đầy hàm ý này rõ ràng là đang nhắm thẳng vào Hình Hạo Xuyên.
Hình Hạo Xuyên thấy Tô Lưu Cảnh thống hận nhìn mình, lại nhìn Tiểu Mễ đang mím miệng theo dõi nhất cử nhất động của anh, trong lòng liền cười khổ, Hình Hạo Xuyên, không ngờ mày lại thảm hại đến mức này, thật đúng là thật đáng buồn.
"Hình tiên sinh còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn lấy con tôi ra uy hϊế͙p͙ lần nữa sao?". Tô Lưu Cảnh lạnh nhạt hỏi.
Hình Hạo Xuyên không phản bác được, chỉ đành phải đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, liền im lặng tựa người vào trên vách tường,
Anh chưa bao giờ thấy mình bất lực như thế này, rõ ràng là đã tìm cô suốt bốn năm, mà người tìm kiếm lại đang ở trước mắt, nhưng giữa bọn họ lại bị ngăn cách bởi tường đồng vách sắt thật dày, bất luận anh có cố gắng như thế nào, cố gắng vượt qua nó ra sao thì bức tường kia vẫn đang không ngừng cao lên, cao mãi, cao đến mức anh không cách nào trèo nổi. Rõ ràng là cô đang ở trước mắt, nhưng không cách nào ôm được vào lòng. Loại cảm giác này có khác nào như nhìn hoa trong gương trăng trong nước, vừa nhẹ nhàng vừa chạm vào liền vỡ tan.
Người phụ nữ của mình, con trai của mình, mỗi một người đều coi anh như mãnh thú, ai có thể tới nói cho anh biết phải làm thế nào mới phá vỡ được bức tường cao vời vợi được Tô Lưu Cảnh dựng lên kia không?