Có Chạy Đằng Trời

Chương 38: Cuộc quyết đấu của hai người đàn ông

Giờ phút này đèn đuốc trong phòng khách nhà họ Thẩm sáng trưng. Cảnh sát đang tìm chứng cứ trong phòng ngủ lầu hai. Trong phòng khách lầu một còn có cảnh sát hỏi cung, mẹ Thẩm đã lau sạch nước mưa trên người và thay quần áo khác ngồi dựa vào ghế salon, dùng cánh tay vây quanh mình, hạ thấp giọng miêu tả hình dáng đặc thù của người đàn ông đã mang Sơ Vân đi với nữ cảnh sát.

“Đội trưởng Chu, đã bắt được tần số của camera giám sát dọc theo con đường vào biệt thự!”

“Tra biển số xe cùng tuyến đường!”

“Vâng!”

Lấy được đoạn ghi hình, cảnh sát lập tức bắt tay nhanh chóng dò tìm vị trí trên máy tính, có chỗ bởi vì mưa to mà làm cho hình ảnh bị mờ.

Chu Cảnh Diệu bày bản đồ trên bàn trà, vẻ mặt anh vẫn tỉnh táo, rõ ràng rành mạch ra lệnh cho cấp dưới. Trong phòng khách, tất cả mọi người dưới sự chỉ huy của anh không ai hoảng hốt bấn loạn, chỉ yên lặng nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình, nhưng thật ra Chu Cảnh Diệu biết giờ phút này trong lòng anh đang cực kì bất an!

Ngày ấy sau khi gặp nhau thì Sơ Vân không chịu nhận điện thoại của anh nữa, mẹ Thẩm chỉ nói cô không thoải mái nên ở nhà tĩnh dưỡng.

Vốn anh không kìm nén được muốn đến thăm nhưng trong cục lại có vài vụ án cuốn lấy anh nên chỉ có thể đưa hoa đến thể hiện sự quan tâm mỗi ngày. Anh thật sự không ngờ mới ba ngày không gặp Sơ Vân mà nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện!

Ai đã bắt Sơ Vân đi? Vì tiền hay vì thù, hoặc là….vì người?

Nghĩ đến một khả năng, hàm răng anh bỗng dưng đánh vào nhau!

“Tra được rồi! Rạng sáng khoảng 2:47 có một chiếc xe Mercedes màu đen đã đi ra từ căn biệt thự!”

“Xe chạy về phía đường cao tốc!”

“Đã điều tra ra biển số xe, là biển số bản địa!”

“Đội trưởng Chu, đây là bức vẽ gương mặt kẻ tình nghi theo như lời khai của bà Thẩm, anh xem đi.” Nữ cảnh sát đưa bản phác họa sơ lược chân dung cho Chu Cảnh Diệu đang dùng bút lông đỏ vẽ trên bản đồ.

Chu Cảnh Diệu ngẩng đầu lên, kéo bản vẽ qua.

Trên tờ giấy A4 màu trắng, nữ cảnh sát đã vẽ ra chân dung đơn giản theo lời của mẹ Thẩm, lối vẽ thành thạo, chỉ với vài vét đơn giản đã lộ ra một gương mặt điển trai.

Chu Cảnh Diệu nhìn chằm chằm vào người trên trang giấy, ánh mắt sắc nhọn như được tẩm độc.

Thì ra là hắn.

“Không cần điều tra nữa! Tôi đã biết hướng đi của bọn họ!” Chu Cảnh Diệu cắn răng nói.

“Phát biển số xe và bản vẽ chân dung kẻ tình nghi cho các cảnh sát tuần tra trên đường, thông báo với trung đoàn biên phòng tỉnh Y, tất cả các con đường dẫn đến vùng Tam Giác Vàng phải kiểm tra thật kĩ cho tôi mỗi chiếc xe đi qua.”

