Sau khi chào tạm biệt Tô Lưu Cảnh, Tống Dĩ Hinh mặt ủ mày ê đi ra khỏi quán cà phê, khổ não không biết nên giúp bạn mình như thế nào.
Cô mơ hồ cảm thấy, Lưu Cảnh vẫn còn có chuyện gì đó đang gạt mình, chỉ là cô không muốn nói, cũng không muốn gặng hỏi, mà hình như Lưu Cảnh đã động tâm với Hình Hạo Xuyên rồi thì phải.
Cái tên đáng đâm ngàn đao đấy! Vừa phong lưu đa tình thì thôi đi, ngay cả bảo vệ cũng không thể bảo vệ được cho Lưu Cảnh, vậy sao có thể đem Lưu Cảnh giao cho anh ta được chứ? Chuyện của đám nhà hào môn quá mức phức tạp, Lưu Cảnh đơn thuần như vậy đến cuối cùng nhất định sẽ bị thương tích khắp người cho mà xem.
Cô ấy thế nào mà lại ngốc như vậy. . . . . .
Đang khổ não suy nghĩ phân tích vấn đề, chợt thấy ở ven đường, có một đôi nam nữ đi tới, mỹ nữ có dáng người nóng bóng đang tựa lên người của tên đàn ông thẹn thùng cười, mà cái đó tên đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng kia cũng đang đắc chí nhận lấy sự ân cần của cô nàng mỹ nữ.
Thẩm Minh Phong? !
Anh ta chính là người đã có hôn ước từ nhỏ với cô. Thật là giỏi, vừa quay mông liền phong lưu được ngay, Tống Dĩ Hinh cô còn chưa đá anh ta mà đã ngang nhiên đi đến nơi này trêu hoa ghẹo nguyệt. Dường như anh ta và tên Hình Hạo Xuyên đó là bạn thân của nhau, quả nhiên đều không phải là quạ đen bình thường!
Tống Dĩ Hinh phẫn hận trợn mắt nhìn.
Sau đó liền hạ quyết tâm xách vọt tới, hét lớn: "Thẩm Minh Phong!"
Nghe thấy tiếng rống quen thuộc, tim của Thẩm Minh Phong liền run lên, kinh ngạc nói: "Gái quê?"
Vừa nghe thấy hai từ "Gái quê", Tống Dĩ Hinh càng thêm xù lông, cầm lên túi lên đập vào người phía trước, vừa đập vừa la khóc ầm lên: "Cái tên khốn kiếp này, trong bụng của tôi đang mang con của anh mà lại còn dám ra đây trêu hoa ghẹo nguyệt, sao anh có thể phụ lòng tôi như vậy chứ?"
Thẩm Minh Phong bị đánh đến sửng sốt, giơ tay lên ngăn cản: "Mẹ nó! Gái quê, cô làm gì thế!"
Mặt Tống Dĩ Hinh đượm vẻ bi thương, cắn răng nghiến lợi nói: "Lúc mới yêu tôi anh đã từng nói thế nào? Chỉ cần tôi có con thì sẽ lập tức cưới tôi về nhà, hiện tại thì sao chứ? Tôi chỉ mới mang thai ba tháng, thế nhưng anh lại ở sau lưng tôi lăn lộn với hồ ly tinh khác, tôi thật sự đã nhìn lầm anh ! Làm sao anh có thể như vậy!".
Không ít người đi đường cũng vây đến chỗ bọn họ xem náo nhiệt.
"Gái quê! Tôi luôn luôn không đánh phụ nữ, đừng có ép tôi phải ra tay!". Thẩm Minh Phong bị đánh ngay giữa đường giữa chợ, chưa từng bao giờ bị mất thể diện như thế, cũng không nhịn nữa mà nổi giận đùng đùng.
Tống Dĩ Hinh lui về phía sau một bước, lã chã chực khóc, che miệng nói: "Anh lại muốn đánh tôi? Lúc mới yêu nhau là ai đã nói với tôi, cả đời này chỉ thích một mình tôi chứ. . . . . . Nhưng bây giờ thì sao? Anh lại bảo tôi cút ngay. . . . . ."
Thẩm Minh Phong nhìn cô diễn vô cùng nhập vai, tức giận muốn bốc khói, không nhịn được mà nói tục: "Con bà nó, rốt cuộc là cô nói nhăng nói cuội gì đó?". Cô gái này điên rồi sao? Anh rốt cuộc đã chọc tới cô ta khi nào?
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, sau đó liền chỉ chỉ chỏ chỏ Thẩm Minh Phong: "Tên kia sao có thể khốn nạn như vậy? Sao lại muốn đánh phụ nữ chứ? Có vợ con rồi mà vẫn đi ra ngoài phong lưu, quả thật quá cặn bã!"
Tống Dĩ Hinh thấy thế liền "che mặt mà khóc" nói tiếp: " Tôi đang mang thai, nên càng không thể bỏ anh được . . . . ."
Mà lúc này mặt mũi của mỹ nữ ở bên cạnh đã cực kỳ khó coi, "Chát" một tiếng tát lên mặt Thẩm Minh Phong: "Giỏi thật, Thẩm Minh Phong, không phải anh nói là chưa có bạn gái sao? Anh lại dám gạt tôi!". Đánh xong liền bực tức xoay người rời đi.
"Thật sự là anh không có mà!". Thẩm Minh Phong cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa gì vào lúc này, đã thế lại còn bị ăn một cái tát, giận dữ nhìn Tống Dĩ Hinh đang đang cười trộm, bắt lấy cổ tay của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Bà xã đại nhân, anh biết sai rồi, chúng ta về nhà đi!".
