Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 180: Thêm chút lửa

"Nhị thiếu phu nhân, có cần thêm chút nước nóng nữa không?" Ngân Liễu thử nước, dò hỏi.

Lâm Lan nghịch nghịch mấy cánh hoa hồng, thích ý nói: "Không cần, thế này là vừa rồi."

Mấy ngày qua thật sự là mệt mỏi, không nói tiệm thuốc bận rộn, nàng còn đi tìm hiểu xung quanh chợ, hiện tại nàng đã là bà chủ lớn, phải biết tìm tòi để phát triển, lại còn phải bào chế thuốc..., chín ngàn viên thuốc hoàn đổi một tấm biển, trong lòng nàng thầm tính toán, có nên thêm chín ngàn viên nữa không.

"Nhị thiếu phu nhân, mặc dù tiệm thuốc chúng ta làm ăn tốt, nhưng mới khai trương hơn một tháng đã giúp nhiều thuốc như vậy, hơn nữa, những người không trả nổi tiền thuốc, người cũng làm miễn phí cho người ta, một truyền mười, mười truyền một trăm, người không có tiền cũng tới tiệm thuốc chúng ta xem bệnh, tiếp tục như vậy, chẳng phải tiệm thuốc nhà ta đóng cửa sao?" Ngân Liễu ở một bên cầm khăn vải bông giúp nhị thiếu phu nhân chà lưng, vừa chà vừa càu nhàu.

Lâm Lan cười nói: "Ta tuân theo lời dạy của sư phụ, hành y cứu người, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn người nghèo không có tiền bốc thuốc mà phải chịu đau ốm hành hạ, vì vậy mà bỏ mạng u?"

"Nhưng là, thiên hạ nhiều người nghèo như thế, nhị thiếu phu nhân cứu tế làm sao nổi? Nói không chừng còn có người giả nghèo tới hốt thuốc." Ngân Liễu phản bác.

Lâm Lan lặng yên một lát, nói: "Em nói cũng có đạo lý, có điều, khi ta bắt đầu kê đơn bốc thuốc, không nghĩ tới kiếm tiền của người nghèo, có ép khô cũng không được vài giọt nước, em yên tâm đi, ta hiểu rõ, làm người tốt nhưng cũng phải ở trong phạm vi ta có thể."

"Ngân Liễu, nhị thiếu phu nhân ngươi sẽ không làm ăn chuyện không có lãi." Lý Minh Doãn xốc mành đi vào.

Lâm Lan vội vàng trườn xuống nước, cau mày nói: "Sao chàng lại vào, ta đang tắm."

Ngân Liễu đột nhiên nói: "Ai nha, nô tỳ quên mất, Chu mama nói nô tỳ đi có chuyện."

Vừa nói vừa vội vàng đứng dậy thi lễ với nhị thiếu gia, mau mau chóng chóng lui ra ngoài.

"Này, ta còn chưa tắm xong." Lâm Lan cấp bách nói, đáp lại nàng là tiếng "Cạch" đóng cửa. Lâm Lan thầm mắng, đồ phản chủ.

Lý Minh Doãn cười ha ha nói: "Ngân Liễu càng ngày càng cơ trí."

Lâm Lan lườm hắn một cái: "Hôm nay phụ thân không có chuyện gì quan trọng sao? Nhanh như vậy đã cho chàng trở lại?"

"Phụ thân có khách tới chơi, cho ta cùng đại ca về trước." Lý Minh Doãn miệng thì nói, tay thì cởi xiêm y, chen vào thùng tắm.

Lâm Lan dịch cho hắn vào, tả oán nói: "Muốn tắm tử tế cũng không được."

Lý Minh Doãn cầm lấy khăn bông vải, cợt nhả: "Vi phu hầu hạ nàng còn không tốt ư? Có được đãi ngộ này nàng nên vui mừng mới phải."

Lâm Lan đẩy hắn một cái: "Đi đi đi ra ngay, cách xa ta ra một chút, tắm cho tử tế đi."

Lý Minh Doãn bật cười: "Ta không ăn nàng đâu, muốn ăn cũng là nàng ăn ta."

Mặt Lâm Lan ửng đỏ lên, trừng mắt, lầu bầu: "Càng ngày càng không đứng đắn rồi."

"Nàng nghĩ là nhỉ? Không phải lần nào cũng là nàng cắn ta sao? Nàng nhìn đi, nơi này còn có chứng cớ này." Lý Minh Doãn chỉ vào một vòng dấu răng trên bả vai, vẻ mặt vô tội vô cùng, lại nhìn về phía người nào ấy tư tưởng không... thuần khiết.

Lâm Lan xấu hổ té nước về phía hắn: "Chàng xấu, chàng hư..."

Lý Minh Doãn thừa cơ kéo nàng vào ngực, cười vang nói: "Được rồi, được rồi, không lan man nữa, nói cho nàng nghe chính sự.

"Chính sự gì..." Lâm Lan vừa nói vừa giãy dụa.

Lý Minh Doãn nghiêm túc cảnh cáo: "Chớ lộn xộn, sát thương cướp cò ta không chịu trách nhiệm."