Sau khi mẹ Thẩm ngồi trên salon nghe thấy ba chữ “Tam giác vàng” thì đôi đồng tử lập tức co rút lại, khiếp sợ nhìn về phía Chu Cảnh Diệu!

Mọi người trong phòng nhanh chóng thu dọn mọi thứ chuẩn bị hành động.

Mọi người đều biết cô gái mất tích là ai. Tiểu thư nhà họ Thẩm đã gần như là một nửa vị hôn thể của anh, hôm nay lại bị bắt đi ngay trước mặt người khác, điều này làm cho cấp dưới của Chu Cảnh Diệu đều cảm thấy tức giận.

“Bác gái, cháu sẽ đưa Sơ Vân trở về an toàn.” Trước khi đi, Chu Cảnh Diệu đi đến trước mặt mẹ Thẩm, ôn hòa trấn an.

Môi mẹ Thẩm run run, “Người mang Sơ Vân đi là người đó.” Đáy mắt bà hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Đúng là người đó, nhưng lần này tuyệt đối cháu sẽ không để cho hắn đưa Sơ Vân đi, bác cứ yên tâm.” Chu Cảnh Diệu biết vì sao mẹ Thẩm lại hoàng sợ. Điều này làm cho lòng anh quyết tâm phải mang cho bằng được cô trở về.

Nhưng tình hình cũng không đơn giản như Chu Cảnh Diệu đã nghĩ. Trên đường chạy tới tỉnh Y, anh nhận được một thông báo, cảnh sát tỉnh Y không phát hiện ra cỗ xe nào tình nghi. Hai tiếng sau, cảnh sát phát hiện ra một chiếc xe màu đen có rèm che tại một chỗ ven đường vắng vẻ. Sau đó trên đường tuần tra cảnh sát đã phát hiện ra kẻ tình nghi đã đổi xe nhưng đã để tuột mất.

Người kia không ngừng đổi xe, chọn những đoạn đường vắng vẻ, cảnh sát có chặn lại ở đâu cũng chỉ phí công.

Đến khi Chu Cảnh Diệu đã đến được biên giới tỉnh Y thì xe của người kia đã đi đến biên giới. Nhưng điều này cũng có nghĩ là phạm vi lùng bắt đã được thu hẹp lại. Quả nhiên, Chu Cảnh Diệu nhanh chóng nhận được báo cáo phát hiện của cảnh sát tuần tra.

Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng đi về hướng được báo cáo!


Trong nháy mắt, lồng ngực anh đột nhiên bùng lên mọt ngọn lửa! Sự tự chủ anh vốn lấy làm kiêu hãnh rốt cuộc cũng không thể khống chế được trái tim đập cuồng loạn của mình. Anh cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, kích động đến mức có thể bị ngọn lửa kia thiêu rụi!

Mình nhất định phải bắt được tên này!

Mình nhất định phải mang Sơ Vân về!

Đây chính là một cuộc chiến giữa hai người đàn ông với nhau.

***

Tại cửa sau âm u của một khách sạn giá rẻ, trong ngõ nhỏ có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi của rác và nấm mốc, đường ống nước bằng nhựa trên bức tường bẩn thỉu thỉnh thoảng có nước rỉ ra, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước tiểu hoặc tiếng xả nước trên lầu.

Xa xa là dòng xe cộ qua lại, tiếng rao hàng hỗn tạp, với nói lớn tiếng, tiếng cò kè mặc cả ồn ào.

“Thả tôi ra đi, nều không anh sẽ không chạy được đâu.” Cô gái xinh đẹp phía sau xe nhìn Lục Tiến đang muốn bế cô ra, lẳng lặng lên tiếng.

Xa xa là tiếng còi xe cảnh sát bén nhọn đang dần dần chạy về hướng này.

Lục Tiến nhìn gương mặt tuyệt sắc của cô gái trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mê hoặc lòng người.

“Em lo lắng cho anh à?”

