Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 2 - Chương 16: Buổi họp báo sóng gió (một)

Buổi họp báo của Thương Thiên Kỳ rất nhanh đã tới ngày.
Ngày hôm đó, quả thật có thể được coi là có hàng vạn con mắt nhìn chăm chú, đối với giới thiết kế Trung Quốc vẫn luôn đi sau các nước Pháp, Milan, Italy thì buổi họp báo này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.


Mấy ngày nay Tô Lưu Cảnh luôn chân luôn tay, bị quay mòng mòng đến điên rồi, tất cả các nhân viên của R•K có liên quan đến buổi họp báo cũng phải liên tục thức đêm làm thêm giờ, nhưng không có người nào thốt nửa câu oán hận, đây chính là lực thu hút của Richie.


Thương Thiên Kỳ cũng đã ba ngày liên tục không ngủ, tự giam mình ở trong phòng thiết kế không ngừng, mỗi một bộ quần áo đều tự mình xem qua sau đó sửa đổi, ngay cả từng chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, cố gắng tạo nên một thành phẩm hoàn mỹ nhất, đẹp nhát, hai viền mắt đen sì trông chẳng khác gì gấu trúc.


Cách buổi họp báo khoảng sáu tiếng, cũng là lần thứ năm Tô Lưu Cảnh thúc giục Thương Thiên Kỳ nhanh chóng nghỉ ngơi, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái, sau đó ngả đầu lên vai cô, ngủ thϊế͙p͙ đi.


"Ri. . . . . .", Tô Lưu Cảnh vốn muốn gọi anh đứng lên chuyển sang ghế sô pha ngủ, nhưng nhìn thấy viền mắt xanh tím của anh thì lại không đành lòng gọi anh dậy.
"Anh họ!", Tống Dĩ Hinh ầm ĩ đẩy cửa phòng làm việc ra gọi.
Tô Lưu Cảnh đưa ngón trỏ lên khẽ chạm trên môi, ra dấu cho cô bạn mình im lặng.


Tống Dĩ Hinh thấy thế, vội vàng che miệng, xấu bụng nhìn hai bọn họ, biểu tình gấp rút như đang nói: có vấn đề nha. . . . . .


Tô Lưu Cảnh im lặng liếc mắt, sau đó đỡ Thương Thiên Kỳ tựa lên trên ghế sô pha, rồi kéo Tống Dĩ Hinh nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài, bởi vì vậy cũng không thấy được Thương Thiên Kỳ tuy đã nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại đang từ từ vểnh lên.


"Lưu Cảnh, cậu và anh họ mình. . .", Tống Dĩ Hinh gấp rút nói.
Tô Lưu Cảnh vừa bực mình vừa buồn cười chen ngang: "Cậu nói linh tinh gì đấy?".
"Cậu đừng nói với mình là cậu không biết anh ấy thích cậu đấy nhé!", Tống Dĩ Hinh chống hai tay lên hông, làm thành tư thế thẩm tra phạm nhân nói.


"Làm sao có thể?", Tô Lưu Cảnh liếc cô bạn mình một cái rồi nói, rõ ràng là tưởng cô ấy lại đang đùa giỡn mình.
Tống Dĩ Hinh đang định nói thêm gì đó, chợt lại thấy dạ dày khó chịu, cảm giác buồn nôn dâng lên, vội vàng che miệng chạy như bay.


"Cậu làm sao vậy?", Tô Lưu Cảnh thấy cô bạn khó chịu vội vàng hỏi.
Tống Dĩ Hinh che miệng, khoát khoát tay, sau đó biến mất ở khúc rẽ hành lang.
Cô ấy sao vậy chứ? Tô Lưu Cảnh nhíu mày thầm hỏi.


Lúc đó Mary đi đến nói: "Lưu Cảnh, cô còn ở nơi này sao, tôi tìm cô bao nhiêu lâu đấy, những vị khách quý sắp đến rồi, cô mau chóng đi chuẩn bị đi, sau đó ra ngoài đón khách". Buổi họp báo này, cô ấy chính là người lên kế hoạch tổ chức, nên bận tối tăm mặt mày.


"Vâng ạ!", Tô Lưu Cảnh vội chạy tới khôn khéo nói: "Trước tiên tôi sẽ đem bảng kế hoạch ra phía sau sân khấu đã". Sau đó liền cầm một chồng bảng kế hoạch chạy về phía sau sân khấu.
Thương Thiên Kỳ lúc này cũng đã tỉnh dậy, đang ở phía sau khán đài thay quần áo cho các người mẫu.


Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh, Thương Thiên Kỳ vội vàng kéo tay của cô trịnh trọng nói: "Lưu Cảnh, chờ đến khi buổi họp báo bắt đầu cứ đứng ở trước sân khấu quan sát là được rồi?". Giọng nói nghiêm túc như vậy, dường như đang có chuyện gì đó vô cùng quan trọng cần thông báo vậy.


"Có chuyện gì không ạ?", Tô Lưu Cảnh để bảng kế hoạch xuống nghi vấn hỏi.
Thương Thiên Kỳ thần bí nháy mắt mấy cái, cong khóe miệng lên nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
"Vâng.", Tô Lưu Cảnh không nghi ngờ gì nữa, mỉm cười lên tiếng, chuẩn bị đi ra đón khách quý.