Tống Dĩ Hinh nhìn thấy ngọn lửa đang bốc lên bừng bừng trong mắt anh, cũng biết anh đã thật sự tức giận, muốn thu tay lại chạy trốn, nhưng đã không còn kịp rồi, sau đó liền bị Thẩm Minh Phong cường ngạnh kéo đi.
"Con bà nó, rốt cuộc tôi đã trêu chọc cô cái gì?", sau khi kéo Tống Dĩ Hinh đến một góc phố, chống người lên trên vách tường, Thẩm Minh Phong liền hung hãn hỏi.
Tống Dĩ Hinh cố gắng giãy ra: "Thả tôi ra! Mấy người có tiền các anh đều ghê tởm như nhau, ỷ vào việc mình có nhiều tiền nên muốn khi dễ người khác có phải hay không?"
"A! Khi dễ? Làm ơn đi đại tiểu thư, rốt cuộc là ai đang khi dễ ai chứ, mời cô minh xét cho rõ ràng?". Thẩm Minh Phong sắp bị cô ép điên rồi, cõi đời này có còn công lý hay không chứ?
Thẩm Minh Phong chợt sát lại Tống Dĩ Hinh, ở bên tai khẽ uy hϊế͙p͙: "Không phải nói là sinh con sao? Vậy chúng ta sẽ sinh con vui đùa một chút!"
Tống Dĩ Hinh liền thét to: "Cái tên đàn ông bỉ ổi này! Cút ngay cho tôi!". Nói xong liền giơ chân lên hướng vào vị trí giữa hai chân của anh hung hăng đá một cái.
Thẩm Minh Phong không hề phòng bị, vì thế bộ phận quan trọng liền bị hứng trọn cú đá kia, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng xanh, che chỗ bụng dưới ngồi xổm trên đất thật lâu cũng nói không ra lời.
Tống Dĩ Hinh thu hồi "Một cước đoạt mệnh", cao ngạo nhìn xuống phía dưới, hiên ngang nguyền rủa: "Cả ngày lẫn đêm đều chơi bời không chán, sớm muộn gì cũng có một ngày, tiểu kê kê cũng bị chó ăn mất!". Sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi.
Đi được mấy bước đột nhiên lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi! Thay tôi cảnh cáo đén người bạn kia của anh, nếu lại dám khi dễ Lưu Cảnh nhà tôi, thì đàng trách tôi sẽ phóng hỏa đốt cả nhà bọn họ! Tội này cũng liên đới đến cả anh đấy!"
Nói xong một câu cuối cùng, tặng cho người đang đau đớn sắp chết kia một ánh mắt đầy ghét bỏ, mới rời đi.
Trong góc, Thẩm Minh Phong hung hăng mắng một câu: "shit!". Không biết là đang mắng mình quá lơ là, hay còn là do việc gặp phải một cô gái dã man như vậy.
Một tay ôm lấy của quý, một tay lấy điện thoại ra, điên cuồng oanh tạc người phía bên đầu kia: "Hình Hạo Xuyên, mình con mẹ nó lần này thay cậu hứng đủ vận đen rồi!"
*********** thỉnh thoảng làm tuyến phân cách OOXX ********
Bên đầu kia, Hình Hạo Xuyên mới vừa nhận cuộc gọi liền nghe thấy một câu không đầu không đuôi này, anh nhíu nhíu mày, không đếm xỉa tới, lập tức cúp điện thoại.
Một mình Thẩm Minh Phong ở bên đó, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
"Tổng giám đốc, tiểu thư Nam Cung mới vừa rồi gọi điện thoại tới hẹn ngài dùng cơm.". Thư ký gõ cửa đi vào báo cáo.
Hình Hạo Xuyên lật xem tài liệu mà chủ quản ở chi nhánh công ty mới vừa fax lại đây, không nhịn được nói: "Chuyện này còn cần phải tới xin phép sao? Tôi bỏ tiền ra mời cô đến đây rốt cuộc để làm cái gì?"
Nữ thư ký xinh đẹp lập tức chấn động, vội vàng gật đầu dạ thưa: "Tôi sẽ về trả lời ngay bây giờ, là ngài đang bận họp.". Nói xong liền im lặng đóng cửa rời đi.
Cô ta vốn cũng ôm ấp ý định muốn đến gần Hình Hạo Xuyên, nhưng sau đó mới biết, ông chủ của mình căn bản không giống với lời đồn, anh tuyệt tình, vô tâm, quả thật làm cho người ta phát sợ. Từ đó cũng không dám nữa giở trò mờ ám nữa.
"Chờ đã.". Hình Hạo Xuyên chợt ngẩng đầu lên nói.
"Tổng giám đốc, xin ngài chỉ thị.". Thư ký vội cung kính lên tiếng.
"Giúp tôi chuẩn bị một món quà nhỏ mà các cô gái trẻ vẫn thích.". Hình Hạo Xuyên ngẫm nghĩ một lắt mới nói.
"Vâng", thư ký đáp lại, ngay sau đó liền đóng cửa lại rời đi.
Về phần nguyên nhân, đưa cho người nào, đều không phải việc của cô ta, điều cần thiết ở đây chỉ là làm theo đúng lời phân phó của anh là đủ. Đây cũng là kinh nghiệm khiến cho cô ta có thể trụ lại công ty này tận hai năm. Còn về phần những cô gái vào Hình thị cùng một đợt với cô ta chỉ sợ sớm đã luân lạc tới chỗ nào rồi.