“Trên đường đi em đều không hề lên tiếng kêu cứu, vì sao thế?” Lục Tiến nghe thấy tiếng còi xe càng lúc càng gần, chỉ cúi người hỏi nhỏ.

“Anh nói chỉ cần tôi đi theo anh thì anh sẽ không làm tổn thương bất kì ai.” Cô rủ mí mắt xuống, nói thật nhỏ.

“Em nói láo.” Đôi mắt Lục Tiến cong cong, mặt vẫn giữ nụ cười lớn.

“Em tự nguyện sinh con cho anh, em tự nguyện đi theo anh.” Nụ cười trên mặt hắn mang theo cảm giác hài lòng cùng hoang dã.

Cô kinh hoảng ngẩng đầu lên nhưng lại bị đôi mắt sáng bừng của hắn mê hoặc.

“Ngoan ngoãn thừa nhận sự thật đi, em đã yêu anh từ lâu rồi, bảo bối à.” Lục Tiến nhếch lên nụ cười xa xăm mà say lòng người, không đợi cô phản bác đã cúi người bế cô ra khỏi xe như một thứ quý báu.

***

Vài chiếc xe cảnh sát hú còi thật to, tăng tốc đuổi theo hướng người kia đã đi, còi ô tô bắt đầu thông báo mọi người hãy sơ tán. Nhưng đến khi cảnh sát xuống xe chuẩn bị kéo băng chắn ra thì bên tai bọn họ lại vang lên tiếng mô tơ làm cho người ta phải kinh hãi.

Một chiếc xe YZF-R6 được giấu sau khu phố phóng ra khỏi cửa nhanh như điện!

Không khí gần như cũng bị tiếng máy xe phá tan!

Cảnh sát chặn đường vẫn chưa kịp phát ra tiếng thét kinh hãi thì chiếc xe đã như cưỡi mây lướt qua bên người bọn họ!

Trên xe có một chàng trai hơi cúi người, lái xe xông về phía trước. Tiếng mô tơ rống giận, động cơ gầm thét!

Sau xe là một cô gái đội mũ bảo hiểm, dựa sát vào sau lưng người đàn ông, hay tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Bên hông cô gái có quấn một chiếc áo khoác nam, chiếc váy dài giữa hai chân bị gió thổi tung lên kéo thành một đường thật dài, lộ ra cặp đùi với đường cong xinh đẹp đến mức khiến cho người qua đường lóa mắt, mà mái tóc dài dưới lớp mũ bảo hiểm cũng bị gió thổi tung bay.

Bọn họ cùng chiếc xe, tốc độ hòa vào nhau, tạo thành một khối.

Chu Cảnh Diệu giẫm phanh ngay chỗ chiếc xe phóng ra từ đám đông đang tụ tập!

Trong nháy mắt, Chu Cảnh Diệu nhanh như chớp giẫm chân ga chuyển hướng gọn gàng. Bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành tiếng vang chói tai, thân xe cùng đuôi xe đồng loạt chuyển hướng, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe phía trước.

Cảnh sát đằng sau giật mình tỉnh giấc cũng đuổi theo, trong nhất thời tiếng còi xe cảnh sát nổi lên bốn phía trong thị trấn nhỏ.

“Chú ý, có thể đối phương mang theo vũ khí, phải bảo vệ người bị hại an toàn, chưa có lệnh không được nổ súng!” Chu Cảnh Diệu một tay lái xe một tay cầm bộ đàm ra lệnh.

Trong lòng anh đang hừ lạnh. Tất cả các con đường ra biên giới đều bị phong tỏa, tên kia cho rằng có thể xuất cảnh được sao? Thật sự là nằm mơ.


Chiếc xe điên cuồng bay nhanh, khuôn mặt người đàn ông sau chiếc mũ càn rỡ mà lạnh lùng. Hắn cũng không mở đường đi về phía biên giới mà lại chuyển hướng chạy thật nhanh về phía trấn trên phồn hoa náo nhiệt.

