Cả người cô tựa như đang phát sốt, Tô Lưu Cảnh không kìm chế được cơ hồ sắp thét chói tai: "Khó chịu. . . . . .giúp tôi. . . . . ." Căn bản không biết vì sao, chẳng qua chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ khó chịu, sắp nổ tung, từ trong sâu thẳm dâng lên một nỗi khao khát khó diễn tả thành lời.
Bị Tô Lưu Cảnh vô ý thức ôm chặt lấy, bắp đùi trắng nõn quặp lên eo của anh thật chặt, hô hấp của Hình Hạo Xuyên chợt dồn dập gấp gáp, bàn tay vừa chạm vào làn da mềm mịn như nhung kia cơ hồ bị hút vào không cách nào rời đi được.
Khóe mắt cô rỉ ra vài giọt nước mắt, nằm trên ga giường màu đỏ thẫm, trên người lại chỉ mặc một bộ váy lụa mỏng manh, thân thể trắng hồng loáng thoáng hiện ra bên dưới, trên mặt yếu ớt khẩn cầu, cô dùng sức cuốn chặt lấy bắp đùi của mình, tất cả đều tràn đầy dụ hoặc quyến rũ, tựa như mèo con yếu ớt , khát vọng được ông chủ yêu thương.
Hai cánh tay xinh đẹp tựa như bạch ngọc quấn lên trên cổ Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh bất lực nỉ non: "Giúp tôi. . . . . . Hình. . . . . . giúp tôi. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nhìn thấy hoa thơm trái ngọt như vậy tất nhiên cũng không thể không động lòng, nhưng lại không nhịn được mà nhíu mày. Tô Lưu Cảnh hành động như vậy, rõ ràng đã bị hạ thuốc quá mạnh, khiến cho cô thần trí không rõ.
Ạnh dùng lực giữ chặt tay của Tô Lưu Cảnh, giam cầm ở trên giường lớn, rồi quát lên: "Tô Lưu Cảnh! Mau tỉnh táo lại!"
Mất đi vòng ôm mát lạnh Tô Lưu Cảnh nào còn có thể nghe được anh nói gì, chỉ nức nở muốn tìm chỗ dựa, trong miệng tiếp tục thốt ra những lời vô thức .
Không thể để cô tiếp tục như vậy nữa, Hình Hạo Xuyên bỗng nhiên có dự cảm không tốt, hai hàng lông mày tuấn dật nhíu thật chặt, lấy ga giường bọc cô lại, sau đó bế lên, vì phòng ngừa những phiền toái không cần thiết, liền thuận tay đeo mặt nạ lên, chuẩn bị rời khỏi địa phương quỷ quái này. Còn chỗ tạp nham này, chờ sau khi ra ngoài mới có thế xử lý được.
Nhưng còn chưa kịp mở cửa, thì cánh cửa đã bị người nào đó đạp ra trước.
"Để cô ấy xuống!", một người đàn ông khác cũng đeo mặt nạ xông tới quát lên.
Dưới tấm mặt nạ, gương mặt của Hình Hạo Xuyên đột nhiên tăng thêm mấy phần sát khí, anh đã nhận ra người này, chính là người mới vừa rồi tranh giành Tô Lưu Cảnh với anh trong buổi đấu giá.
"Anh là ai? Cút ngay cho tôi!". Hình Hạo Xuyên trầm thấp nói. Một mặt suy nghĩ tới bốn gã hộ vệ đi cùng mình sao không canh giữ ở ngoài cửa, hẳn là bị dẫn dụ đi rồi, người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì với Tô Lưu Cảnh chứ?
"Để cô ấy xuống thì tôi sẽ cút!", người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói xong, liền ra tay tung một cú đấm tới.
Hình Hạo Xuyên đưa ánh mắt rét nhìn qua, rồi lập tức tránh sang một bên, né được cú đấm kia, trong nháy mắt cũng nhấc chân mạnh mẽ đá trả đòn, nhất thời hai người liền xông vào quần thảo nhau túi bụi.
Hình Hạo Xuyên bởi vì trên tay còn có Tô Lưu Cảnh, nên chiêu thức ít nhiều cũng bị hạn chế, chỉ có thể bảo vệ Tô Lưu Cảnh, một mặt lấy chân tiến công, còn đối phương tựa như cũng không làm Tô Lưu Cảnh bị thương, cả hai người đều có chỗ cố kỵ, sau một phen đấm đá, luôn ở thế giằng co ngang bằng nhau.
Hình Hạo Xuyên một mặt ngăn cản thế tấn công của người kia, một mặt thầm tính toán: nếu cứ tiếp tục như vậy thời gian càng bị trì hoán, sẽ rất nhanh kinh động đến người ở phòng đấu giá, rồng tuy mạnh nhưng đánh không lại rắn đất, hiện nay tình huống như thế căn bản không muốn xảy ra xung đột trực diện, mà người của Lưu Thừa sao còn chưa tới chứ? !
Đang âm thầm cân nhắc, chỉ một chút sơ sẩy, một cú đấm đã vọt tới, hô hấp của Hình Hạo Xuyên hơi chậm lại, vội nghiêng người tránh thoát, nhưng lúc trong nháy mắt kia, anh chú ý tới nếu mình tránh né, thì quả đấm kia sẽ trúng ngay ngực của Tô Lưu Cảnh, vì thế không hề do dự quyết định dừng lại, chưa tới một giây, quả đấm kia đã nặng nề giáng xuống bờ vai của anh.
