"Ly tiếp theo ly, ăn mừng chúng ta cùng nhau thất tình!"
Tô Lưu Cảnh mỉm cười giơ ly rượu lên cao, sau đó ngửa đầu uống, trong nháy mắt, một giọt nước mặn chát thừa dịp đó rơi vào trong ly rượu kia, theo dòng chất lỏng bỏng rát đồng loạt rưới vào trong cổ.
Tô Lưu Cảnh không biết mình uống bao lâu, cũng không biết uống bao nhiêu, chỉ biết là không ngừng uống..., sau đó lại không ngừng cười, nhìn đỉnh đầu lóe lên ánh đèn, còn có bản tình ca mê ly u buồn, cả người như mất đi linh hồn.
Rốt cuộc hoàn toàn chìm trong men rượu, ngã vật trên quầy bar.
Nghiêm Hàn Dư cũng ngà ngà say rồi, thấy Tô Lưu Cảnh nằm ở trên quầy bar, khuôn mặt vốn tái nhợt bởi vì men rượu mà phủ lên một tầng hồng nhạt, thần thái sáng rỡ, đôi môi hồng nhuận, cặp mắt biết nói giờ phút này đã khép chặt, nhưng đôi hàng mi dài đen nhánh vẫn còn khẽ run rẩy, trên lông mi vòn vương mấy hạt nước nho nhỏ, thật giống như những giọt sương đọng trên cánh hoa linh lan sớm mai.
Nghiêm Hàn Dư không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng sượt qua hàng mi kia, sau đó ghé môi đến nhẹ nhàng nếm thử, trong miệng lập tức tràn đầy bi thương. Nỗi bi thương này, cơ hồ muốn cho người ta rơi nước mắt.
Nghiêm Hàn Dư tiếp tục uống, vừa uống vừa nhìn Tô Lưu Cảnh đã say khướt, giống như đang nhìn cô, hoặc đang hồi tưởng đến ai đó. . . . . .
***************
Ôm Tô Lưu Cảnh đã say đến bất tỉnh nhân sự kéo vào phòng khách sạn, Nghiêm Hàn Dư đặt cô lên trên giường lớn, áo sơ mi rộng thùng thình càng làm cho thân hình trở nên bé nhỏ.
Mặc dù cô rất gầy, nhưng ôm được người đến đây vẫn thật vất vả, huống chi vị "Công chúa" này cũng không hề phối hợp như vẻ ngoài của mình, uống say liền mượn rượu làm càn, lôi kéo anh khóc rống, tựa như muốn bộc phát hết những tâm tư tình cảm mà lúc có ý thức không dám biểu đạt ra ngoài, hại anh suýt chút nữa bị hiểu lầm là đang muốn bắt cóc thiếu nữ vị thành niên cơ đấy.
Dường như giày vò đã mệt mỏi, Tô Lưu Cảnh hiện tại ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhưng vẫn thút thít khóc, thanh âm kia chẳng khác gì con mèo nhỏ bị vứt bỏ, uất ức vô cùng, hàng mi thật dài run rẩy, như cánh bướm sắp khô héo phiêu linh trong gió. Tiếng khóc của cô không lớn, rất nhỏ nhưng lại thấm đẫm sầu thương, kéo theo vô số uất ức, truyền vào trong lỗ tai, lại làm cho người khác hết sức đau lòng.
Nghiêm Hàn Dư nhìn hốc mắt sưng đỏ, cánh mũi tinh xảo khẽ hấp háy, như có quỷ thần xui khiến liền cúi xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt của cô, muốn hút sạch toàn bộ nước mắt ưu thương kia.
Cô gái này, thật không thích hợp rơi lệ.
Tựa hồ cảm nhận được khóe mắt ấm áp, Tô Lưu Cảnh vô thức chớp chớp cánh mi, hai bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo anh, như tìm được nơi để dựa vào, lại tiếp tục nức nở.
Trong nháy mắt Nghiêm Hàn Dư cảm thấy chất cồn trong cơ thể dâng cao, trong đầu nhảy ra ý niệm to gan, thúc giục anh đưa mắt nhìn xuống phía dưới, dời tới đôi môi đỏ mọng.
Còn chưa kịp hôn lên, Tô Lưu Cảnh đột nhiên lại mở mắt ra.
Sắc mặt Nghiêm Hàn Dư không tránh được quẫn bách, xoa xoa mũi tựa hồ như đang suy nghĩ nên làm như thế nào để giải thích với cô, mới vừa rồi anh thật sự đã hơi hoang đường, có lẽ anh cũng đã say rồi.
Nhưng Tô Lưu Cảnh lại hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện hữu của anh, chợt đẩy anh ra rồi ngồi dậy, sau đó đi lung lung một vòng.
"Cô làm sao vậy?", Nghiêm Hàn Dư vội vàng nói.
Tô Lưu Cảnh khổ sở ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó ——
"Ọe ——! ! !" một tiếng phun ra, như dời sông lấp biển. . . . . .