"Đợi chút.", Thương Thiên Kỳ chợt kéo cổ tay của cô, sau đó ôm cô vào trong lòng ngực mình rồi thuận thế cúi đầu đặt lên trên trán cô một nụ hôn.


Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt, trong giây lát không kịp phản ứng. Nhân viên bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng ồn ào vỗ tay hùa theo, không khí nghiêm túc căng thẳng cũng bởi vì bước nhạc đệm này mà trở nên thả lỏng hơn nhiều.


Nhìn mọi người đang đôn đáo chạy ngược chạy xuôi, mặt Tô Lưu Cảnh đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn Thương Thiên Kỳ một cái, vội nói: "Em . . . . .em đi ra ngoài làm việc đây", sau đó bỏ chạy trối chết.


Vừa chạy, vừa lắc đầu nghĩ: Thương Thiên Kỳ vốn không đứng đắn, nên nụ hôn này . . . hẳn là không có ý gì khác, cô chợt nhớ tới câu nói của Tống Dĩ Hinh vừa rồi, vội vàng lắc lắc đầu, nhất định là Dĩ Hinh đang trêu chọc cô mà thôi, làm sao có thể. . . . . .
*********************OOXX*****OOXX***********************


Bên trong hội trường, ký giả truyền thông đã sớm đến đông đủ, ngẩng đầu chờ đợi giây phút bắt đầu buổi họp báo, hơn một trăm nhà báo đã vây kín cả hội trường, vì phòng ngừa xảy ra mâu thuẫn vì vấn đề vị trí, nên công ty đã bố trí những nhân viên chuyên môn đứng ra duy trì trật tự. Còn có rất nhiều giới truyền thông, bởi vì không có tư cách tham gia, cho nên chỉ có thể lo lắng ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi để có thể bắt được một hai tin tức, có thể thấy được cảnh tượng quan trọng.


Khách mời cũng đã ngồi vào vị trí, khách quý của buổi họp báo cũng đã đến một nửa, Tô Lưu Cảnh đứng ở trong hội trường hoan nghênh đón tiếp bọn họ.
"Tổng giám đốc Tôn, xin mời đi lối này", Tô Lưu Cảnh duy trì lễ phép mỉm cười mời khách quý an vị vào chỗ ngồi.


Chợt, bên ngoài lại dấy lên ồn ào.
"Tổng giám đốc Hình thị đến rồi!", Ngay sau đó là tiếng chụp hình"tách tách" vang lên liên tục.
Tô Lưu Cảnh nghe phía bên ngoài hô hào, chợt ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến Hình Hạo Xuyên lại tới tham gia. Ngày đó, không phải đã nói không đến sao?


Thấy tô Lưu Cảnh giật mình trầm ngâm, ở bên kia, Mary liền nhắc nhở: "Lưu Cảnh, mau mời đi!".
"Vâng, vâng!", Tô Lưu Cảnh ngơ ngác đáp hai tiếng, sau đó nhắm mắt tiến lên.


Chỉ thấy Hình Hạo Xuyên mặc tây trang màu xám đậm được cắt may thủ công ưu nhã đi vào hội trường, có rất ít người có thể mặc màu này đẹp đến như vậy, thậm chí còn tạ như Thân Vương cao quý, chứ đừng nói đến tướng mạo anh tuấn bức người, quả thật đủ để cho tất cả các cô gái ở nơi này thét lên chói tai.


Mà người đang khoác tay Hình Hạo Xuyên, Tiếu Như Nghê hôm nay đang khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng cực kỳ sang trọng, chiếc váy hơi dài đuổi quết xuống đất, càng tôn lên vẻ dịu dàng, nền nã, đoan trang của cô ấy, chỉ một cái nhíu mày thôi, đã tháy mỹ lệ khác thường.


Anh ta đã tới, quả thật đã đến rồi! Còn dẫn cả cô ấy theo!
Một đôi trời sinh vừa xuất hiện, lập tức đã ngốn hết không biết bao nhiêu cuộn phim.


Truyền thông thừa dịp buổi họp báo còn chưa bắt đầu, mưu đồ thu được một chút tin tức ngoài lề: "Đây chính là người yêu của tổng giám đốc Hình trong truyền thuyết sao?".
"Hình như chính là cô ấy!".


"Vậy xì căng đan huyên náo xôn xao lần trước là sao? Cái cô nữ chính kia dáng dấp rất giống với người này".
"Làm ơn đi, đó chỉ là đồ giả mạo thôi, đây mới là bản thật! Nghe nói tổng giám đốc Hình đã đợi cô ấy gần ba năm."
. . . . . .


Nhìn bọn họ tay trong tay, ôn tồn đi tới, bên tai vang lên tất cả các lời bàn tán của đám ký giả, Tô Lưu Cảnh chợt thấy hoa mắt, cơ hồ muốn hôn mê, vội nhéo lên lòng bàn tay để cho mình giữ vững trấn định, sau đó tươi cười tiến lên chào hỏi: "Tổng giám đốc Hình, Tiếu tiểu thư, xin mời đi bên này!".


Hình Hạo Xuyên chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngay sau đó khoác tay Tiếu Như Nghê, đi thẳng vào bên trong, ngay cả nhìn cũng không nhìn lại một cái.