Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—
Cô tức giận, anh còn có tâm trạng nói cô đáng yêu?
Khương Từ cau mày, né tránh hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào má mình, trong lời nói tràn
ngập cảm xúc: “Bây giờ đừng để em thấy anh.”
Đôi mắt sâu thúy của Phó Thời Lễ vẫn dán chặt vào cô như cũ, đè nặng thanh âm hỏi: “Nếu nhìn thấy
sẽ thế nào?”
Khương Từ quay đầu lại, nghiêm nghị nói với anh: “Em sẽ cưỡng hϊế͙p͙ anh.”
Đây rõ ràng là tức giận.
Phó Thời Lễ nhìn nghiêm túc, đáy mắt lại hiện ý cười, cúi người, tận dụng ưu thế cao lớn của đàn
ông, bao phủ lên thân hình gầy gò của cô giữa hai cánh tay và mép giường.
Thắt lưng Khương Từ trở nên mềm nhũn, ngã xuống tấm đệm màu trắng.
Khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt
đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc, chiếc mũi cao thẳng cố ý xoa lên mái tóc đen nhánh
của cô, giọng điệu thì thầm vang lên trong đêm khuya, nghe có vẻ đặc biệt thân mật, ái muội: ”Cưỡng
hϊế͙p͙ như thế nào?“
Khương Từ mím môi, ngoài ý muốn nói.
Anh lại nói: “Đêm nay em trên anh dưới?” “……”
Nói đùa một câu còn tưởng thật?
Khương Từ hơi ngả người ra sau, lòng bàn tay chống lên ngực anh, dù qua lớp vải áo choàng tắm vẫn
có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp rắn chắc của anh.
Một người đàn ông như vậy sở hữu khối tài sản kếch xù, xuất thân hiển hách, sinh hoạt, làm việc và
nghỉ ngơi không có một thói hư tật xấu nào, đạo đức, nhân phẩm cũng không có vết nhơ dưỡng phụ nữ
bên ngoài hay đến hội sở tìm phụ nữ.
Người phụ nữ nào thấy anh, không động tâm?
Sự ghen tuông trong đáy lòng Khương Từ bị lôi ra, khuôn mặt tinh xảo ám chỉ nói: “Phó Thời Lễ anh
làm gì vậy, người phụ nữ anh đưa về vẫn còn ở dưới lầu, anh ở trên lầu lại nghĩ việc này?”
Ngay cả tên của Khương Giang Nguyên, cô cũng không muốn nhắc đến.
Phó Thời Lễ nhíu mày thật sâu,
chế trụ cổ tay cô vào thành giường, cố ý hạ thấp giọng nói cùng cô nói chuyện: ”Cô ta ở đây, anh
không thể nghĩ đến chuyện ân ái với vợ mình sao, đạo lý này, em nói một chút xem?”
Nghiễm nhiên là bộ dáng ra vẻ đứng đắn giảng đạo lý, nhưng hành vi lại hoàn toàn ngược lại.
Khương Từ thấy đôi bàn tay to trắng nõn thon dài của anh luồn vào trong váy, xấu hổ nhìn anh chằm
chằm: “Đêm nay không làm.”
Phó Thời Lễ hôn lên má và tóc cô một cái, vẫn còn ý đồ về phương diện này, cũng cố gắng làm màn dạo
đầu với cô nhưng Khương Từ không thể buông tay, kháng cự không được.
Cho rằng cô bận tâm dưới lầu có người, anh chịu đựng nhu cầu, cánh tay cơ bắp căng chặt ôm cơ thể
cô chặt hơn vài phần, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Sao không nghe lời như vậy?”
Khuôn mặt Khương Từ có sự đấu tranh mờ nhạt, bị anh sờ làm hô hấp rối loạn, cố tình cô lại bình
tĩnh, điềm đạm không muốn tiếp tục ân ái với anh.
Phó Thời Lễ nói: “Không nghe lời cũng không sao.”
Những lời này khiến cô nhướng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông đẹp trai khẽ mở, không nhanh không chậm phun ra nửa sau: “Anh sẽ
thao em.”
