Lục Tiến không biết cô gái của hắn một khi đã quyết định thì sau này sẽ cố chấp như vậy, bất kể ai nói ra lý do nào cô ấy cũng không chịu nghe. Cô ấy chỉ dùng đôi mắt to ướt át kia không một tiếng động nhìn về phía hắn mà thỉnh cầu. Hắn không thể chịu được, nhưng hắn thật sự không thể dẫn cô theo. Bởi vì, lần này hắn đến Campuchia là để mua vũ khí.
Cả khu vực châu Á Thái Bình Dương, Capuchia là vùng trọng yếu của hoạt động vũ khí phi pháp, bởi vì nơi đây thiếu một chính phủ đủ mạnh, buôn bán vũ khí đã trở thành một món lợi kếch sù của quốc gia.
Trong hai năm 1992 và 1993, chính quyền chuyển tiếp của Liên Hợp Quốc tại Campuchia đã thu giữ được 320 ngàn vũ khí hạng nhẹ cùng rất nhiều tấn đạn dược từ cuộc chiến tranh trong hai thế kỉ tám niên đại, mà đó chỉ là một phần nhỏ số vũ khí mà Việt Nam, Trung Quốc, Mỹ và Liên Xô cũ đưa đến Campuchia mà thôi, hiện nay thị trường giao dịch vũ khí ở Campuchia vẫn có thể mua được số lượng lớn vũ khí đủ mọi loại.
Mấy năm qua, Lục Tiến và Euler đã nhập vào rất nhiều vũ khí buôn lậu theo hai con đường thủy bộ của Thái Lan, hoặc là để lại dùng, hoặc là bán qua tay đầu cơ trục lợi, hôm nay trên tay bọn họ đã có một cơ sở buôn bán vũ khí khá vững chắc.
Nhóm hàng lần này là trên trăm khẩu súng trường, vài chục khẩu súng máy thông dụng, lựu đạn có tính sát thương lớn, đạn hỏa tiễn và ngàn vạn viên đạn súng trường. Đàm phán thành công, những thứ này một khi bán qua tay sẽ mang lại lợi nhuận kinh người lên đến mười lăm lần, nếu đàm phán không thành công, những thứ này có thể tăng cường sức mạnh chiến đấu cho quân đội.
Đây là lần vận chuyển bí mật phải vượt qua biên giới của ba nước, mà vì hành trình lần này rất bí mật nên hắn phải đích thân đi một chuyến. Nhưng mà Sơ Vân lại không biết những điều này, cô chỉ biết nếu như Lục Tiến vẫn còn sinh tồn và chiến đấu trên mảnh đất cằn cỗi đầy máu tươi này thì cô và con trai cũng không thể né tránh việc chạm mặt với những mặt tối chung quanh hắn.
Cô chán ghét chiến tranh, sợ hãi mùi máu tươi. Nơi đây hoàn toàn không giống với thế giới cô đã sinh trưởng, ngay cả loài hoa tươi xinh đẹp cũng cất giấu nọc độc nguy hiểm.
Nhưng Hạo Hạo lại yêu mến nơi này. Phụ tử thiên tính, huyết mạch di truyền. Trong cơ thể đứa trẻ này đang chảy dòng máu hiếu chiến của Lục Tiến, vừa mạnh mẽ lại vừa dã tính. Mà cô đã sớm nằm trong lòng bàn tay hắn, có mà chạy đằng trời.
Lục Tiến nói, một ngày nào đó, loạn lạc chấm dứt, cuộc sống của mọi người trở về quỹ đạo thông thường thì sẽ không còn hiểm nguy, xung đột cùng phiêu bạt nữa. Đây là tín ngưỡng của hắn, vậy thì hãy để cô hiểu rõ tất cả về hắn đi!
Lần đầu tiên Lục Tiến vì sự cố chấp của một người phụ nữ mà phải đau đầu, hết lần này tới lần khác có đánh không được mà chửi cũng không xong.