Kính chiếu hậu của xe máy phản chiếu hình ảnh xe cảnh sát đuổi theo không bỏ, còn có người đàn ông đang xanh mặt kia.

Lục Tiến chỉ dùng một tay lái xe, tay kia lần sang bên hông lấy khẩu súng ngắn ra. Lúc này, xe đã đi vào khu phố náo nhiệt, khiến cho mọi người đang đi ngoài phố kinh hoàng! Mọi người bị chiếc xe máy chạy như bay lướt qua mà kinh hãi hét lên, tránh ra bốn phía!

Lục Tiến không thèm nhìn thứ gì, lúc xe đi qua quầy hàng, khẩu súng giảm thanh bắn một phát vào dây thừng của chiếc dù che nắng ven đường, quầy hàng lớn mất đi cột trụ, đổ sập xuống giữa ngã tư đường!

Chu Cảnh Diệu gấp gáp nheo mắt lại, tăng tốc xông qua quầy hàng!

Xe cảnh sát phía sau không kịp tránh nên bị dù che nắng đổ sập xuống mui xe, chỉ có thể phanh gấp xe lại, đuôi xe đụng vào làm ngã lăn hàng quán ven đường, khiến cho mọi người kinh hoàng hét lên, tiếng trẻ con cùng người lớn khóc rống lập tức vang lên.

Kính chiếu hậu vẫn phản chiếu hình ảnh người đàn ông kia đuổi theo không bỏ, giữa hai hàng chân mày của Lục Tiến hiện lên một tia sáng lạnh.

Chính là tên này đã chạm vào người phụ nữ của hắn. Nếu như không phải vì tình hình hiện giờ thì tên đàn ông kia đã bị hắn băm vằm hai cánh tay rồi. Nhưng bây giờ hắn ta cũng đã tự mình đưa tới cửa.

Lục Tiến không quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tay phải cầm súng đưa về sau nhắm Chu Cảnh Diệu mà nổ súng.

“Anh đã nói sẽ không làm tổn thương ai mà!” Cô gái sau lưng kinh hoàng ngẩng đầu la lớn!

“Phanh!” Lục Tiến bóp cò, viên đạn bắn thủng lốp xe phía trước.

Lốp xe bị thủng, chiếc xe cảnh sát lập tức không khống chế được! Chu Cảnh Diệu cấp tốc giẫm phanh, khống chế phương hướng chiếc xe! Đến khi anh đã khống chế được chiếc xe thì chiếc xe máy đã quẹo sang một hướng khác.

Hai phút sau.

“Két” xe máy ngừng dưới một tòa nhà mười tầng ở trấn trên, đây là một khách sạn ba sao.

Sơ Vân thở gấp, buông những ngón tay đã co rút từ lâu ra.

Lục Tiến tháo nón bảo hiểm xuống, đôi chân dài duỗi ra, gạt chống xe sau đó vươn tay dịu dàng đỡ cô xuống xe.

Hai cô nhân viên phục vụ đang cười nói trước cửa khách sạn bỗng dưng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Người đàn ông cao lớn điển trai ôm một cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi vào cửa chính, đi về phía thang máy. Đến khi hai người biến mất trong thang máy, thang máy cũng đã đi thẳng lên tầng thượng thì hai cô nhân viên mới lấy lại tinh thần.

Nhưng ngay sau đó, trước cửa khách sạn lại vang lên còi xe cảnh sát, tiếng phanh, tiếng còi, tiếng nói chuyện, mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại.

Cửa khách sạn vừa rồi còn rất yên tĩnh trong tức khắc phản chiếu đầy đèn xanh, đỏ của xe cảnh sát. Hai cô liếc nhìn nhau, nghẹn họng trân trối.

Cảnh sát đã phong tỏa hết mọi cửa ra vào chung quanh khách sạn, khách trọ trong khách sạn được loa thông báo nên đã rút khỏi hết, vài chục mét ngoài cửa ra vào cũng bị băng chắn của cảnh sát phong tỏa.