“……”
Không khí trong phòng ngủ chính lập tức đọng lại, không có một âm thanh nào.
Khương Từ phản ứng lại, đẩy anh ra, hướng xuống giường muốn chạy.
Cho dù có nhanh cũng không thể
nhanh hơn cánh tay của Phó Thời Lễ kéo cô lại.
Hai người anh đẩy tôi ngã xuống giường, vừa lúc váy cô chuẩn bị cởi ra thì ngoài cửa phòng ngủ
chính vang lên vài tiếng gõ nhỏ, giọng thư ký Mạnh kính cẩn truyền đến: “Phó tổng quấy rầy rồi, thư
ký của Khương Thuấn Ngôn tiên sinh tìm tới nói có việc.”
Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy chiếc váy mềm mại của người phụ nữ, thiếu chút nữa đã thành
công, nhưng lại đột nhiên bị cắt ngang hành động.
Nhìn thấy cơ hội, Khương Từ đẩy thân hình cao lớn
sang một bên, tay chân luống cuống vội vàng sửa sang lại váy sau đó đi ra mở cửa.
Có người ngoài.
Cô quá hiểu tính khí đạo đức giả của Phó Thời Lễ, khẳng định lại giả vờ nghiêm túc, đứng đắn.
Nhưng Khương Từ cũng chỉ mở một khe hở ở cửa phòng ngủ chính, thân thể chặn tầm nhìn của thư ký
Mạnh, không để người phụ nữ khác nhìn thấy bộ dáng Phó Thời Lễ mặc áo choàng tắm dài lười biếng, mê
người.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Thư ký Mạnh cúi đầu xuống, tầm mắt không nhìn loạn bên trong phòng ngủ chính, nói: “Khương Thuấn
Ngôn tiên sinh đang ở đồn cảnh sát, thư ký của anh ấy gọi điện tìm tiểu thư Khương Giang Nguyên một
chuyến đến bảo lãnh anh ta.”
Khương Từ nghe xong nhíu mày: “Khương Giang Nguyên vẫn chưa tỉnh?” Thư ký Mạnh xấu hổ: “Rót vẫn
không tỉnh.”
Vị tiểu thư quyến rũ này ở trên xe nói từ nhỏ có bóng ma tâm lý không thể ở trong khách sạn, uống
rượu lại khó chịu, đêm nay e rằng sẽ không ngủ được, cô còn tin là thật, ai biết trên xe kêu say
rượu khó chịu, xuống xe lập tức say ngất.
Đằng này, ném tới khách sạn là có thể đỡ đi nhiều phiền phức.
Nửa đêm, thư ký Mạnh còn muốn tan làm sớm hơn một chút, bất lực nói: “Là một nữ phú hào họ Ôn đã
đưa Khương Thuấn Ngôn đến đồn Cảnh sát nói bị anh ta quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Phu nhân, nếu Khương Thuấn
Ngôn tiên sinh bị phơi bày những vụ bê bối này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hạng mục tiếp theo của
Phó tổng.”
Các hạng mục đầu tư của Phó Thời Lễ lên đến mấy trăm triệu đương nhiên không thể trì hoãn.
Vì vậy, điều quan trọng là phải đưa Khương Thuấn Ngôn ra khỏi đồn cảnh sát.
Khóe môi Khương Từ cười nhạt, không nói gì, chỉ bảo cô xuống lầu chờ.
*
Mười phút sau.
Ban đêm, trong căn biệt thự yên tĩnh, thư ký Mạnh cất ba ly trà tỉnh rượu mới đỡ Khương Giang
Nguyên đang chậm rãi tỉnh lại rời đi, sau khi đỡ lên xe, chiếc váy tinh xảo cũng xộc xệch chật vật
không thôi.
Người lái xe phía trước hỏi: “Có thể đi rồi?”
Thư ký Mạnh liếc nhìn căn biệt thự sáng đèn bên ngoài, dùng chút lực đóng cửa lại, giọng nói truyền
đến: “Ừ”.
