Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 8: Người xa lạ

Suy nghĩ thật cẩn trọng, Lâm Lan lặng lẽ quyết tâm, cười tới híp mắt đến bên Diêu Kim Hoa: "Chị dâu, chị đột nhiên quan tâm tôi như vậy, tôi có chút không quen."

Diêu Kim Hoa chân thành nói: "Sao lại nói là đột nhiên quan tâm. Ta lúc nào cũng rất lo lắng cho muội à."

Đúng vậy a, rất quan tâm, quan tâm làm sao bán được nàng với giá tốt, Lâm Lan ra vẻ hưng phấn: "Chị dâu, chị may quần áo mới cho tôi thật à?"

"Đương nhiên là thật, sao lại giả được?" Khoản này Diêu Kim Hoa đã tính cả đêm, may quần áo mới cho Lâm Lan ít nhất cũng phai tốn hai, ba đồng bạc, may là không mất tiền công. Vừa khéo hôm qua Lâm Phong bẫy được một con heo rừng, bán được năm lượng bạc, bằng không nàng thật không nỡ. Tuy nhiên, vài bộ quần áo có thể cải thiện mối quan hệ với Lâm Lan cũng đáng giá, chỉ cần Lâm Lan nguyện ý làm thiếp cho Trương lão gia, đừng nói hai, ba đồng bạc, hai ba trăm lượng bạc cũng được, vì vậy, Diêu Kim Hoa trả lời vô cùng sảng khoái.

"Ây... Tôi muốn hỏi, tiền may quần áo là tiền anh tôi bán heo rừng phải không?" Lâm Lan cười nói.

Lâm Phong đáp lời: "Ừ, hôm qua ta bán con heo rừng được năm lượng bạc, muội còn muốn mua gì nữa, nói đi ta mua cho."

Diêu Kim Hoa đạp chân Lâm Phong dưới bàn một cái, ai bảo chàng lanh chanh hả? Lâm Phong bị đạp bất ngờ, "ai ui" một tiếng.

"Ca sao vậy?" Lâm Lan biết rõ nhưng cố hỏi, trong lòng căm tức, ca ca lại phải chịu thiệt thòi rồi.

Lâm Phong thấy Diêu Kim Hoa nghiêm mặt tỏ vẻ mất hứng nhưng hắn không hiểu sao vợ mình vừa nói đã trở mặt liền? Không phải là tự nàng ta nói ra sao? Mấy năm nay bạc đãi muội muội, muốn bồi đắp lại cho muội ấy chút, còn nói muội muội đã lớn, cũng nên ăn mặc cho ra dáng thiếu nữ... Lâm Phong ấp úng nói: "Có... có cái gì va phải chân thôi..."

Lâm Lan nhìn vẻ mặt dối trá của Diêu Kim Hoa, nàng chán ghét nói: "Dùng bạc của ca ca kiếm được thì muội an tâm."

Nàng cảnh cáo trước, kẻo có lúc Diêu Kim Hoa nói chị ta dùng tiền riêng may quần áo mới cho nàng. Lâm Lan bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài, chưa ra tới sân đã nghe thấy tiếng thét ca ca mình từ trong phòng, sợ là bị Diêu Kim Hoa véo tai rồi. Lâm Lan bước nhanh, coi như không nghe thấy gì.

Hôm nay trời nắng đẹp, phụ nữ trong thôn mang quần áo ra suối giặt rất đông, mọi người cười nói rôm rả. Chuyện nhà, chuyện đồng áng rồi cả những chuyện tình cảm nam nữ đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Lâm Lan rất thích không khí này, vừa náo nhiệt lại thân thiết thuần phác, không giống ở hiện đại, hai nhà đối diện nhau nhiều năm có khi còn không biết mặt nhau.

"Mẹ Xuyên Tử, con trai sắp đính hôn hả?" Một vị đại thẩm hỏi.

Người được hỏi cười toe toét: "Vâng, là cô nương nhà họ Triệu cùng thôn, ngày mai đưa sính lễ."

"Ai nha, con gái nhà ho Triệu có danh khéo tay, Xuyên Tử nhà bà thật có phúc." Một vị đại thẩm khác hâm mộ nói.

"Nói về khéo tay, trong vòng mười tám dặm quanh thôn, không có ai so được với Lâm Lan thôn ta." Thím Kim mẹ Bảo Trụ cũng đang giặt quần áo nghe thấy có người khen cô nương nhà họ Triệu, bà có chút khó chịu.

Vị đại thẩm vừa khen cô nương nhà họ Triệu cười nói: "Người nào lại không biết trong mắt thím Kim chỉ có Lâm Lan, Lâm Lan thôn Giản Tây chúng ta đúng là một cành hoa đẹp."

"Thím Kim, thím nên tranh thủ thời gian kẻo có người giành mất đấy." Có người nói đùa.

"Bản thân ta rất muốn, nhưng cũng phải xem ý tứ người ta thế nào đã." Thím Kim lớn tiếng cười, bà không hề che giấu sự yêu thích với Lâm Lan.

Thím Kim vừa nói như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Lan, có người cao giọng hỏi: "Lâm Lan, cháu có nguyện ý không hả?"