Ngày hôm sau, Euler từ bên ngoài trở về doanh trại, sau khi biết chuyện này anh ta ngồi đối diện Lục Tiến cười to một lúc, đến khi một thanh chủy thủ lóe lên tia sáng lạnh lẽo lướt qua tai anh ta cắm thẳng vào bức tường phía sau ghế thì anh ta mới thu hồi lại dáng vẻ hờ hững, ngồi thẳng lưng tỏ ra nghiêm túc nói, “Cậu mang cô ấy đi đi, coi như đi hưởng tuần trăng mật cũng được.” Anh ta chớp chớp mắt với Lục Tiến.
“Không phải còn muốn làm việc kia sao? Khi hai người trở về cũng có thể làm, tôi sẽ sắp xếp tất cả cho hai người.”
Lúc Tiến nhíu mày nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.
“Cậu chỉ cần lộ mặt thôi, chuyện còn lại hãy giao cho cái con sói nhỏ mà cậu đã dạy dỗ kia làm là được.” Nhắc tới Nham Đương, ánh mắt Euler nheo lại, giọng điệu có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Hàng vừa đến tay sẽ để cho Nham Đương áp tải về nước, tôi sẽ ở biên giới tiếp ứng cho cậu ta.”
“Cậu ta đã theo cậu nhiều năm như vậy rồi, con đường kia cũng không phải chưa từng đi qua, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Về phần cậu, chỉ cần chạm mặt với người cầm đầu bên kia là được, sau đó cứ mang theo em dâu mà hưởng thụ sự ngọt ngào.” Euler vỗ hai tay vào nhau, chấm dứt lời đề nghị, xem đi, thật là viên mãn.
Lục Tiến nhướn mày, ngón tay khẽ vịn lấy tay vịn ghế. Đây cũng là một cách hay, hàng không nằm trên tay hắn, hệ số nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều, hắn và Nham Đương tách nhau ra mà đi cũng có thể dời đi sự chú ý của bên kia, để cho Nham Đương có thể bí mật hoàn thành nhiệm vụ ở bên đó, thuận tiện dẫn Sơ Vân đi chơi một chuyến, khi trở về sẽ làm nốt chuyện má hắn vẫn tâm tâm niệm niệm kia, nhất cử tam tiện.
Chỉ là… Hạo Hạo phải làm sao đây? Để một mình cậu nhóc ở lại đây, cậu nhóc có quen không?
Từ khi Hạo Hạo vào kho hàng thì quả thật là như cá gặp nước. Mà đến tối Nham Đương làm việc xong chạy về doanh trại, thấy Hạo Hạo thích nghiên cứu súng ống nên cậu ta đã khoe ra cho Hạo Hạo xem khẩu AK mình đã cải tiến có tính năng rất ổn khiến cho Hạo Hạo cực kì hứng thú, ngày hôm sau, cậu nhóc đã lôi ra một đống súng trường cùng súng ngắn cũ, chuẩn bị tự mình tạo ra một “món đồ chơi”, mê mẩn đến nỗi quên cả việc dính lấy mẹ.
Đêm trước ngày xuất phát, Sơ Vân thương lượng với Hạo Hạo chuyện mình và Lục Tiến sẽ ra ngoài làm việc vài ngày. Cậu nhóc mặc đồ ngủ dựa vào lòng Sơ Vân đầu tiên là hơi sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu không nói gì, đến khi Sơ Vân giải thích nhiều lần mình sẽ trở về bé mới ngẩng đầu lên, giương đôi mắt đen láy ra nhìn mẹ.
“Hai người sẽ trở về phải không?” Bé nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ sẽ về mà, bởi vì có con ở đây.” Sơ Vân kìm nén cơn đau rút trong ngực, mỉm cười nói.
Cảm giác không an toàn của Hạo Hạo cần tiêu trừ dần dần, cho nên bọn họ ra ngoài vài ngày rồi trở về cũng có thể từ từ tăng cường sự tín nhiệm của bé với ba và mẹ.
“Hai người sẽ về phải không?” Hạo Hạo lại tiếp tục hỏi.
“Về chứ, vì bảo bối quý báu nhất ở đây mà.” Sơ Vân nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé, nhẹ nhàng lung lay.