Trên đường tiễn Khương Giang Nguyên, thư ký Mạnh không đoán được suy nghĩ của vợ chồng Phó tổng, rõ
ràng công ty hai bên sẽ hợp tác nhưng thái độ của Khương Từ lại lạnh nhạt chưa từng thấy.
Khi Khương Giang Nguyên bị đuổi ra ngoài vào lúc nửa đêm, thư ký Mạnh nhìn thấy người phụ nữa say
xỉn liền đau đầu không thôi.
Cũng may bởi vì Khương Thuấn Ngôn bị nhốt trong đồn Cảnh Sát, cũng gián tiếp để cô có cớ nói cho
Khương Giang Nguyên vì sao nửa đêm lại rời khỏi nhà Phó tổng.
Tài xế lái xe đến đồn Cảnh Sát, bên kia đã dùng quan hệ, trực tiếp đến đón người.
Khi tới nơi, thư ký Mạnh cẩn thận đỡ Khương Giang Nguyên xuống xe, kiên nhẫn ở bên tai đánh thức
cô: “Khương tiểu thư, cô tỉnh lại đi.”
Khuôn mặt thanh tú của Khương Giang Nguyên đỏ bừng không giấu được, đôi mắt chậm rãi mở ra, dường
như không quen với hoàn cảnh xung quanh, nhìn một lúc, không kiên nhẫn đẩy người phụ nữ đang đỡ
mình ra, đứng run rẩy dưới màn đêm lạnh lẽo.
“Đây là nơi nào?”
Thư ký Mạnh hầu hạ cả một đêm, cô cũng bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Đồn cảnh sát, Khương Thuấn
Ngôn tiên sinh bị một vị tiểu thư họ Ôn đưa đến nơi này, là thư ký anh ấy đã kêu chúng ta đến đón
người.”
Họ Ôn? Tiểu thư?
Thư ký Mạnh chỉ biết họ Ôn, về phần còn lại cũng không dám hỏi.
Tính tình kiêu ngạo của Khương Giang Nguyên lập tức nổi lên, người say đều không rõ phương hướng,
tức giận đến mức cất cao giọng nói: “Người phụ nữ Ôn Kiều kia đưa anh họ tôi đến đồn Cảnh Sát?”
“Vì cái gì không quan tâm anh họ tôi?” Khương Giang Nguyên không đợi câu trả lời của cô, tức điên
lên: “Anh họ tôi cưỡng gian cô ta hay sao mà cô ta lại báo cảnh sát, còn không phải chính bản thân
đã giết chết ba tuột để thừa kế mối tài sản trăm tỷ sao, phụ nữ lớn lên xinh đẹp ngày nay đều ác
độc.”
Thư ký Mạnh, người được bình chọn là mỹ nhân số một trong công ty, đột nhiên cúi đầu.
Cô không muốn trở thành bịch cát để vị Khương tiểu thư này trút giận.
Khương Giang Nguyên uống say,
cũng không tỉnh táo và sĩ diện như ngày thường, tức giận dẫm lên giày cao gót đứng trước cửa đồn
Cảnh Sát chửi ầm Ôn Kiều là một người phụ nữ đạo đức giả.
Thư ký Mạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, đột nhiên muốn lấy điện thoại ra ghi âm lại cho Phó phu
nhân nghe.
Cho dù có ghi lại, Khương Từ cũng không có tâm trạng chê cười Khương Giang Nguyên xấu mặt.
Bởi vì khi còn học sơ trung, cô đã đấu với vị tiểu công chúa Khương gia này một thời gian.
Hai người vừa thấy mặt nhau là cấu xé, điều khiến Khương Từ chán ghét nhất chính là Khương Giang
Nguyên biết chân cô đau vì cái gì, lại nhiều lần lấy thân thế của mẹ cô ra mở miệng châm chọc.
Cho nên ân oán giữa hai người tạo thành từ mười năm trước.
*
Liên tục mấy ngày nay, tâm trạng của Khương Từ đều rất ảm đạm.
