Tô Lưu Cảnh là bị những tia nắng chói chang đánh thức, xoa xoa mái tóc rối bù cùng với ánh mắt mờ mịt, lúc này mới phát hiện ra tối hôm qua bất tri bất giác khóc ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cửa bị gõ vang theo tiết tấu, một nữ hầu gái không biểu cảm gì đi tới nói: “Tô tiểu thư, tiên sinh mời cô nhanh chóng xuống lầu.”
“À…vâng…” Tô Lưu Cảnh nhẹ giọng trả lời.
Tô Lưu Cảnh soi mình trong gương, mặt mũi nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhẹ nhàng nghiến hai mắt lại, vuốt vuốt mái tóc dài, chân không bước xuống giường.
Lúc xuống lầu, Hình Hạo Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa kiểu cung đình của Anh xem tài liệu, trong tay là một ly cà phê thơm nồng, ưu nhã thưởng thức, Lưu Thừa vẫn còn đứng ở sau lưng anh như cũ, cung kính đem tài liệu theo thứ tự trình lên cho anh xem.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đi xuống, Hình Hạo Xuyên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi tiếp tục xem tài liệu của mình, tựa hồ như cả đêm trước thật chỉ là tưởng tượng của bản thân cô, tàn bạo, nổi giận, tắm rửa, gì gì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tô Lưu Cảnh bức rức đứng đó, không biết phải làm gì, khoảng cách không gần không xa, cự ly càng thể hiện nội tâm bài xích của cô. Người đàn ông này hoàn mỹ được giống như một bá tước châu Âu cổ, nhưng mà sự tức giận của anh, cô vạn lần không dám thử lần nữa.
Rốt cuộc cũng chờ đến lúc anh xử lý xong phần tài liệu kia, mới dành ra một chút thời gian tới Tô Lưu Cảnh đang ngây ngô đứng ở nơi đó.
“Thím Bình, dẫn cô ấy đi xuống tân trang lại một chút.” Giọng nói bình thản vô cùng giống như đối đãi với một vật phẩm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Vâng, thưa tiên sinh.” Thím Bình cung kính đáp lại, sau đó đưa mắt quan sát chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà Tô Lưu Cảnh đang mặc trên người nói: “Tô tiểu thư, xin mời.”
Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, lông mi thật dài vẫn nhìn xuống nên không nhìn rõ biểu tình của cô ra sao, sau đó theo thím Bình đi xuống, vì đã xoay người đi nên cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Hình Hạo Xuyên.
Giống như con rối bị người ta giựt dây, Tô Lưu Cảnh ngơ ngác mặc cho đám người cởi quần áo của mình ra, thay một bộ quần áo mới vào, tiếp theo là tóc, ngay cả ngón tay cũng đều không bỏ qua, khiến Tô Lưu Cảnh không khỏi hoài nghi, mình chẳng khác gì một con búp bê không có linh hồn.
Đợi đến lúc hoàn thành, Tô Lưu Cảnh nhìn thấy trong gương một cô gái xa lạ khoác trên người một bộ váy màu trăng phiêu dật mỹ lệ, trong lòng không có bất kỳ cảm khái nào mà lại trống rỗng đến đáng sợ, tựa hồ như thân xác thuộc về mình lại bị người khác cướp đi, cũng không còn giống như ngày trước nữa.
Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên đang cầm trong tay báo cáo của tháng trước, thỉnh thoảng hỏi thăm Lưu Thừa về sự thay đổi nhân sự quản lý gần đây của công ty, sau đó đưa ra mệnh lệnh, nói xong liền cầm cốc cà phê mạ vàng tinh mỹ, đưa lên miệng uống.
Mắt vô ý nhìn sang, trong chớp mắt bỗng nhiên mất hồn.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng chậm rãi đi về phía anh, giản dị mà thời thượng, lá sen dưới làn váy theo bước chân nhẹ nhàng tung bay, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn, tản ra sáng bóng y hệt trân châu, đôi môi giống như cánh hoa anh đào quyến rũ mê người, lông mi thật giống như cánh bướm khẽ run, vô ý tiết lộ ra đôi mắt trong vắt như pha lê, tóc dài mượt giống như thác nước rũ xuống, trên cần cổ trắng muốt là sợi dây chuyền ngọc trai, càng làm nổi bật lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô.
Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên quá mức nóng rực, cơ hồ muốn đem cả người cô từ thân thể đến trái tim hoàn toàn nhìn xuyên thấu, khiến tâm tình Tô Lưu Cảnh vốn đang thấp thỏm càng thêm lo lắng. Hàm răng trắng muốt cắn xuống môi dưới, ánh mắt rũ thật thấp tránh ánh nhìn của anh.
Ước chừng qua nửa phút Hình Hạo Xuyên mới ý thức được rằng mình đang mất hồn, tầm mắt cực kỳ nóng bỏng mới vừa rồi lập tức âm trầm xuống, bỏ tài liệu trong tay xuống, nói: “đi thay bộ váy này đi!”
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, căn bản cũng không hiểu tại sao vẻ mặt của anh lại biến hóa nhanh đến như vậy. Đám thím Thẩm cũng đang nghĩ như thế.
“không nghe thấy sao? Nhanh đi đổi cái khác!” Hình Hạo Xuyên lớn tiếng nói.
“Vâng, vâng.” Thím Bình vội lên tiếng trả lời.
Nhưng ngay khi Tô Lưu Cảnh vừa chuẩn bị rời đi, Hình Hạo Xuyên lại mở miệng nói: “Đợi đã.” Lông mày tuấn dật không biết vì sao lại nhíu lên, chau sâu như vậy, sau đó không nhìn cô nữa, xoay người đi ra khỏi phòng khách nói: “Thôi, cứ như vậy đi. đi theo tôi.” Trong giọng nói tựa hồ cất giấu cảm giác bị thất bại mà phức tạp.
Tô Lưu Cảnh thật sự không thể giải thích vì sao anh lại thay đổi thất thường như thế, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm kia, tất cả nghi vấn đều nuốt ngược trở lại, giống như búp bê vải nhu thuận mà vô lực đi theo bước chân của anh ra ngoài.