Lâm Lan xấu hổ, đành giả vờ câm điếc vùi đầu đập quần áo, tiếng chày gỗ đập bồm bộp vang lên, mấy bà tám này, không nói chuyện về nàng không được hay sao hả...

Mọi người cười vang ha hả.

Hai cô bé ngồi cạnh vui vẻ chọc chọc khuỷu tay Lâm Lan, cười hết sức gian tà: "Ai nha, Lâm Lan, mẹ chồng tương lai đang hỏi tỷ có nguyện ý không kìa?"

Lâm Lan nhặt một viên sỏi dưới suối lên ném hướng hai cô bé, bọt nước bắn lên tung tóe.

"Không biết xấu hổ, mẹ chồng tương tai, tướng công tương lai, nhi tử tương lai đang gọi các em kìa, mau mau tới địa ngục đi." Lâm Lan tức giận nói.

Hai con bé không biết đỏ mặt tiếp tục đối lại: "Tướng công của muội không biết chừng đang trong bụng mẹ ấy chứ."

Lâm Lan như bừng tỉnh nhìn hai đứa: "Hả? Thì ra hai đứa thích tiểu trượng phu a."

Mấy cô nương bên cạnh nghe thấy không nhịn được cười lớn khiến cho các vị đại thẩm đều nhìn tới. Hai cô bé im lặng hoàn toàn, Lâm Lan chiến thắng áp đảo.

"Được lắm, bọn muội nói không lại tỷ, giặt quần áo tiếp thôi..."

Thực ra Lâm Lan không giận, có điều loại chuyện này nếu nói đùa nhiều sẽ có xu hướng trở thành thật, người ngoài nhìn vào lại nghĩ nàng cùng Bảo Trụ có tư tình, Lâm Lan không thích kiểu đùa giỡn này.

"Lâm Lan, cô nhìn kìa..." Hỉ Thiện cùng thôn chỉ về phía bên kia bờ suối nói. Lâm Lan ngó lên, thấy trên đường nhỏ vào thôn có hai người xa lạ.

Hỉ Thiện nói: "Hai người này mới tới hôm qua, hỏi thăm Lý tú tài, nghe giọng thì là người nơi khác, ta nghe mãi mới ra, hôm nay sao lại tới nữa." Lâm Lan khẽ rùng mình, tìm Lý tú tài, là giọng nơi khác...

"Hôm qua bọn họ hỏi chuyện anh trai muội, anh muội kể lại thấy hai người kia mang theo đao bên mình, không biết bọn họ tìm Lý tú tài làm gì, anh muội không dám nói cho bọn họ biết chỗ Lý tú tài ở sau núi." Hai con bé cũng nói theo.

Lý tú tài cũng coi là có nhân duyên với thôn Giản Tây, từ bà cụ tám mươi tuổi đến đứa nhỏ đều thích hắn, ai bảo hắn anh tuấn như vậy, lại còn có văn hóa nữa chứ.

Lâm Lan kinh ngạc, họ có đeo đao bên người? Không phải là mang tới bất lợi cho Lý tú tài chứ? Lý tú tài mới vào thành hôm qua, không biết giờ đã về chưa. Không tốt rồi, hai người kia vừa gọi một thằng bé chăn trâu lại hỏi chuyện, thằng bé kia còn là một đứa trẻ hư, có lẽ đã nói ra rồi. Quả nhiên, hai người kia cười nói vui vẻ sờ đầu thằng nhỏ, cho nó thứ gì đó, sau đó liền hướng phía sau núi đi.

Lâm Lan nhanh chóng vơ đám quần áo đang giặt dở lên bờ suối, quay lại nói với hai con bé: "Hai bé con, nhanh đi gọi người, ta đi xem một chút."

Hai bé con lập tức hưởng ứng: "Được, bọn muội đi liền."

"Ta cũng đi gọi người." Hỉ Thiện xung phong nhận việc. Ba người để lại quần áo bên suối, chia nhau hành động.

Lâm Lan theo đuôi hai người kia đi ra phía sau núi, nhìn hai người nọ thân hình cao lớn, đi lại nhẹ nhàng, chắc hẳn là người luyện võ, nếu như hai người này có ý đồ với Lý tú tài, nhất định Lý tú tài sẽ phơi xác. Hai người kia xem ra rất vội, khẩn cấp muốn tìm ra Lý tú tài. Lâm Lan nghĩ đi đường tắt báo được cho Lý tú tài thì e chừng đã muộn, chỉ có thể đi theo xem xét, hi vọng hắn không có trong nhà.

Đến trước nhà tranh Lý tú tài, hai người kia gõ cửa vài cái, không ai trả lời, một người đầy cửa đi vào, giây lát đi ra ngoài: "Công tử, hắn không có ở đây."

Người được gọi là công tử nhíu mày: "Tiểu tử này chạy đi đâu?"

"Công tử, làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ? Chờ ở đây.... Trốn được hòa thượng sao trốn được miếu, cuối cùng bị ta bắt được rồi..."

Lâm Lan nghe bọn chúng nói, càng cảm thấy hai người này có ý đồ bất thiện.