Cô không hỏi thăm chuyện anh em Khương gia vì sao lại ở thành phố S, cũng không hỏi rốt cuộc đêm đó
đã xảy ra chuyện gì, ngày thường cô bận chuẩn bị cho bộ phim, buổi tối về nhà lại chơi với con.
Nhưng như vậy.
Với tư cách là người chung chăn gối, Phó Thời Lễ từ những hành vi rất nhỏ của cô đã có thể phát
hiện tâm trạng cô không tốt.
Ngay cả khi ân ái cũng chỉ hôn anh cho có lệ.
*
Chiều thứ hai, công ty.
Khương Từ liên hệ với hai nam diễn viên trong giới, gửi kịch bản cho người đại diện của họ, có ý
muốn hợp tác quay phim.
Bận rộn cả ngày, đến 4 giờ chiều mới có thể lấy lại hô hấp, uống trà.
Trợ lý gõ cửa tiến vào, cầm một tập văn kiện nói: “Khương tổng, vừa rồi có người gọi đến tự xưng là
phóng viên tạp chí muốn phỏng vấn cô, muốn làm một chuyên mục cho cô, cô có muốn gặp không?”
Khương Từ ở trong nước độ nổi tiếng không bằng Triển Tín Giai, nhưng cũng đã có chữ ký của riêng
mình.
Có phóng viên đến phỏng vấn là chuyện bình thường.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Sắp xếp gặp mặt.”
Trợ lý gật đầu, xoay người đi ra ngoài một lát rồi lại tiến vào lần nữa, nói với cô: “Khương tổng,
tôi đã sắp xếp bữa tối 6 giờ cho cô.”
“Ừ.”
“Phóng viên phỏng vấn cô tên là Hòa Sanh, là người bản địa.”
Thời gian lùi lại 50 năm, thành phố S phồn hoa này người dân địa phương nổi tiếng hung hãn, họ còn
có thể làm hộ khẩu mở rộng thêm lĩnh vực kinh doanh.
Khương Từ lại không có tâm tư muốn đăng ký hộ khẩu.
Quê gốc của cô không phải ở thành phố S, dù định cư ở thành phố này với mẹ, hộ khẩu của cô vẫn để
bên đó, cô còn kết hôn với Phó Thời Lễ – một người địa phương, cô cũng không cảm thấy cần thiết.
Lúc này cô nghe thấy trợ lý nói chuyện nay, có vẻ như trợ lý của cô có sự phân biệt vùng miền.
“Khương tổng?”
Trợ lý không kịp phòng ngừa bị cô nhìn chằm chằm, có chút khẩn trương.
Khương Từ vẫn nở nụ cười
trên môi: “Không có việc gì, cô đi làm việc đi.” “Vâng, Khương tổng, tôi không quấy rầy cô.” Trợ lý
kinh hãi bước ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, vừa rồi rất sợ bản thân nhận tiền hoa hồng của phóng
viên tạp chí bị phát hiện, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Khương Từ thật ra không để tâm biểu tình vi diệu của trợ lý, cô nhíu mày làm giảm cảm xúc, cầm điện
thoại nhắn tin báo không về nhà ăn cơm với Phó Thời Lễ, lại lao vào công việc.
*
6 giờ tối đến rất nhanh.
Cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt, thời gian liền trôi qua.
Khương Từ thu dọn bàn làm việc, đứng dậy,
cầm túi xách rời đi.
Địa điểm hẹn ở rất gần công ty nên có lái xe hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Khương Từ lười quay lại công ty, chỉ đơn giản lái xe vào bãi đậu xe, chạy lộ trình ba phút.
Khi cô đang đứng chờ đèn đường đỏ, điện thoại nhận được một tin nhắn lạ, tự xưng là phóng viên tên
Hòa Sanh.
Khương Từ rũ mắt xuống, trả lời một tin nhắn sẽ đến sớm.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, tin nhắn trả lời của Phó Thời Lễ cũng gửi đến.