“Bảo bối quý báu?” Hạo Hạo vẫn không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
“Chính là con đó.” Sơ Vân ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé trong lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của bé.
“Con là bảo bối bị mất mới vừa tìm lại được nha.” Cô mỉn cười trả lời.
Giọng nói dịu dàng như nước của mẹ cùng lồng ngực thơm thơm mềm mềm đã trấn an nỗi lo sợ của bé, bé hơi thẹn thùng vùi đầu xuống, yên tâm khẽ gật đầu trong lồng ngực Sơ Vân, sau đó phát ra tiếng trả lời nhỏ, “Vâng”
Sau khi đã xác nhận ba mẹ chỉ đi vài ngày rồi về, cậu nhóc rất yên lòng, ngủ thật say trong lồng ngực ấm áp của Sơ Vân.
Sau khi cẩn thận đắp chăn cho con trai rồi tắt đèn đi, Sơ Vân dùng mũi chân rời khỏi phòng Hạo Hạo.
Lúc cô đóng cửa lại chuẩn bị về phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét to tức giận truyền tới từ ngoài hành lang, hơn nữa âm thanh này rõ ràng là của Euler, rồi lại là âm thanh lôi kéo, còn có cả tiếng khóc nức nở của Tiểu Huyên.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sơ Vân vô cùng kinh ngạc nhanh chóng chạy vào phòng khách, kéo cửa chính ra chuẩn bị xem đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng đi, việc này không liên quan tới em.” Một cánh tay từ sau lưng Sơ Vân cản lại, Lục Tiến vừa bước ra khỏi phòng ngủ nghe thấy âm thanh kia đã biết ngay chuyện gì, lắc đầu vươn tay ôm lấy Sơ Vân.
Sơ Vân kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn rồi lại quay đầu nhìn về phía hành lang.
Trên hàng lang bằng gỗ, Nham Đương bị Euler dùng quyền đánh ngã nhào vào lan can gỗ đang khom người, dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, mà Euler từ trước đến giờ luôn mang vẻ mặt lười nhác giờ phút này lại đang cực kì giận dữ đầy sát khí, một tay nắm thành quyền, một tay bắt lấy cánh tay nhỏ xíu của Tiểu Huyên, ánh mắt lạnh băng, giống như một ông chồng vừa bắt được bà xã của mình hồng hạnh vượt tường.
Tiểu Huyên cánh tay bị anh ta nắm thật chặt không dám kêu đau, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé hoảng sợ bụm lấy miệng, trong miệng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, vẻ mặt lo sợ không yên.
Chuyện này, chuyện này là thế nào đây?
Sơ Vân há hốc miệng, há đến hết cỡ.
“Sau khi cô nhóc đi theo Euler anh ta hay nói đùa sau này sẽ gả làm vợ Nham Đương, mấy năm nay Nham Đương hay nhắc lại với anh ta.” Lục Tiến cùi đầu ghé vào tai Sơ Vân giải thích tình cảnh hỗn loạn trước mắt.
“Chuyện ngu xuẩn Euler làm ra thì cứ để anh ta tự mình giải quyết, chúng ta đừng xen vào.” Lục Tiến liếc nhìn qua cục diện rối rắm trong hành lang, quyết định có đánh chết cũng không bước vào cái ghềnh nước đục này. Hắn tự tay đóng cửa phòng tắt đèn, một tay ôm lấy Sơ Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Bảo bối à, hôm đó em thật là nhiệt tình, hôm nay làm lại một lần nữa được không?” Hắn vừa đi về phía phòng ngủ vừa cúi đầu ngậm lấy vành tay cô phả hơi nóng nỉ non bên tai cô.
Một đêm đẹp trời như vậy, ôm lấy cơ thể mềm mại yêu kiều của Sơ Vân mà hăng hái vận động mới là chuyện quan trọng.
Về phần Euler à? Để cho anh ta chết đi!
