Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 158: Cho phép

Buổi tối, theo lệ, Lý Kính Hiền ở lại phòng Hàn Thị. Hàn Thị cẩn thận lấy lòng, tự mình bưng trà nóng lên, đặt trên thư án để lão gia có thể thuận tay lấy, vừa không ảnh hưởng chỗ đọc sách, lại đi qua chỉnh ánh sáng đèn, giọng nói ôn nhu: "Lão gia, người nên nghỉ sớm đi, dạo này lão gia bận rộn, nhìn gầy đi đôi chút."

Lý Kính Hiền nâng chén trà, thổi thổi vài cái, thở dài: "Lúc này phải giúp nạn dân bị thiên tai, chuẩn bị quân nhu, chuyển quân lương, quốc khố gần như cạn sạch, Thánh Thượng lại muốn thực hiện một nền chính trị nhân từ, muốn giảm miễn các loại thuế má, bảo ta lấy đâu bạc chuẩn bị? Ai... khó khăn quá."

Hàn Thị nói: "Nhân sinh có bảy nỗi lo, củi gạo mỡ muối tương dấm trà, món nào cũng tiêu tốn tiền bạc, thiếp thân trông coi nhưng chuyện này cũng đã thấy mệt, huống chi lão gia trông coi quốc khố một nước, thật cực khổ, có điều, làm gì lão gia cũng phải chú ý sức khỏe bản thân."

Lý Kính Hiền khẽ gật đầu: "Cũng may có Minh Doãn giúp đỡ, có mấy lời không thể nói được với người ngoài, chỉ có thể nói với nhi tử của mình, nó cũng hay đưa ra những đề nghị tốt, thay ta phân lo không ít."

Trong lòng Hàn Thị lại nổi cơn ghen tức: "Hôm nay Minh Doãn đã có tiền đồ, đáng thương Minh Tắc vẫn chỉ là anh tú tài."

Lý Kính Hiền nhướng mày: "Chuyện này thì oán giận được ai? Chỉ trách nó bất tài."

Hàn Thị vâng dạ nói: "Lần trước dự thi không tốt cũng không thể trách toàn bộ Minh Tắc được, nếu không phải Nhược Nghiên chuẩn bị không chu toàn thì đã không xảy ra như vậy, chỉ trách người làm mẹ là thiếp, tình hình khẩn cấp mà không ở bên cạnh con..." vẻ mặt mụ bi thương ai oán.

"Chuyện đã qua, không nói lại nữa." Lý Kính Hiền nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói.

Hàn Thị lau khóe mắt, nói: "Mấy ngày nữa Minh Tắc sẽ đi dự thi, thiếp nghe nói lần này chủ khảo là Bùi đại học sĩ, lão gia, người cùng Bùi đại học sĩ có giao tình riêng, có phải là..."

Lý Kính Hiền trừng mắt nhìn mụ một cái, lạnh lùng nói: "Bà sớm bỏ chủ ý này đi, lần trước Minh Tắc làm trò cười cho thiên hạ đã khiến ta vô cùng mất mặt, kỳ thi khảo minh lần này quá dễ, nếu nó không thi đậu mà còn muốn ta đi cầu người thì nó đừng đi thi cho rồi, làm mất mặt toàn gia."

Hàn Thị thấy lão gia có vẻ tức giận, vội vã cười làm lành, nói: "Thiếp thân chỉ nói ý kiến đàn bà thôi, lão gia đừng tức giận, thiếp thân thấy mấy tháng nay Minh Tắc rất chăm chỉ, chắc là sẽ tốt thôi."

Sắc mặt Lý Kính Hiền hòa hoãn chút ít: "Gọi A Tấn sang nói cho Minh Tắc, ngày mai ta sẽ kiểm tra nó học hành."

Hàn Thị mỉm cười: "Có thể được lão gia dạy dỗ, Minh Tắc có thể học được không ít."

Lý Kính Hiền chậm rãi nói: "Nó tính tình mạnh mẽ, cần người để ý, phải giương roi trước mắt nó mới bị sợ, nếu nó được một nửa ý chí của Minh Doãn thì lo gì thi không trúng."

Hàn Thị nghe xong khó chịu trong lòng, buồn bã nói: "Nếu Minh Tắc được lão gia dạy dỗ từ nhỏ, ngày hôm nay tính tình đã khác, thiếp thân thương hại nó không được cha dạy dỗ từ nhỏ, cảm thấy nó thua thiệt quá nhiều nên mới không trách móc nó nặng nề."

Lời này lọt tai Lý Kính Hiền khiến lão không khỏi sinh ra mấy phần áy náy: "Từ giờ tới lúc thi còn có mười mấy ngày, ta sẽ dạy bảo nó."

Lúc này Hàn Thị mới hơi cảm thấy được an ủi, im lặng chốc lát, trù trừ nói: "Lão gia, có chuyện, thiếp thân muốn bàn với lão gia, dĩ nhiên, đây cũng là ý tứ lão thái thái."

"Nói đi." Lý Kính Hiền đặt cuốn sách xuống bàn.

Hàn Thị sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, tìm lời nói: "Từ giờ về sau, Lâm Lan sẽ bận rộn với tiệm thuốc, ngày ngày chạy ra bên ngoài, nó bận bịu với cửa tiệm như thế, lão thái thái nhìn thấy, rất là lo lắng, lo lắng Minh Doãn không có ai chiếu cố..."