Anh hỏi:〈Bao giờ về, anh đến đón em?〉
Ngón tay trắng nõn của Khương Từ nắm chặt vô lăng, gửi một tin nhắn thoại WeChat: “Anh không cần
tăng ca đi xã giao sao?
Phó Thời Lễ cũng gửi cho cô một tin nhắn thoại, giọng nói từ tính dễ nghe lộ ra chút bất đắc
dĩ:〈Tối hôm qua không phải anh đã nói tối nay anh ở nhà với em sao?〉
Khương Từ đã quên.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng muốn ngủ hình như người đàn ông ôm cô nói tối nay không cần tăng ca.
Nhưng sáng dậy ngay lập tức vứt sau đầu, hoàn toàn quên mất.
Đến đoạn đường phía trước, vì giờ cao điểm nên kẹt xe, cô giảm tốc độ nói với Phó Thời Lễ:〈Xin lỗi,
chiều nay em đã hẹn với phóng viên ăn cơm tối.
Tối hôm nay không phải em cố ý hẹn mà là em quên mất
chuyện anh nói.〉 Trong khoảng thời gian này Phó Thời Lễ bận rộn với các hạng mục của công ty, tối
hôm qua còn đi xã giao đến 10 giờ mới trở về, lúc đó cô đã ngủ.
Cho nên sau khi anh tắm rửa xong
lên giường, ôm cô nói hôm nay không tăng ca, cô lại mơ mơ màng màng không để trong lòng.
〈Vậy anh đi đón em.〉Nói một hồi, anh vẫn vòng lại câu này.
Khương Từ nhắc nhở anh:〈Em đi ăn cơm với
một nữ phóng viên.〉
〈Nữ phóng viên, không đến không được sao?〉Khi Phó Thời Lễ cường
thế lên, không ai có thể thay đổi quyết định của anh.
Khương Từ bất lực vì bị anh dính người, đành phải nói:〈Anh muốn thì đến, em lại không ăn cơm cùng
đàn ông bên ngoài, có cái gì lại không thể để anh đến đón.
Nhưng anh bắt taxi đến đây đi, bằng
không anh lái một chiếc em lái một chiếc thì đi đón để làm gì? Anh nói xem.〉
Nửa câu sau của cô hoàn toàn học giọng điệu quen thuộc ngày thường của anh.
Một người đàn ông như Phó Thời Lễ sao lại có thể bắt taxi?
Anh nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của người phụ nữ, cũng không làm rõ.
Khương Từ ném điện thoại sang ghế
lái phụ, lái xe, chuẩn bị tìm chỗ đậu xe bên ngoài nhà hàng, qua cửa kính cách đó không xa có rất
nhiều người vây quanh.
Có vẻ như chiếc xe bị chặn bên ngoài, không thể vào được.
Cô ấn còi mấy lần, thấy vô ích nên xuống
xe xem xét.
Dễ dàng thấy được một chiếc xe thể thao màu đỏ bị chặn ở lối vào, một giọng nữ cất cao lên nói:
”Tôi trả cô 2 nghìn đi khám chân đủ không?
Không cần 2 nghìn? Tôi xem chính là cô đang ăn vạ, còn là một phóng
viên? Thật buồn cười, phóng viên thành phố S lại ăn vạ người giàu có? Tôi đã nghĩ ra tiêu đề cho tờ
báo của cô rồi.”
Qua đám đông, có thể mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ cao, da thịt trắng nõn trong bộ đồ hàng hiệu
đứng ở trung tâm, độc đoán, có được thế thượng phong không buông tha người đang kêu.
“Xin lỗi hay gọi cảnh sát, cô chọn đi.”
So với người phụ nữ, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.
Nhưng người vây quanh xem náo nhiệt cũng không ít, Khương Từ không thể nhìn thấy người phóng viên
bị nói đang ăn vạ kia mà chỉ thấy người phụ nữ lái chiếc xe thể thao.
Khi cô ta quay lại, thấy rõ khuôn mặt trong đám người.
Oan gia ngõ hẹp.
Khương Từ chỉ có thể nói như vậy..