(keke đêm nay Euler xơi tái Tiểu Huyên, chi tiết sẽ có trong ngoại truyện)
***
Thủ đô Phnom Penh, Campuchia
Phnom Penh nằm ở sông Mekong, trên chỗ giao nhau giữa sông Tonle Sap và sông Interchange, Phnom Penh là một thành phố lớn, là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa và giao thông của cả nước.
Đây là một thành phố xinh đẹp vô cùng.
Con đường rộng rãi in bóng rừng xanh, cảnh sắc xuôi theo sông Tonle Sap vô cùng mê người, khắp nơi trong thành phố đều có thể trông thấy những ngôi biệt thự kiểu Pháp trang nhã xinh xắn, trong thành phố cũng có khá nhiều di tích lịch sử và danh lam thắng cảnh, lúc nào cũng có thể thấy được những ngôi chùa với kiến trúc tinh sảo, làm người xem phải hoa mắt.
Lục Tiến không đưa cô vào ở trong khách sạn mà thuê một căn nhà.
Ngôi nhà được xây dựng chủ yếu bằng gỗ, có một giếng trời thông gió, phòng ngủ ẩn sau bụi cây dừa cùng cây tiêu, ban công cùng vách tường dây leo chằng chịt, vừa yên tĩnh vừa đẹp mắt.
Sơ Vân vốn tưởng rằng hành trình này sẽ phải đi trong bí mật, kết quả Lục Tiến lại thoải mái dẫn cô đi dạo chơi khắp nơi ở Phnom Penh, hắn để cho cô mặc một chiếc quần jean rộng thùng thình nhìn không ra kích cỡ cùng áo khoác ngoài dài đến mông, búi tóc trên đầu còn phải đội một cái mũ chụp, mà hắn lại ăn mặc y như năm đó lần đầu gặp gỡ, một cái quần jean cũ nát cùng một chiếc áo thun giá rẻ mua ở vỉa hè và một chiếc mũ thể thao. Hai người nhìn vào trông như một nam nữ yêu nhau có ít tiền đi ra ngoài du lịch.
Bọn họ ngắm nhìn cung điện hoàng gia ở Phnom Penh, tráng lệ rực rỡ, nóc nhà cao vút lên tận mây làm cho Sơ Vân kinh ngạc không thôi. Bọn họ tham quan những ngôi chùa hoa lệ, tất cả tượng Phật lớn nhỏ đều được đúc bằng vàng, bên trong còn có quốc bảo của Campuchia, một tượng Phật cao nửa thước, dùng một khối phỉ thúy trong suốt màu lục đúc thành.
Tất cả chùa miểu, tháp Phật trong thành phố đều có dấu chân của bọn họ, mà mỗi một ngôi chùa Sơ Vân đều vô cùng thành kính quỳ lạy cầu nguyện, sau khi vái lạy, Lục Tiến bắt đầu cười nhạo cô ngốc nghếch, nói ở đây quan đến bái Phật, thương nhân đến bái Phật, quân nhân bái Phật, ngay cả sát thủ cũng bái Phật, bây giờ thì đến lượt cô, vậy thì đức Phật nhất định sẽ bận bịu vô cùng, Sơ Vân nghe xong liền dùng tay che miệng hắn lại không cho hắn khinh nhờn thần Phật nhưng những ngón tay ngọc lại bị hắn nắm lấy rồi hôn hít không ngừng trước mặt đức Phật trang nghiêm.
Đến đêm, Lục Tiến nắm tay cô đến một chợ đêm ăn quà vặt. Ven đường, cứ cách vài bước lại có một quán quà vặt, các loại “nguyên liệu nấu ăn” làm cho người ta phải trợn mắt há mồm, trứng vịt vẫn còn trông thấy lông và xương bên trong ăn kèm với lá tía tô và hồ tiêu, cả một sọt dế mèn chiên vàng óng, mấy con nhện đen bày đầy trên mặt quầy, còn có một thứ gì đó giống như da gà, Sơ Vân nhìn sát vào mới biết thì ra là bọ cánh cứng mà mọi người vẫn gọi, mà bốn phía thỉnh thoảng còn trông thấy những cô gái xinh đẹp vừa nói cười vừa gặm bọ cánh cứng nướng đi dạo phố. Những thức ăn vô cùng khủng bố làm cho Sơ Vân chưa đi được mấy hàng đã kéo Lục Tiến mau chóng rời khỏi con phố này đi về phía quảng trường. Hai tay Lục Tiến đút vào túi quần, vừa cười ha ha vừa miễn cưỡng bị cô kéo đi.