Sáng sớm hôm sau .
Tô Lưu Cảnh ưm một tiếng, ôm lấy cái đầu đau nhức mà tỉnh lại, chợt cảm thấy bên cạnh có người, vội mở mắt ra, vừa thấy là Nghiêm Hàn Dư, liền vén chăn lên, trên người cô chỉ mặc độc một cái áo choàng tắm, mà trên người anh cũng thế.
Tô Lưu Cảnh khϊế͙p͙ sợ thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt thoạt trắng xanh, cầm gối lên dùng sức nện xuống người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, mắng: "Cái đồ lưu manh này!", vừa mắng mắt cũng đỏ cả lên.
Thì ra là, thì ra là cô đã nhìn nhầm người! Thì ra là cõi đời này không có lấy người tốt gì! Tô Lưu Cảnh, mày chính là người đại ngu ngốc!
Nghiêm Hàn Dư đang ngủ say không hề phòng bị đã bị ăn đòn, toàn thân nặng nề rơi vào trên đất, đau đến mức lập tức liền tỉnh táo: "Whathappened?"
Tô Lưu Cảnh ôm chăn thật chặt, thét to: "Cái tên khốn kiếp này, cút ra ngoài cho tôi!".
Xoa xoa thắt lưng đau đớn không dứt, Nghiêm Hàn Dư nhe răng trợn mắt đứng lên, tìm thấy cái kính gọng vàng của mình đặt ở trên tủ đầu giường vội vàng đeo lên, rồi lại nhìn dáng vẻ đầy phòng bị của Tô Lưu Cảnh, cười khổ nói: "Chuyến tối qua đã quên sạch sành sanh?".
"Cái gì?", Tô Lưu Cảnh sửng sốt, tối hôm qua như thế nào?
Nghiêm Hàn Dư vén tóc mái đang tán loạn trên trán cho ngay ngắn, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua cô uống say bí tỉ, nên tôi tạm thời đưa cô đến khách sạn nghỉ một đêm, không nghĩ tới cô vừa há miệng liền phun hết lên người tôi".
Sắc mặt Tô Lưu Cảnh có chút quẫn bách, trong đầu loáng thoáng hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua ——
"Này! Cô có thể kiên trì được không?"
"Đừng, đừng nôn! Chờ một lát nữa, nhà vệ sinh ở bên kia rồi!"
"Ọe, trời ơi. . . . . ."
Ngay sau đó là một mảnh hỗn độn. . . . . .
Tô Lưu Cảnh xấu hổ dùng chăn che ngực, cắn môi nói xin lỗi: "Nhưng, nhưng quần áo trên người tôi. . . . . ."
"Yên tâm, không phải là tôi thay cho cô đâu, cô nôn nhiều như thế nên quần áo không thể mặc nữa, vì thế tôi đã gọi một nữ phục vụ tới thay giúp cô, về phần vì sao tôi lại ở nơi này,…". Nghiêm Hàn Dư không ngừng cười khổ nói tiếp: "Là bởi vì khách sạn đã hết phòng, mà trên người tôi lại. . . . . . Cho nên không thể không ở chỗ này tắm rửa sạch sẽ, chấp nhận ngủ qua một đêm rồi tính tiếp. Đã mang tới phiền nhiễu cho cô rồi, thật xin lỗi."
Nghiêm Hàn Dư phong độ giải thích, lại càng làm cho Tô Lưu Cảnh không đất dung thân, đỏ mặt xấu hổ nói: "Xin lỗi, tôi. . . . . . Cám ơn anh, mới vừa rồi tôi đã quá lỗ mãng, phần lưng của anh. . . . . . Không bị sao chứ?"
Dường như cô đã từng nghe nói qua, với đàn ông phần thắt lưng này vô cùng quan trọng. . . . . .
Nghiêm Hàn Dư vận động mấy cái, cũng không để trong lòng, ánh mắt dưới cặp kính dịu dàng như nước: "Không việc gì, đừng quên tôi là bác sĩ, được rồi, từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, cô chuẩn bị đi, chúng ta cùng đi ăn sáng thôi".
Anh thuộc dạng đàn ông có vẻ ngoài tuy không chói mắt, nhưng càng nhìn kỹ lại càng thấy ưa nhìn, vô cùng nam tính. Bề ngoài ôn hòa khiêm nhã, tấm lòng lại còn lương thiện nữa.
"Được!", có lẽ thật ứng với câu nói kia —— đều là người lưu lạc chân trời, có lẽ là vì vậy cho nên mới có cùng cảm thụ với nhau, Tô Lưu Cảnh đối với anh cũng không có bất cứ đề phòng nào, thậm chí còn cực kỳ cảm kích. Nếu anh không xuất hiện trong cơn mưa tầm tã ấy, thì không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì. Người đàn ông này đã khiến cô cảm nhận được dịu dàng là như thế nào.