Vừa nói, Hàn vừa âm thầm đánh giá thần sắc lão gia, thấy chân mày lão gia cau lại, nói tiếp: "Vốn nam nhân ra ngoài, nữ nhân bên trong, hôm nay nam nữ đều ra ngoài, lão gia nghĩ xem, thế này có còn là một nhà không? Tuy nói Lạc Hà trai có nha đầu hầu hạ, Minh Doãn về nhà vẫn có ngụm trà nóng uống, nhưng nha hoàn nào có thể suy nghĩ chu đáo như thê tử, an bài thỏa đáng... Lão thái thái có ý tứ là... Nếu Lâm Lan không thể chăm sóc được, có phải nên nạp thiếp cho Minh Doãn?"

Chân mày Lý Kính Hiền nhíu chặt, như có di chuyển.

"Lại nói, thân thể Lâm Lan không được tốt, sợ là không thể sớm sinh đẻ, lão thái thái lại sốt ruột muốn ôm chắt nội, vẫn nên nạp thiếp cho Minh Doãn, sớm sinh cháu nội bụ bẫm..."

Trong phòng nhất thời an tĩnh không tiếng động, hồi lâu, Lý Kính Hiền nói: "Lời bà nói có đạo lý, mà tâm tư lão thái thái cũng có thể hiểu được, quả thật Lâm Lan bận rộn, có điều... Minh Doãn nó không ngại..." "

Lão gia, Minh Doãn là đứa trọng tình trọng nghĩa, mặc dù nó có lòng cưới vợ bé nhưng lại ngại Lâm Lan, chẳng phải là không dám mở miệng sao? Chúng ta lấy vai trò trưởng bối ra mặt, sẽ không khiến Minh Doãn phải khó xử, Lâm Lan cũng không thể có ý kiến. Không thể nhìn Minh Doãn có một mái nhà bình thường, lão thái thái rất đau lòng." Hàn Thị tiếp tục bồi thêm một nhát.

"Nếu như thế, bà tìm Lâm Lan nói chuyện trước, xem ý tứ con bé, dù gì bọn chúng thành thân cũng chưa lâu, ân ái keo sơn vô cùng, Minh Doãn đối với nó lại tình nghĩa thâm sâu, không cẩn thận chuyện tốt lại thành chuyện xấu." Lý Kính Hiền trầm ngâm nói.

Hàn Thị cười nói: "Đó là tự nhiên, cuối cùng vẫn là theo ý bọn chúng."

Được lão gia cho phép, sự việc thuận tiện hơn nhiều, đáy lòng Hàn Thị cười lạnh, khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng giận mà không dám nói của Lâm Lan.

Trong phòng Lạc Hà, Lâm Lan nhìn sổ sách xong, hỏi Ngân Liễu: "Nhị thiếu gia mới chuẩn bị gì sao?"

Ngân Liễu cười nói: "Nô tỳ mới đi nhìn, thùng tắm kia quả thật hơi lớn một chút, chỉ có thể đặt ở gian phòng phía Đông, nhị thiếu gia đã cho người dọn sang, đặt chậu than, treo rèm, sáng nay nhị thiếu gia còn nói người mang đến vách ngăn."

Trong lòng Lâm Lan kêu rên, hắn muốn làm gì thế? Muốn biến phòng phía Đông thành phòng tắm sao?

"Ta đi xem một chút." Lâm Lan ngồi không yên, đứng dậy ra cửa.

Chưa tới phòng phía Đông đã nghe tiếng Minh Doãn: "Đem thay toàn bộ giường chiếu mới..."

Mặt Lâm Lan đỏ ửng, hắn không chỉ muốn biến phòng này thành phòng tắm mà còn muốn bố trí thành phòng tân hôn sao? Cái kia ngụ ý là... tối nay bổn thiếu gia muốn cùng nhị thiếu phu nhân uyên ương hí thủy trong bồn tắm lớn này, sau đó còn muốn...

"Xì", Ngân Liễu phía sau bật cười.

Lâm Lan quay đầu lại trừng mắt với nàng, Ngân Liễu vội vàng che miệng, có điều không thể che được ý cười trong mắt. "Nhị thiếu phu nhân..."

Đám người Triệu thẩm ôm thùng nước cười ha ha đi ra ngoài, hành lễ với Lâm Lan: "Nhị thiếu phu nhân, một chuyến nữa là xong, nước nóng đã chuẩn bị ổn rồi."

Lâm Lan buồn bực, tùy tiện "Ừ" một tiếng, cúi đầu đi vào phòng.

Trong phòng hơi nước dày đặc, một bức bình phòng vẽ Mai Lan Trúc Cúc, một cái thùng tắm vô cùng lớn khiến Lâm Lan kinh hãi, Lý Minh Doãn khoa trương quá rồi.

"Lan Nhi, nàng đợt chút, sắp xong rồi." Lý Minh Doãn cười nói.

Lâm Lan ngượng ngùng: "Ta tới xem thôi, chàng cứ làm việc của chàng, ta về trước đây."

"Ai... chớ đi, qua đây, nàng xem nước ấm có vừa không, có phải hơi nóng không." Lý Minh Doãn kéo nàng tới cạnh thùng tắm.

Mặt nước thả vô số cánh hoa, theo hơi nước truyền tới mùi thơm dịu dàng, xem trong phim truyền hình, nơi này thường diễn ra những cảnh khiến người xem xịt máu, Lâm Lan mạnh tay chỉ vào những cánh hoa, cố ý nói: "Chàng là một đại nam nhân, tắm mà cũng thả cánh hoa?"

Lý Minh Doãn ôm lấy eo nàng từ phía sau, nói nhỏ bên tai nàng: "Chuẩn bị vì nàng đấy, thích không?"