Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Quyển 1 - Chương 53: Cơm rang trứng!

"Đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi?" Thấy Tô Lưu Cảnh chậm rì rì đi theo phía sau, kéo dãn khoảng cách xuống hơn mười thước, giống như cố ý cách xa anh vậy, Hình Hạo Xuyên quay đầu lại khẽ quát lên.


Tô Lưu Cảnh cả kinh, khẽ cắn răng, im hơi lặng tiếng chạy vội theo sau, trong lòng lại âm thầm mắng: người có tiền đáng ghét, sao lại thiết kế sân vườn lớn như vậy, quả thật muốn lấy mạng người mà.


Đi vào phòng khách, Hình Hạo Xuyên phiền muộn tháo cà vạt ở trên cổ ra, sau đó ngồi ở trên ghế sofa, liếc mắt nhìn người đang thở hổn hển chạy vào, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, nói: "Đi làm cơm tối cho tôi."
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp hít thở, tay phủ lên trên lồng ngực kinh ngạc lặp lại: "Cơm tối?"


Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu liếc cô một cái, thấy cô vô thức đặt tay ở trên ngực, thở hổn hển làm bộ ngực trẻ trung phập phồng, không biết sao cổ họng lại chợt căng thẳng, ngay sau đó đưa tầm mắt nhìn sang chỗ khác nói: "Thế nào, có ý kiến gì không? Đừng quên là bởi vì ai mà tôi nửa đường phải rời khỏi khách sạn ."


Tô Lưu Cảnh sắp bị tức nghẹn rồi, tư tưởng bá đạo gì thế không biết, chẳng lẽ cô còn phải cảm tạ anh hay sao?
"Tạ ơn tiên sinh." Mấy chữ này quả thực được nặn ra từ trong kẽ răng .


Hình Hạo Xuyên nhìn cô tức giận đến phồng mang trợn má, tâm tình tốt lên trông thấy, bắt chéo hai chân, bình thản nhận cà phê của nữ giúp việc đưa lên, nói: "Không cần."
Trong lòng Tô Lưu Cảnh tuy vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cung thuận nói: "Vậy xin hỏi tiên sinh, ngài cần ăn món gì?"


Hình Hạo Xuyên vừa thưởng thức biểu tình muôn màu muôn vẻ của cô, vừa thưởng thức cà phê Lam Sơn cực phẩm trong tay, đại lượng đáp: "Tùy tiện làm mấy món có thể vào miệng là được."
Có thể vào miệng . . . . . . Thật đúng là nể mặt cô rồi, Tô Lưu Cảnh nghiêm mặt, oán hận đi vào phòng bếp.


Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh rời đi, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên từ từ trầm xuống, đem cà phê đắng chát đang lạnh dần trong chén từng chút, từng chút hoàn toàn rót vào trong cổ họng, đèn pha lê trên đầu chiết xạ ra ánh sáng chói mắt chiếu vào trên mặt, tạo cho người ta cảm giác mê ly, mập mờ.


Tô Lưu Cảnh bằng tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng một khắc đồng hồ, liền bê một khay màu bạc lớn đi vào.
"Tiên sinh, bữa tối làm xong rồi." Tô Lưu Cảnh cung kính đi tới nói.
Hình Hạo Xuyên để cốc cà phê đã cạn đáy trong tay xuống, khoanh hai tay lại chau chau mày, ý giống như đang nói: nhanh như vậy sao?


Tô Lưu Cảnh học theo bộ dáng của nữ giúp việc, hai tay để ở phía trước cúi người xuống mời anh thưởng thức.
Hình Hạo Xuyên hồ nghi đi lên trước, mở nắp màu bạc phía trên ra, một mùi thơm nức bay vào mũi, anh đưa mắt nhìn đồ ăn ở bên trong tựa hồ có chút không tin hỏi ngược lại: "Cơm rang trứng?"


Tô Lưu Cảnh lấy ra hai chiếc đĩa tinh xảo, rồi múc cơm rang trứng mới vừa làm xong vẫn còn nóng hổi lên trên, cả gan nói: "Tiên sinh, mời dùng."


Hình Hạo Xuyên châm biếm lên tiếng nói: "Cô đang đùa gì thế?" Cơm rang trứng? Đường đường một tổng giám đốc Hình thị như anh, tài sản không đến nghìn tỷ cũng có hơn trăm tỷ, thế nhưng bữa ăn tối chỉ có một bàn cơm rang trứng? Nếu nói ra ngoài sẽ tạo thành tin đồn Hình thị sắp bị đóng cửa mất.


Tô Lưu Cảnh sớm đoán được anh sẽ có bộ dáng như thế này, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Xin lỗi tiên sinh, tôi rất đói, cho nên chỉ có thể nhanh chóng làm chút cơm rang trứng, nếu như ngài không muốn chịu thiệt mà nói, thì không thể làm gì khác hơn là mời dì Lưu làm lại lần nữa." Nói xong cũng không khách khí liền ngồi xuống, cầm cái muỗng lên ăn từng miếng cơm rang trứng ở trước mặt.


Nếu là bình thường, khẳng định cô sẽ thức thời thuận theo, nhưng thật sự xin lỗi, hôm nay tâm tình của cô vô cùng nghèo nàn, tổng giám đốc cứ chơi đi, cô mạn phép không thể theo cùng!


Hình Hạo Xuyên thấy cô dù bận rộn mà vẫn ung dung , liền cảm thấy cực kỳ buồn cười, đi tới trước mặt Tô Lưu Cảnh, một tay nắm lấy chiếc cằm của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng đầy tà mị: "Làm lại coi như xong, chẳng qua tôi hiện tại rất đói, cô nói xem, cô nên dùng cái gì để bồi thường đây?"


Khoảng cách gần như vậy lại cùng anh nhìn thẳng vào mắt, không tới năm centimét nên có thể rõ ràng nhìn thấy tròng mắt đen nhánh thâm thúy như biển, tràn ngập tà mị cùng nguy hiểm, Tô Lưu Cảnh mới vừa rồi phách lối hiên ngang liền không có tiền đồ mà rụt lại, ngượng ngùng nâng lên cái đĩa trong tay nói: "Cơm rang. . . . . . Trứng?"


Hình Hạo Xuyên ha ha cười lên, ánh mắt chợt lóe, trong nháy mắt bàn tay liền dùng lực kéo cổ tay của cô, để cô áp sát vào mình, một cái tay khác nắm thật chặt vòng eo mảnh khảnh, một chân thuận thế chế trụ giữa hai chân của cô để hóa giải sự chống cự, bá đạo đè cô xuống phía dưới.


Hơi thở của đàn ông đầy mị hoặc, giống như có tầng sương mù quấn vòng quanh, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào cái cằm đang nhếch lên của cô, hô hấp cực nóng mang theo mùi bạc hà ập đến, trong mắt mang theo nụ cười tà ác, nhẹ giọng nói từng chữ : "Không bằng ăn cô thì hay hơn."