Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 126: Nên dạy dỗ một chút

Lý Minh Doãn đang ở tiền viện hàn huyên cùng khách nhân thì thấy một nha hoàn đứng trong một góc nhỏ lén lút ngoắc tay với hắn.

Lý Minh Doãn nhận ra là nha hoàn của Diệp Hinh Nhi – Linh Vận, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lúc này Diệp Hinh Nhi tìm hắn làm cái gì? Lý Minh Doãn suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới.

"Chuyện gì?"

Linh Vận bởi vì sợ hãi nên bộ dạng khẩn trương, giọng nói run run: "Biểu... biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân đột nhiên bị đau bụng, không đứng lên được..."

Lý Minh Doãn giật nảy mình: "Biểu thiếu phu nhân ở đâu?"

"Đang ở hậu viện, biểu thiếu gia nhanh tới xem sao, biểu thiếu phu nhân xanh cả mặt, mồ hôi như tắm, sợ lắm ạ..."

Có câu quan tâm sẽ bị loạn, Lý Minh Doãn không kịp suy nghĩ gì, gấp giọng nói: "Mau đưa ta đi."

Lý Minh Doãn một bên bước nhanh, một bên hỏi: "Mời đại phu chưa?"

"Biểu thiếu phu nhân không cho mời, nói mình chính là đại phu, như biểu thiếu phu nhân đau như vậy..." Linh Vận thấp thỏm trả lời.

Lý Minh Doãn không khỏi tức giận, Lâm Lan đúng là cứng đầu, đại phu bị bệnh thì cũng phải mời đại phu chứ.

Lý Minh Doãn đi theo Linh Vận vào cổng trong, dọc đường đi không có một bóng người, kỳ quái, mọi người đi đâu cả rồi? Nhưng hắn đang lo lắng cho Lâm Lan, một tia nghi vấn chợt lóe trong đầu rồi biến mất. Vào cổng trong dọc theo hành lang tới hướng Tây, xuyên qua một hẻm nhỏ, phía trước chính là hậu hoa viên. Lý Minh Doãn đột nhiên nhớ tới, Diệp Hinh Nhi đang ở Tú Lâu trong hậu hoa viên. Nhất thời còi báo động trong lòng rung lên, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại. Lâm Lan bị bệnh, vì sao không phải là Ngân Liễu hay Ngọc Dung tới báo tin? Là bởi vì hai nha hoàn đó chưa quen địa hình Diệp phủ sao? Lúc nãy còn đang khỏe, mới rời đi có một lúc đã phát bệnh ư?

Buổi sáng ăn điểm tâm cháo táo đỏ với hai cái bánh bao đều do tự tay Quế tẩu làm, chắc chắn không thể nào bị đau bụng được, hơn nữa, nguyệt sự* Lâm Lan cũng không phải lúc này... Tại sao dọc đường đi không thấy ai, tuy nói quy củ Diệp gia không cứng nhắc nhưng căn bản vẫn có quy củ, các cửa đều có mama, nha hoàn làm nhiệm vụ, cho dù hôm nay bận rộn, người hầu không đủ cũng không thể vắng vẻ thế này... Chẳng lẽ là cố ý an bài?

(* Nguyệt sự*: đổ máu)

Lý Minh Doãn nhìn Linh Vận đang dẫn đường phía trước, nha đầu này chăm chăm cúi đầu, hồi tưởng lại vẻ mặt nói chuyện lúc nãy của cô ta, khẩn trương... hình như còn có chút chột dạ?

"Linh Vận, rốt cuộc biểu thiếu phu nhân ở chỗ nào?" Lý Minh Doãn dừng bước, giọng nói chất vấn sắc bén.

Linh Vận không khỏi rùng mình một cái, hẳn là giật mình đứng nguyên tại chỗ. "Ngươi nên biết, hậu quả của việc nói dối là như thế nào."

Lý Minh Doãn nhìn hai vai cô ta run lên, trong lòng đã sáng tỏ, chỉ là Diệp Hinh Nhi ở đây bày bẫy rập, đợi khi hắn kịp tỉnh ngộ thì đã...

