Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 2 - Chương 4: Lệ Linh Lan

"Buông tôi ra!", hai mắt Tô Lưu Cảnh hồng hồng, phản kháng nói.
Nghe thấy cô thét chói tai, ánh mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên từ từ sâu hơn, dường như có một ngọn lửa vừa bùng lên, mãnh liệt đến mức không thể ức chế được.


Biểu tình đáng sợ như vậy, khiến Tô Lưu Cảnh rất muốn chạy trốn, nhưng chưa kịp trốn xuống xe, đã bị Hình Hạo Xuyên túm trở về.
Nặng nề ngã lên trên ghế, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị Hình Hạo Xuyên đã lật người đè lên.


"Không. . . . . ." Tô Lưu Cảnh một từ hoàn chỉnh cũng không nói ra khỏi miệng, đã bị anh bá đạo hôn ngấu nghiến.


Không, đây quả thực không thể gọi là "Hôn", mà gọi là cắn xé thì đúng hơn,anh tựa như Lang Vương nổi giận, hung hăng cắn xuống, tàn phá đôi môi của Tô Lưu Cảnh, mùi máu tanh nồng đậm lập tức lan tràn ra, như muốn xé nát cả người cô, sau đó lại nuốt vào trong bụng.


Tô Lưu Cảnh bị đau ” ưm” một tiếng , vậy mà thứ được đặt tên là "Trái tim" lại càng đau hơn, vừa kéo căng ra , lại như bị roi hung hăng quất vào, đau đến mức quên cả hô hấp.
Cô không muốn, thật không muốn chút nào!


Tô Lưu Cảnh nỗ lực giằng co, đánh lên trên người của anh, cự tuyệt với hành động ngược hôn này của anh, cô không nên bị đối đãi như vậy, không thể!


Thế nhưng càng giãy giụa lại càng đưa tới hiệu quả trái ngược, Hình Hạo Xuyên một tay đè cô xuống, một tay khác liền vung lên vén váy của cô, từ dưới váy thăm dò đi vào.


"A! ! !" Tô Lưu Cảnh bi thương hét lên một tiếng, hai chân liều mạng đạp ra, nhưng lại bị bắp đùi bền chắc của anh đè lại, dùng sức cố định trên ghế, không thể động đậy.


Tô Lưu Cảnh liều mạng lắc đầu, vậy mà tay của anh vẫn càn rỡ thăm dò vào trong qυầи ɭót, xoa nắn vị trí mà cô không dám tưởng tượng.
Hai hộ vệ ở ghế trước, tựa hồ đã sớm quen với những chuyện thế này, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, không quản phía sau đang xảy ra chuyện gì.


Tô Lưu Cảnh lại cảm thấy sống không bằng chết, dưới sự chứng kiến của người khác, lại bị tùy ý chơi đùa, cô như vậy chẳng khác gì một kỹ nữ, có khi ngay cả kỹ nữ cũng không bằng.


"Đừng. . . . . . Đừng làm vậy với tôi. . . . . . đừng mà. . . . . ." Tô Lưu Cảnh khổ sở kêu gào, tựa như thiên nga sắp tử vong, khóe mắt đong đầy nước mắt, chẳng khác nào hoa linh lan bị nước mưa tuôn trào tập kích, vỡ tan tành, rơi rụng.


Tô Lưu Cảnh gắt gao nắm chặt tay, một dòng máu tươi từ giữa kẽ tay rỉ ra, một giọt, rồi lại một giọt nhỏ xuống.


Hình Hạo Xuyên hưởng thụ cảm giác khống chế cô, hưởng thụ cảm giác chinh phục không thể kháng cự, hưởng thụ việc cô gái nhỏ quật cường rốt cuộc cũng chịu thua trước mình. Mới vừa rồi kiểm tra một phen, thấy cô không có làm việc đó cùng người kia, khiến cho anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, nhưng dục vọng bên trong cơ thể lại bắt đầu kêu gào thức tỉnh.


Cô gái này, quả thực là tiểu yêu tinh.
Ánh mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên bỗng nhiên đỏ rực, như một dã thú mạnh mẽ nhìn trúng con mồi của mình, sau đó hơi cúi đầu xuống cắn lên hai quả anh đào mềm mại trước ngực cô.


Toàn thân Tô Lưu Cảnh cứng ngắc, dưới tình huống ép buộc như thế này làm sao có thể cảm thấy chút khoái cảm nào, ngửa đầu thê lương hét rầm lên, sau đó lại cảm thấy hai chân bị người nào đó dùng sức mở ra, đặt ở giữa đùi chính là hung khí đang vận sức chờ phát động. Tô Lưu Cảnh không để ý nhiều nữa, liền ngẩng đầu lên dùng sức cắn lên bờ vai của anh, hàm răng trắng muốt cắm thật sâu vào trong thịt, mang theo đầy nỗi bi thương chất chứa.