Người đi trên đường tấp nập, khoảng sân rộng lớn được bày biện rất nhiều gian hàng nhỏ, mọi người ngồi trên mặt đất, hàng quán bên vỉa hè bày biện đủ mọi loại đồ lặt vặt, Sơ Vân lạ lẫm nhìn bốn phía, Lục Tiến dẫn cô đến một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, vài người lính vẫn đi theo hai người chia ra đứng trước cửa hàng, chặn tầm mắt của mọi người lại. Sơ Vân ngồi xuống bắt đầu chọn đông chọn tây, Lục Tiến thì dùng tiếng địa phương nói chuyện phiếm với ông chủ cửa hàng có làn da ngăm đen, trong lúc đó cũng có vài người ra vào cửa hàng, lúc Sơ Vân chọn xong vài thứ thì Lục Tiến cũng đã giao dịch xong.
Sau khi trở về căn nhà thuê, vừa bước vào nhà đã thấy bóng dáng Nham Đương xuất hiện trong phòng, gương mặt tuấn tú góc cạnh vẫn còn lại vài chỗ xanh tím. Nghe xong lời dặn dò của Lục Tiến, Nham Đương rời khỏi phòng ngại ngùng bắt chuyện với Sơ Vân, sau đó từ trên lầu hai phi thẳng xuống đất rồi biến mất trong bóng tối.
“Không phải anh nói tới đây để mua thứ gì sao?” Thấy Nham Đương thần thần bí bí Sơ Vân mới phát hiện ra hình như mình vẫn chưa biết rõ Lục Tiến tới đây để làm gì nên không khỏi mang vẻ mặt ngơ ngác đến hỏi Lục Tiến.
“Hửm? Mua, ngày mai đi mua, mua xong sẽ trở về.” Lục Tiến nhướn mày cười, thứ nên mua cũng đã mua xong, ngày mai đi mua quà cho con trai thôi.
“Hả? Chỉ vậy thôi sao?” Sơ Vân kinh ngạc nhìn hắn, chuyến đi này chỉ là đến đây chơi vài ngày thôi sao? Cô còn tưởng rằng hắn phải đi làm rất nhiều việc chứ.
“Mọi việc đã giải quyết xong xuôi rồi, ngày mai sẽ về, anh đã nói với em là chẳng có việc gì rồi mà.” Lục Tiến lắc đầu cười khẽ, vươn tay kéo cô từ trên ghế salon lại.
“Hai ngày nay có vui không?” Hắn ôm vòng eo nhỏ của Sơ Vân, hạ thấp giọng hỏi bên tai cô.
“Ừm” Sơ Vân gật đầu, hé miệng mỉm cười, mấy ngày nay là thời gian vui vẻ nhất trong bao lâu nay.
“Vui là tốt rồi, sau này sẽ dẫn theo cả Hạo Hạo đi chơi nữa.” Lục Tiến cúi đầu ấn xuống một nụ hôn nơi khóe miệng cô, sau đó dán vào tai cô nói, “Anh mệt quá, em vào kì lưng cho anh đi.” Hắn kéo Sơ Vân đang đỏ mặt tới tận mang tai vào nhà tắm nhỏ hẹp.
Trong không gian chỉ có thể đứng được đúng hai người, nước ấm phun ào ào trên mặt đất, hơi nóng lan tràn khắp nhà tắm, lỗ thông gió trên trần vẫn ra sức làm việc nhưng căn bản nó không thể hút hết hơi nước bên trong.