Lâm Lan ở sảnh khách giúp đỡ chào hỏi khách khứa, phần lớn là phu nhân tiểu thư nhà thương nhân, Diệp gia tới kinh thành ba năm đã có chỗ đứng vững vàng trong giới buôn bán ở đây, rất có thể sau này còn vươn xa hơn nữa, dùng tiền mở đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Một mama vào báo: "Phu nhân, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, Nghiêm gia đưa tới hai mươi vò Hạnh Hoa Xuân thượng hạng, lão gia nói vậy thì tiệc rượu đổi sang dùng Hạnh Hoa Xuân thượng hạng."

Vương Thị cười nói: "Sẽ theo ý lão gia, còn các vị phu nhân tiểu thư bên này sẽ dùng rượu Lê Hoa trắng cùng rượu Mơ, ngươi đi chuẩn bị chút đi, người đến đông đủ sẽ mở yến."

Vị mama vâng dạ lên tiếng rời đi. Lâm Lan gọi Ngân Liễu, nhỏ giọng phân phó: "Em đi tìm Đông Tử, nói Đông Tử dặn nhị thiếu gia đừng uống quá nhiều rượu."

Ngân Liễu hé miệng cười nói: "Vâng, nô tỳ đi ngay."

Dung Thị một bên vội vã ngăn lại: "Đại lão gia nói uống rượu là chuyện thống khoái, khó có được cao hứng như hôm nay, biểu đệ muội đừng nên cản."

Lâm Lan mỉm cười: "Không phải là em không cho chàng uống, thật sự tửu lượng Minh Doãn không tốt, vừa uống liền say, mỗi lần say thì khó chịu đến vài ngày, với những người uống được rượu, uống rượu là chuyện thống khoái, nhưng với những người không uống được rượu thì uống rượu là chuyện vô cùng thống khổ."

"Haiz... Tửu lượng cũng phải luyện tập, biểu ca em vốn không biết uống rượu, sau khi tới kinh thành không thể không ra ngoài xã giao, dần dần cũng uống rất tốt."

Dung Thị cười nói: "Biểu đệ sau này làm quan, chuyện xã giao là không thể thiếu được, dù sao đây cũng là trong nhà, uống rượu say cũng không quan trọng."

Lâm Lan ngượng ngùng cười nói: "Trong nhà còn có lão thái thái, lão thái thái không thích người say rượu thất thố, ngay cả cha chồng em uống nhiều cũng bị mắng."

Dung Thị xem thường nói: "Vị lão thái thái nhà em quản rộng quá."

Ngân Liễu nghe hai người chị một câu em một câu, không biết đi thông truyền thế nào, nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, vậy... có cần đi nói một tiếng nữa không ạ?"

Dung Thị lập tức nói: "Không cần đi, không cần đi, cứ để cho đàn ông họ hào hứng một lúc."

Lâm Lan buồn bực, hào hứng cái khỉ gì, sao Dung Thị nôn nóng cái gì thế?

"Vậy thì tùy chàng đi, dù sao nhị thiếu gia cũng là người biết chừng mực." Lâm Lan cười khẽ mà nói.

Vẻ mặt Dung Thị thanh tĩnh lại, cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, mà ở đây còn có biểu ca em, ai dám rót rượu biểu đệ của chàng, chàng nhất định sẽ đỡ hộ."

Bên kia Vương Thị gọi Dung Thị đi qua, Dung Thị nói vài câu không tiếp được rồi bước đi.

Lâm Lan ngoắt ngoắt tay, ý bảo Ngân Liễu đưa tai tới gần: "Em đi nói cho Đông Tử, không được rời khỏi nhị thiếu gia một tấc."

Ngân Liễu ngạc nhiên, đây không phải là đã sớm phân phó lúc nãy rồi sao? Lâm Lan biết Ngân Liễu hồ nghi cái gì, nói: "Cẩn thận không thừa chút nào, em đi nhắc kỹ lại một lần nữa."

Vừa mới nhìn bộ dạng Diệp Hinh Nhi, rõ ràng là tà tâm không chết, không thể không phòng được. Ngân Liễu vội vàng gật đầu, xoay người ra khỏi sảnh khách. Lâm Lan theo bản năng nhìn sang phía Dung Thị, chỉ thấy Dung Thị xuất thần ngó chừng bóng lưng Ngân Liễu rời đi, trên mặt lộ ra một tia bất an.