Cảm giác được gậy sắt phía dưới nóng bừng, Lâm Lan không dám cựa quậy nữa, chống lên vai hắn giữ khoảng cách, ảo não: "Không phải là chàng muốn nói chính sự sao? Ta rửa tai lắng nghe đây, nói mau."

Lý Minh Doãn nhìn da dẻ trắng như sứ của nàng, không biết là bởi vì xấu hổ hay do nước nóng mà lộ ra một mảnh ửng đỏ như trái đào chín mỹ lệ mê người, tâm không khỏi rục rịch, nhưng là... hay là nói chính sự trước đi.

"Mấy ngày nay mụ phù thủy phái Tôn tiên sinh đi dò la hỏi chuyện Cổ tiên sinh." Lý Minh Doãn nói.

Chuyện này thật đúng gấp gáp, Lâm Lan nghĩ ngợi nói: "Mụ sốt ruột sao."

"Nhất định là sốt ruột, chỉ là không biết vì sao mụ lại gấp gáp, có lẽ do nghe phong thanh gì đó, tóm lại hôm sinh thần Cát lão thái thái, mụ không đợi thọ yến bắt đầu mà đã ra về, theo lời người gác cổng nói, sắc mặt mụ phù thủy cực kỳ khó coi, trở lại lập tức sai Tôn tiên sinh đi." Lý Minh Doãn nhíu mày nói.

"Nghe chàng nói, ta nhớ tới một chuyện, hôm qua, ta đi quý phủ Khâu đại nhân, Khâu tiểu thư tức giận bất bình nói với ta, Minh Châu trước mặt đám tiểu thư nói bậy bạ về ta, sau lại hung hăng giáo huấn Vũ Dương Quận chúa, Vũ Dương Quận chúa đặc biệt dặn dò tiểu thư Hoàng gia, sau này nhà ai cưới phải Minh Châu thì đúng là nhà đó xui xẻo..."

Lâm Lan nhớ lại, Bùi Chỉ Thiến này, có chuyện thú vị vậy mà không nói cho nàng biết, ngày nào nàng cũng tới Bùi gia. Lý Minh Châu ơi là Lý Minh Châu, ta không để cho cô đào hầm, cô lại khẩn cấp tự chui đầu vào rọ, thế có gọi là do ta đối xử không tốt với cô không? Rốt cuộc cô có phải ruột thịt của lão cha già không thế? Làm sao lại não ngắn làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy.

"Hoàng tiểu thư, là nhà Hoàng tiểu thư nào?" Lý Minh Doãn hỏi.

Lâm Lan suy nghĩ một chút: "Tựa hồ là tiểu thư nhà công bộ viên ngoại lang Hoàng đại nhân."

Lý Minh Doãn chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy."

Lâm Lan hiếu kỳ nói: "Chàng nghĩ đến cái gì vậy?"

"Công bộ viên ngoại lang Hoàng đại nhân mấy năm nay tham ô công quỹ, trung gian kiếm tiền, của cải cũng là giàu có phong hậu, nói với bên ngoài là kinh doanh lá trà, cho nên ban đầu Cổ tiên sinh mượn Hoàng gia làm mồi dẫn dụ mụ phù thủy mắc câu. Chắc là hôm sinh thần Cát lão thái thái, mụ phù thủy hỏi Hoàng phu nhân, lúc này mới cuống lên." Lý Minh Doãn phân tích.

Lâm Lan không khỏi lo lắng: "Vậy đối với kế hoạch của chàng có ảnh hưởng hay không?"

"Cũng không sao, biết điểm mấu chốt rồi, nói Cổ tiên sinh tìm một lý do giải thích là được." Lý Minh Doãn thong dong nói.

"Ừ, Cổ tiên sinh giúp chúng ta, đừng để ông ấy liên lụy." Lâm Lan nói.

Lý Minh Doãn hơi mỉm cười: "Làm sao có thể liên lụy ông ấy, nàng nói vậy là quá coi thường vi phu, lần này nhất định phải đả kích mụ phù thủy không còn chút lực chống đỡ nào, chúng ta không chỉ thu lại toàn bộ cửa hiệu mặt tiền, thôn trang của mẹ về, còn phải khiến phụ thân thấy một lần thất bại cay đắng."

"Phụ thân có thể thay mụ ta thu thập cục diện rối rắm? Lão sẽ không đem bán cửa hiệu mặt tiền đi trả nợ?" Lâm Lan hoài nghi.

"Yên tâm, sản nghiệp trong kinh thành, phụ thân không dám tùy ý lộn xộn, bằng không, Ngự sử Thuận Phong Nhĩ vừa nghe thấy tiếng gió, lập tức bổ nhà tới bắt, hơn nữa, nếu phụ thân muốn thu thập tàn cục thì cũng không dùng được cách ấy."

Lý Minh Doãn cười lạnh nói, dừng một chút, lại nói: "Phụ thân cũng sớm không nhịn được mụ ta, một khi chuyện Sơn Tây phát tác, phụ thân tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho mụ ta, ngày mụ cuốn bao quần áo cút đi, không xa."