Cô gái nhỏ đang bị đè lên mặt tường bằng gạch men sứ lạnh buốt, hai chiếc đùi trắng nõn bị quấn quanh bờ hông màu mật ong của người đàn ông, hai bàn tay to lớn ôm lấy chiếc mông ngạo nghễ ưỡn ra của cô không ngừng vuốt ve, vật đàn ông không ngừng căng to, kịch liệt xâm nhập vào nơi thần bí non mềm của cô.
“Bảo bối, có thích không? Hửm?” Hắn ác ý chen vào cơ thể cô.
Làm gì có, cô đang khó chịu gần chết đây! Sơ Vân phát ra tiếng khóc khẽ.
“Em rất thích, em xem, nó đang hoan nghênh anh vuốt ve nó.” Giọng Lục Tiến khàn khàn, vừa dùng ngón tay tàn bạo tra tấn nụ hoa hồng hào của cô vừa không ngừng nỉ non bên tai cô.
“Sơ Vân, có muốn anh không?” Ngọn lửa dục vọng cuồng nhiệt của hắn tàn nhẫn tra tấn, ép hỏi cô gái đã lâm vào mê loạn.
“Muốn” cảm giác trống rỗng không ngừng đánh úp về phía Sơ Vân.
“Lục Tiến!” Cô khóc lóc cầu khẩn hắn.
“Có yêu anh không? Sơ Vân?” Lời dụ dỗ của hắn gần như đã chạm đến cực hạn, ngay cả mình cũng không chịu được nữa.
“Yêu…!” cô nằm trong lòng hắn cam tâm gật đầu, nghẹn ngào lên tiếng, bàn tay nhỏ bé bám chặt cánh tay hắn rung động cầu xin.
Lục Tiến buông thả bản thân mình, hoàn toàn tấn công, mạnh mẽ chạy nước rút, hưởng thụ tư vị thắng lợi. Hắn muốn cô phải nói, muốn cô ngoan ngoãn ôm cổ hắn, muốn cô chủ động di chuyển hoan nghênh sự xâm nhập của hắn. Hắn đã chìm đắm, cô cũng phải chìm đắm cùng hắn. Bất luận là thiên đường hay địa ngục, cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Cô bị tiết tấu mãnh liệt của hắn đánh sâu vào khiến hai mắt mờ đi, chỉ có thể đưa tay không ngừng đánh vào cánh tay rắn chắc của hắn, cái miệng nhỏ bị hắn chà đạp đến sưng đỏ không ngừng phát ra tiếng kêu yêu kiều hàm hồ, đến khi thân thể đang phủ phục trong lòng hắn bị hắn dùng lực đạo mạnh mẽ xâm nhập, cô khó chịu khóc thành tiếng, dùng hàm răng trắng tinh cắn vào cơ thể rắn chắc, khóe mắt chảy ra một dòng nước mắt không biết là vì khó chịu hay sung sướng, hàng lông mi bị hơi ướt làm ướt đẫm không ngừng lăn xuống vài giọt nước, rơi xuống mặt đất hòa vào dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Suốt một đêm Lục Tiến đều lăn lộn Sơ Vân như vậy. Hắn công kích cô một cách hung ác, không hề thương tiếc, nhưng sự xâm chiếm mãnh liệt của hắn lại không hề tổn hại gì đến cô, ngược lại còn khiến cho cô thuần thục đến đáng sợ. Cô rên rỉ, khóc lóc trong lồng ngực hắn, lên tiếng kêu la tên hắn, khiến cho hắn yêu thích không buông tay.
Trong bóng tối, chỗ sâu nhất trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở thô ráp gấp gáp cùng tiếng rên yêu kiều.
Cơn ân ái mãnh liệt qua đi, bọn họ hôn môi, thở dốc, đê mê. Sau đó, bọn họ ôm lấy nhau, bình yên ngủ thiếp đi.
Vòng ôm này hài hòa như vậy. Bởi vì giờ khắc này, giữa bọn họ đã không còn sự chênh lệch về tư cách, địa vị, đã không còn sự ngăn cách của cha mẹ, đã không còn sự phiền nhiễu thế tục gây trở ngại.
Chỉ có tình yêu.