Trong lòng Lâm Lan dâng lên suy nghĩ, ở trong Lý gia phòng bị tối ngày, thần kinh đặc biệt nhạy cảm, cảm giác có chuyện gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không nói ra được. Diệp Hinh Nhi kiễng chân nhìn quanh, lòng như lửa đốt, hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần ván đã đóng thuyền, biểu ca không có đạo lý nào không lấy cô ta, cho dù là bình thê* cũng tốt, về phần Lâm Lan, cô ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giải quyết.

(*Bình thê: Hai người vợ tương đương nhau)

"Con nha đầu ngu si này, bảo gọi người tới mà cũng lâu la." Diệp Hinh Nhi nhỏ giọng mắng.

Rốt cuộc Linh Vận cũng tới, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: "Tiểu thư, biểu thiếu gia đi tới nửa đường lại quay về, nói biểu thiếu phu nhân là đại phu, không có gì đáng lo."

Diệp Hinh Nhi chờ mong Linh Vận nãy giờ, nghe xong lời này liền tiện tay bắt được một món đồ ném thẳng về phía Linh Vận: "Đồ vô dụng, đi chết đi..."

Linh Vận đang cúi đầu lo sợ bất an, căn bản không có lưu ý, bị vật kia nện trúng trán, một trận đau rát truyền tới, ngay sau đó là tiếng vỡ của mảnh sứ rơi xuống đất. Linh Vận kinh ngạc ngẩng đầu, trên trán dâng lên một cỗ nhiệt nóng,.. là máu, Linh Vận quơ quơ tay, mềm nhũn té xuống.

Diệp Hinh Như đang cơn thịnh nộ, tâm tình không khống chế được, lúc này thấy đầu Linh Vận té nhào dưới đất, đầu đầy máu tươi thì tức giận dần dần bị khủng hoảng thay thế, cô ta kinh hãi luống cuống nhìn Linh Vận trên mặt đất, trong lòng chìm xuống như động không đáy...

"Linh Vận... " Linh Âm vừa lên lầu thì nhìn thấy muội muội Linh Vận ngã trong vũng máu, trên mặt đất là mảnh vụn hộp sứ vương vãi.

Linh Âm sợ hãi, bước lên ôm lấy Linh Vận, liều mạng gọi: "Linh Vận, Linh Vận, em tỉnh lại đi..."

Mới vừa rồi Linh Vận đến tìm Linh Âm, ngập ngà ngập ngừng nói cái gì đó khó hiểu... gì mà nếu như sau này em không ở trong phủ nữa thì cũng đừng suy nghĩ gì, chỉ là phạm chút sai lầm, rời tiểu thư đi, cho dù bị phạt đi ngoại viện làm nha hoàn tam đẳng cũng tốt...

Linh Âm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, ngày hôm nay tiểu thư hạ lệnh, không cho các nha hoàn vào Tú Lâu, Linh Âm không yên lòng, trộm lén trốn tới, chỉ nghe trên lầu truyền xuống đầu tiên là tiếng

"Loảng xoảng" sau đó là "Cốp" một cái, Linh Âm sợ hết hồn hết vía, lặng lẽ lên lầu thì thấy một màn thê thảm như thế này.

"Tiểu thư, rốt cuộc Linh Vận làm sai cái gì? Tại sao tiểu thư phải xuống tay nặng như thế?" Linh Âm bi phẫn khóc ròng nói.

Cả hai cùng nhau hầu hạ tiểu thư, tiểu thư ngoài mặt dịu ngoan biết điều khiến nhiều người yêu thích như sự thật không phải như thế.

Diệp Hinh Nhi tâm phiền ý loạn, chột dạ nói quanh co: "Nha đầu... nha đầu này không làm việc, ta cũng không muốn đập nó, là do nó không tránh..."

"Linh Vận, muội tỉnh lại đi..." Linh Âm cuống cuồng gọi Linh Vận hồi lâu nhưng Linh Vận hai mắt nhắm nghiền, không chút phản ứng.