Lâm Lan thở dài một cái: "Đợi ngày đó đã lâu, ta đang suy nghĩ, có cần chất thêm củi cho mụ phù thủy, để mụ bị hủy diệt hoàn toàn không?"

Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Nàng có chủ ý gì?"

Lâm Lan đảo mắt một vòng, cười nói: "Chàng ra một chiêu gậy ông đập lưng ông, vậy thì ta sẽ ra chiêu người nguyện mắc câu, không phải là Lưu di nương đang có thai sao? Ta chỉ phóng ra tiếng gió, nói Lưu di nương có khả năng sinh con trai, chàng đoán xem mụ phù thủy có thể phát điên hay không? Nếu mụ ta còn một chút nhân tính thì không sao, nếu như tâm địa hoàn toàn đen tối, đến lúc đó chẳng ai cứu được mụ nữa."

Lý Minh Doãn cười nói: "Nàng nên làm có chừng mực, đừng để hài tử trong bụng Lưu di nương gặp chuyện không may, đứa bé vô tội."

Lâm Lan lườm hắn một cái: "Ta là người không có chừng mực sao?"

Lý Minh Doãn cười làm lành nói: "Ta chỉ là nhắc nhở nàng."

"Nước nguội rồi, ta đứng dậy đây."

Lâm Lan nói xong định đứng dậy, liền bị Minh Doãn ôm chặt lấy, mập mờ bên tai nàng: "Ta tới tăng nhiệt độ cho nàng..."

Lỗ tai Lâm Lan đỏ lên, sẵng giọng: "Không cần lòng tốt này của chàn... A.... Chàng, cái người bại hoại này..."

Ngày hôm sau,, Đinh Nhược Nghiên cùng Lâm Lan đi Ninh Hòa đường thỉnh an, Hàn Thị không yên lòng, Xuân Hạnh vào báo, lễ vật cho Hoàng phu nhân đã chuẩn bị xong. Thần sắc Nhược Nghiên hơi khác thường, muốn nói lại thôi.

Hàn Thị gật đầu nói: "Con sắp xếp Triệu quản sự chuẩn bị xe ngựa, đợi ta thỉnh an lão thái thái xong lập tức đi."

Lâm Lan thầm nghĩ: Chẳng lẽ mụ phù thủy muốn đích thân tới cửa hỏi chuyện Sơn Tây? Chỉ nghe Đinh Nhược Nghiên nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân muốn đi nhà công bộ viên ngoại lang Hoàng đại nhân bái phỏng ạ?"

Hàn Thị cười nhạt: "Đúng vậy, hôm qua nghe nói thân thể Hoàng phu nhân khó chịu, liền đi thăm." Lâm Lan lập tức thỉnh cầu: "Thân thể Hoàng phu nhân khó chịu, bằng không, con dâu xin đi cùng mẫu thân."

Hàn Thị đang muốn từ chối thỉnh cầu của Lâm Lan thì Đinh Nhược Nghiên do dự nói: "Mẫu thân, con dâu cho là, chớ nên đi Hoàng gia."

Lâm Lan cùng Hàn Thị kinh ngạc, trước tới giờ trong nhà, Đinh Nhược Nghiên vốn ít nói, hôm nay sao lại nói ra một phen như vậy.

"Vì sao?" Hàn Thị kỳ quái nói.

Đinh Nhược Nghiên nhìn Lâm Lan, vẻ mặt bối rối, có vẻ khó mở miệng. Hàn Thị rùng mình, chẳng lẽ Nhược Nghiên biết chút gì, không tiện nói trước mặt mọi người, mụ nói với Lâm Lan: "Cửa hàng con bận rộn, đi trước đi."

Lâm Lan hồ nghi, chẳng lẽ Hàn Thị đi Hoàng gia là có chuyện khác? Nếu Hàn Thị chủ tâm đuổi nàng đi, nàng không thể mặt dày ở lại nghe chuyện bát quái, không thể làm gì hơn là cáo từ trước. Lâm Lan vừa ra khỏi cửa, nha hoàn bên trong cũng chạy ra.

Lâm Lan cố ý đi chậm, đợi Thúy Chi đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân đi Hoàng gia làm gì?"

Thúy Chi nhỏ giọng trả lời: "Tựa hồ là vì hôn sự biểu tiểu thư."

Lâm Lan ngây ngốc, hóa ra là vậy, nguyên lai mụ phù thủy muốn kết thân cùng Hoàng gia, khó trách hôm đó Vũ Dương Quận chúa đặc biệt cảnh cáo tiểu thư Hoàng gia, khóe miệng Lâm Lan cong lên, xem ra mụ ta chưa biết Minh Châu đã làm ra chuyện tốt gì, bằng không, cho dù da mặt mụ dày cũng không thể nào tự tới cửa rước lấy nhục.

Đinh Nhược Nghiên ơi Đinh Nhược Nghiên, cô thật không nên ngăn, bằng không, hôm nay mụ phù thủy ra khỏi cửa, khẳng định sẽ hộc máu trở về.