Hình Hạo Xuyên rên lên một tiếng, một tay ôm lấy Tô Lưu Cảnh, một tay ngoài ý muốn nện lên má phải của đối phương, người kia cũng bị đau kêu lên, lui về phía sau một bước, mặt nạ trên mặt bị đánh vỡ, lộ ra một nửa bên mặt .
Hình Hạo Xuyên vốn còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng lúc nhìn thấy rõ mặt của người kia anh đột nhiên thu hồi quả đấm: "Thương Thiên Kỳ?"
Mặt nạ bị hủy, gương mặt của người kia lộ ra ngoài không phải ai khác mà chính là Thương Thiên Kỳ?
Thương Thiên Kỳ đưa lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi bị rách, cau mày nhìn anh nói: "Tổng giám đốc Hình?"
Không ngờ lại là người quen, Hình Hạo Xuyên bỏ mặt nạ ra, đôi mày nhíu thật sâu nhìn đối thủ nói: "Anh tới đây làm cái gì?"
Đưa mắt nhìn sang Tô Lưu Cảnh đang được Hình Hạo Xuyên ôm vào trong ngực vẫn không ngừng rên rỉ, sắc mặt của Thương Thiên Kỳ liền nghiêm lại: "Chẳng phải giống như anh sao.". Sáng sớm hôm nay, anh nhận được điện thoại của Tống Dĩ Hinh liền bắt đầu ngựa không ngừng vó tìm kiếm tin tức về cô, cơ hồ là đến phòng đấu giá cũng một lúc với Hình Hạo Xuyên, lại không nghĩ rằng lại một lần nữa bị anh ta vượt lên đầu một bước.
Nghe thấy anh nói thế, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên không thể không dịu xuống, ngay sau đó cất giọng nói không mang theo tình cảm gì: "Vậy sao, mặc kệ như thế nào, bây giờ phải đem cô ấy ra ngoài trước đã."
Thương Thiên Kỳ cũng không phản đối, nhanh chóng gật đầu, tạm thời hai đối thủ ngầm bắt tay thỏa thuận.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, được Thương Thiên Kỳ che chắn, Hình Hạo Xuyên nhanh chóng bế được Tô Lưu Cảnh ra bên ngoài, nhưng mới vừa đi được một nửa đường, liền nhìn đến dì Từ dẫn mấy tên hộ vệ vạm vỡ chạy tới: "Dám đến địa bàn của dì Từ ta đập phá quán, mặc kệ mấy người là ai, hôm nay cũng đừng nghĩ chạy thoát!"
Bà ta vừa nói xong, đám tay chân sau lưng liền cầm gậy gộc trong tay vọt tới.
Thương Thiên Kỳ nhỏ giọng nói: "Anh mang cô ấy đi trước đi!". Nói rồi nhanh như cắt giơ tay lên ngăn trở một cây muốn đập tới, vừa nghiêng vừa cướp một cái gậy vào tay, hung hăng xông tới ngăn cản.
Hình Hạo Xuyên cân nhắc tình hình, hiện nay tốt nhất nên Tô Lưu Cảnh ra ngoài trước đã, vì vậy liền gật đầu nói: "Anh cẩn thận.". Sau đó giơ chân đạp bay một tên khác vừa đuổi tới, ôm Tô Lưu Cảnh đột phá vòng vây, xông ra ngoài.
Cùng lúc đó một chiếc xe thể thao màu xám bạc nhanh chóng trờ tới, dừng lại ở trước mặt của Hình Hạo Xuyên, Lưu Thừa dẫn theo tám gã hộ vệ áo đen vội vã nhảy ra khỏi xe chào: "Tổng giám đốc!"
Hình Hạo Xuyên lập tức bế Tô Lưu Cảnh vào trong xe, ngay sau đó liền ra lệnh: "Thương Thiên Kỳ vẫn còn ở bên trong, các cậu mau tới giúp anh ta một tay. Lưu Thừa, lái xe đến bệnh viện!"
Tám gã hộ vệ nhanh chóng cầm súng vọt vào bên trong.
Lưu Thừa liền khởi động xe, không hề hỏi một câu nào, lập tức đạp chân ga: "Tổng giám đốc, mới vừa rồi tôi đã báo cho cảnh sát, chắc khoảng nửa tiếng nữa bọn họ sẽ tới xử lý."
Hình Hạo Xuyên nghiêm mặt ừ một tiếng, rồi ôm lấy Tô Lưu Cảnh vẫn đang run lẩy bẩy không ngừng, mới vừa rồi đánh nhau cô đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hôn mê, cả người đều phát run, mặt đỏ bừng khác thường, lúc lạnh lúc nóng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, miệng lại không ngừng mê sảng, hiện tượng như vậy có vẻ không được tốt lắm.
Anh bèn cởi áo vest trên người ra đắp lên người cô, rồi trầm thấp nói: "Lưu Thừa, lái nhanh hơn chút nữa!"
Lưu Thừa liền gật đầu, đạp lút chân ga, chiếc xe thể thao màu xám bạc giống như một tia sét xuyên qua phá vỡ bầu trời đêm