"Ngươi đừng la... "

Diệp Hinh Nhi nóng nảy, tiến tới bịt miệng Linh Âm, đe dọa: "Hôm nay là ngày gì ngươi cũng biết, nếu khiến lão gia biết chuyện này, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy, mau lau nước mắt rồi lặng lẽ đi mời đại phu."

Ngân Liễu đi chốc lát đã trở lại, ghé sát tai Lâm Lan nói: "Nhị thiếu nói người vững vàng tâm lý rồi, mới vừa rồi có người truyền nhị thiếu phu nhân đột nhiên bị bệnh, dặn nhị thiếu phu nhân chú ý bản thân, sau bữa tiệc lập tức trở về nhà."

Khoảnh khắc Lâm Lan giật mình rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, rốt cuộc vị trí nào không được bình thường, giả truyền nàng bị bệnh, nghĩ muốn lừa Minh Doãn đi nơi nào? Không cần nói cũng biết, khó trách Dung Thị không để cho nàng phái Ngân Liễu đi truyền lời, khó trách Dung Thị thấy Ngân Liễu rời đi thì mặt lộ ra vẻ bất an, thật không nghĩ tới, Dung Thị này thực không xứng với chức chị dâu, lại dám giúp em chồng câu dẫn nam nhân.

Còn tưởng rằng chỉ có người Lý gia "cực phẩm", không nghĩ tới Diệp gia lại cũng ẩn giấu "cực phẩm" như vậy. Đối với loại hồ đồ cực kỳ ngu dốt này, quyết không thể dung túng, phải dạy dỗ tới nơi tới chốn, không thể để cô ta làm bại hoại danh dự Diệp gia.

"Em đi một chuyến nữa, hỏi rõ ràng, làm thế nào mà nhị thiếu gia đoán được." Lâm Lan nghiêm túc nói.

"Vâng." Ngân Liễu rời đi.

Lâm Lan giương mắt nhìn Dung Thị, nụ cười trên mặt Dung Thị cứng ngắc, ánh mắt lóe lên. Lâm Lan cứ như vậy nhìn cô ta khẽ cười, nhìn lòng bàn tay Du Thị đổ mồ hôi, nghĩ muốn phái nha đầu đi Tú Lâu nhìn một cái cũng không dám gọi. Đúng lúc này nha hoàn tới báo, tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Vương Thị lập tức phân phó khai tiệc. Dung Thị ngượng ngùng đi đến mời các vị khách khứa vào vị trí, ánh mắt Lâm Lan vẫn nhìn theo cô ta, để xem cô ta sẽ làm gì.

Chỉ chốc lát sau Ngân Liễu trở lại: "Nhị thiếu gia nói, nên nhắc nhở đại cữu mẫu* một tiếng, ngày hôm nay nhiều người ra vào, đừng quên xem chừng địa vị xã hội, tránh để người tâm tư bất chính ngồi nhầm.

(* Đại cữu mẫu: Mợ cả Vương Thị. Đối với người nhà như Minh Doãn, Lâm Lan thì mình để xưng hô cậu cả, mợ cả. Còn đối với các nha hoàn thì sẽ gọi là: Đại cữu mẫu, Đại cữu gia)

Lâm Lan hiểu ý, gật đầu: "Được rồi, em đi xuống ăn chút gì đi."

Nha hoàn cũng có nơi chiêu đãi riêng. Vương Thị ngồi cùng bàn các phu nhân, đang nói chuyện vui vẻ liếc thấy Lâm Lan ngồi bên cạnh liền cười nói: "Lâm Lan dùng bữa đừng khách khí nhé, cháu cũng coi như một nửa chủ nhân nơi này."

Lâm Lan miễn cưỡng cười một tiếng, cầm đũa lên, nhẹ nói: "Vừa rồi nha hoàn của cháu ra vào cổng trong, phát hiện mấy cổng liền không có người trông coi, ngày hôm nay nhiều người, nếu như là có người tâm tư bất chính..."

Vẻ mặt Vương Thị nhất thời cứng đờ, ngoắc tay gọi nha hoàn bên cạnh kề lỗ tai nhỏ giọng phân phó: "Đi dò tra, hôm nay ai trông coi cổng trong, nhanh chóng tới báo ta."

Ngồi ở một bàn khác, Dung Thị thấy mặt mẹ chồng biến sắc, nhất thời tâm hoảng lên.