Vội vàng không kịp chuẩn liền bị cắn, Hình Hạo Xuyên cắn răng "hừ..." một tiếng, Ham muốn mới vừa bùng lên trong nháy mắt bị đau đớn dập tắt, bàn tay dùng sức vung lên, đẩy Tô Lưu Cảnh ra.
Cài gáy của Tô Lưu Cảnh nặng nề va vào cửa kính, phát ra một tiếng va chạm buồn bực, nhất thời đau đến nhức óc.


Trên bả vai bị cắn, mùi máu tanh nồng đậm từ áo sơ mi trào ra, Hình Hạo Xuyên nổi trận lôi đình đặt tay lên cổ Tô Lưu Cảnh, trầm giọng quát: "Cô không muốn tôi chạm vào như vậy sao? Cút cho tôi! Lập tức cút ra ngoài cho tôi!"


Tô Lưu Cảnh cứng đờ người, trong nháy mắt quên mất cái gáy còn đang đau đớn, đôi mắt đẫm lệ mở mông lung ngơ ngác nhìn anh: đây là lần thứ hai sao? Lần thứ hai anh muốn cô cút ngay, lần thứ hai anh đuổi cô. . . . . .


Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tô Lưu Cảnh, vẫn đang dàn dụa nước mắt, trong lòng Hình Hạo Xuyên chợt sinh ra tâm tư phức tạp, nhưng rất nhanh liền bị tức giận bao phủ, nóng nảy giận dữ hét: "Lập tức cút ra ngoài!"


Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, tựa hồ như ngừng thở, trái tim cũng theo đó mà ngừng đập, sau đó rốt cuộc cũng giơ tay lên, liều mạng rút chút hơi sức cuối cùng trên người, toàn thân run rẩy, lấy tay kéo chiếc váy đã bị xé tan hoang, mắt mở to đầy trống rỗng , nước mắt yên lặng chảy xuống.


Nhìn chiếc xe hơi cũng nổi giận giống như chủ nhân của nó mà phát ra tiếng động cơ gầm rú, sau đó như gió bay điện chớp lái đi, không mang theo nửa điểm lưu luyến, hai chân Tô Lưu Cảnh cứng ngắc, rốt cuộc vô lực mà run rẩy xụi lơ trên mặt đất.


Rốt cuộc cô được coi là gì? Rốt cuộc, được coi là cái gì đây? Lúc vui mừng thì vẫy tay gọi đến, lúc mất hứng liền vứt sang một bên, đã bị đuổi ra ngoài còn bị đối đãi nhục nhã. Tại sao? Anh dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ bởi vì những đồng tiền kia sao?


Tình yêu hèn mọn của cô thì sao? Được tính là cái gì?


Hình Hạo Xuyên rời đi nhưng trong đầu không ngừng hiện lên vẻ mặt đầy bi thương của Tô Lưu Cảnh mới vừa rồi cùng với đôi mắt đẫm lệ mông lung, cô yếu ớt như một chú chim nhỏ lạc đường, cố gắng đập đôi cánh bị thương nhưng lại bị mất phương hướng về nhà.


Anh bị sao vậy chứ? Tại sao khi nhìn thấy nước mắt của cô tuôn rơi trong nháy mắt lại trở nên chần chừ chứ? Nên nhớ, cô ấy không phải là Nhược Nhược, giá trị làm thế thân cũng đã hoàn toàn biến mất, cho nên không cần phải thương tiếc vì vẻ ngoài tương đồng với Nhược Nhược.


Hình Hạo Xuyên tuy nghĩ như vậy, nhưng đôi chân mày tuấn dật vẫn nhíu lại thật chặti, vặn thành một đoàn.


Người đi đường tấp nập xung quanh, mỗi một người đều đang sáng rực mắt nhìn cô , vừa thương hại, lại vừa muốn giễu cợt, có người thì lại lạnh lùng không quan tâm, thế mà Tô Lưu Cảnh hoàn toàn không cảm thấy, tựa như phong bế với toàn bộ thế giới.


Đứng ở trước cửa khách sạn cho đến khi người giữ cửa tới đuổi đi, Tô Lưu Cảnh mới chậm rãi, khó khăn từ dưới đất đứng dậy, tay bám vào trên vách tường, chậm rãi bước về phía trước, không có bất kỳ biểu cảm gì, chẳng khác nào đóa hoa yên tĩnh còn sót lại nhân gian.


Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đầy lo lắng từ nơi không xa truyền tới: "Lưu Cảnh!"
Tô Lưu Cảnh tốn thời gian thật lâu mới có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, sau đó liền bị người đó mạnh mẽ ôm vào trong ngực. . . . . .