Nhìn Tiếu Như Nghê phía sau bị mang tới, tất cả mọi người không ngừng được hít vào một hơi.
Gương mặt đó là như thế nào ??!
Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp như hoa, mà giờ lại hằn lên một vết cắt thật sâu, chắc phải dài đến bốn centimét, máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra không ngừng, tía tách rơi xuống dưới cổ. Máu cũ dần dần đọng lại, ngưng kết ở trên mặt của cô ta, nhìn thấy mà ghê. Còn cô ta vẫn đang nhỏ giọng nức nở, nước mắt trong suốt theo hốc mắt chảy xuống, hòa vào vết máu kia, tạo nên hỗn hợp khó nói nên lời, quả thật làm cho người ta khϊế͙p͙ sợ!
Người này, thật sự là Tiếu Như Nghê mỹ lệ, dịu dàng đó sao?
Con ngươi Hình Hạo Xuyên trong khoảnh khắc nhìn thấy tình trạng thê thảm kia của Tiếu Như Nghê liền âm trầm trừng lên, cả người phát tán ra hơi thở lạnh lẽo, chẳng khác nào Ma vương tới từ địa ngục.
Nam Cung Như dường như đang đắm chìm trong trò chơi, tương đối hài lòng trước biểu hiện của mọi người, cười ngọt ngào nói: "Anh Hình, quà tặng đính hôn của em, anh có thích không?"
Giọng điệu ngây thơ như vậy, với hình ảnh đáng sợ như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Nam Cung Như đã điên rồi, điên thật rồi, không chỉ là dám động đến giới hạn của Hình Hạo Xuyên, hành động càng ngày càng thêm điên cuồng, xem mạng người chẳng khác nào con rối cả.
Tiếu Như Nghê còn đang nức nở, cả người suy yếu co quắp, kêu: "Hình, cứu em, Hình. . . . . . Cứu em. . . . . .", chật vật như vậy, làm gì còn có nửa phần tư thái ưu nhã lúc trước?
Nam Cung Như cười hì hì nói: "Anh Hình, anh nhìn cho kỹ đi, hì hì. Màu máu đỏ tươi, làn da trắng trắng, còn cả chiếc váy trắng muốt này nữa. . . . . ."
Nam Cung Như nói xong, đột nhiên đổi sắc mặt, kéo Tiếu Như Nghê tới nói: "Mày lại dám mặc đồ màu trắng! Sao mày lại mặc đồ màu trắng chứ, màu trắng này chỉ có tao mới có thể mặc! Chỉ có thể do tao mặc vì anh Hình mà thôi!".
Tiếu nếu nghê bị đau khẽ ngâm, đôi môi một hồi trắng bệch, cả người cũng suy yếu xuống, vốn là nàng thì có bệnh nặng, hiện nay lại bị như vậy giày vò, dần dần có hôn mê khuynh hướng.
Hình Hạo Xuyên nhìn cô ta, sắc mặt trầm đến đáng sợ, lên tiếng cảnh cáo: "Nam Cung Như, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Thả bọn họ tới đây, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà Nam Cung, hoàn toàn cửa nát nhà tan!"
Anh cũng không hề nói đùa, hoàn toàn không, ánh mắt âm trầm đen nhánh, không có bất cứ tia đùa giỡn nào, anh đã thật sự, động sát tâm!
Nam Cung Như lại trưng ra vẻ mặt của cô gái nhỏ ngây thơ, nói: "Anh Hình, anh không thích món quà đính hôn này sao? Vậy em sẽ đổi cái khác cho anh". Nói xong liền sai người dẫn Tô Lưu Cảnh tới.
"Anh Hình, anh rất thích cô ta có đúng hay không?", Nam Cung Như dùng sức kéo Tô Lưu Cảnh đến trước mặt, sau đó cong khóe môi lên, nói tiếp: "Vậy em cũng sẽ khiến cho mặt cô ta nở hoa, làm lễ vật tặng cho anh!"
Hình Hạo Xuyên ngày càng một thâm sâu, hét lớn: "Cô dám!"
Nam Cung Như chớp chớp mắt nói: "Vì sao em lại không dám chứ? Anh Hình, hiện tại thật sự em chẳng còn gì cả, gia tộc đã bị anh phá hủy, cuộc đời của em cũng bị hai tiện nhân này hủy diệt, anh Hình, anh nói đi, em còn có cái gì mà không dám đây?" Nói xong, liền điên cuồng cười rộ lên.
Sau đó, không hề chần chứ rút con dao găm bên hông của tên thuộc hạ bên cạnh, lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng vươn đến trên mặt Tô Lưu Cảnh.