Chu Cảnh Diệu xuống xe, nhận lấy áo chống đạn đồng đội đưa, nhìn tòa nhà khách sạn trước mắt nheo mày.

Một cảnh sát lấy loa ra bắt đầu hướng về phía khách sạn lên tiếng.

“Đi” Chu Cảnh Diệu dẫn theo vài đặc công nhanh chóng xông vào khách sạn.

Sơ Vân bị Lục Tiến kéo tay ra khỏi thang máy trên tầng thượng, sau đó đi vào một cánh cửa nhỏ thông với mái nhà. Ánh sáng trên chiếc cầu thang chật hẹp tăm tối, cô đi chân trần chạy trên mặt đất, bàn tay non nớt đau đớn từng trận.

“Lục Tiến à, dẫn theo tôi anh không đi được đâu.” Sơ Vân thở hổn hển, túm chặt lấy bàn tay nóng hổi đang bao trùm tay cô.

Lục Tiến quay đầu lại, mỉm cười với cô rồi cúi người bế cô lên.

Ra khỏi cánh cửa nhỏ tầng thượng, một trận gió lớn thổi o o, Sơ Vân bị gió thổi cho mắt mở không ra, chỉ có thể vùi đầu vào lồng ngực dày cộm phía trước.

Lục Tiến ôm lấy cô, đón lấy trận cuồng phong đi về phía thành lan can, nheo mắt nhìn về phía xa xa.

Chu Cảnh Diệu chỉ huy mọi người chia làm hai một nhóm đi thang máy một nhóm đi thang bộ.

Khi anh lao ra khỏi thang máy tầng thượng, nhìn về phía cánh cửa thông ra mái nhà thì anh đã nghe thấy tiếng oanh oanh càng lúc càng rõ.

Dưới mặt đất, cảnh sát đã bố trí xong xuôi cùng với người dân hiếu kì đến xem không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời u tối, một chiếc trực thăng không có bất kì dấu hiệu vũ trang nào đang hạ xuống nóc khách sạn!

Đôi mắt Chu Cảnh Diệu cấp tốc giật giật, dùng một cước đá văng cánh cửa thông ra mái nhà, cầm súng lao ra! Mấy đặc công phía sau anh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đất đá vụn cùng tro bụi của cả tầng thượng bị chiếc trực thăng thổi qua tán loạn. Bên rìa mái nhà, Lục Tiến vươn tay nắm lấy sợi dây thừng thả xuống từ cửa trực thăng, cầm dây trói hai vòng quanh cánh tay, tay kia ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sơ Vân.

Trước khi leo lên, hắn cúi người ấn một nụ hôn xuống vầng tránh trắng nõn của cô, sau đó lớn tiếng nói với cô gái đang kinh ngạc há hốc miệng, “Ôm chặt lấy anh! Anh mang em về nhà.”

Trong tiếng nổ vang cực lớn, cảnh sát đã chạy lên mái nhà chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay lên cao dần, mang theo hai người rời khỏi mái nhà. Bọn họ không ai dám nổ súng, bởi vì trên hai phía cửa mở ra của chiếc trực thăng là hai họng súng máy đen ngòm đang ngắm bắn bọn họ bất cứ lúc nào.

Hai tay Chu Cảnh Diệu cầm súng ngắn ngắm vào người đàn ông kia, nhưng cô gái lại đang bị hắn ôm trước ngực nên anh vẫn không dám nổ súng.

Mái tóc dài cùng làn váy của cô bị thổi bay, đẹp như một đóa hoa nở rộ giữa không trung.

Trong cơn cuồng phong, Chu Cảnh Diệu đứng giữa bầu trời, nhìn về phía cô gái đang xa rời, phát ra một tiếng gầm rú đau đớn, “Sơ Vân!!!”