Cô Ấy Thật Mềm

Chương 96

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Gần hai giờ sáng, đèn đường chiếu sáng đêm đen.
Khương Từ theo Phó Thời Lễ từ sân bay trở về nhà.
Đèn biệt thự được bật sáng, cô thay giày, đặt vali ở bức tường bên cạnh, quay người lại, nhìn người


đàn ông bế cậu nhóc đang ngủ say đi vào, cô nói nhỏ: “Có ai trong nhà không?”
Đầu nhỏ của Tự Bảo nằm trên cánh tay của Phó Thời Lễ, vẫn giữ nguyên tư thế, nhấc mí mắt lên, ánh
mắt thâm thúy nhìn qua dừng trên mặt cô, môi mỏng mở miệng nói: “Em đang ám chỉ ai?”


Khương Từ nghẹn ngào, chẳng lẽ anh ngầm giấu người?
Những lời này có điểm khác biệt lớn, cô tức giận nói: “Anh nuôi phụ nữ ở thành phố S.”
Tự Bảo đang ngủ, Phó Thời Lễ nói chuyện cố tình đè nặng lời nói, thần sắc cười như không cười nói:


“Sao chỉ nhớ mình nuôi một người phụ nữ ở Mỹ.” Khương Từ: “……”
Mọi ngóc ngách trong căn biệt thự trong khoảng thời gian này nhìn qua chỉ có dấu vết Phó Thời Lễ
sống một mình, nhưng dường như cũng không có người làm ở.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, ban đêm cũng


chỉ có tiếng bước chân nối tiếp nhau lên lầu của hai người.
Phó Thời Lễ đi về phía phòng em bé, mặc kệ phòng ngủ chính trước mặt, ôm con trai trong tay không
thả ra để Khương Từ mở cửa.
Cô tiến lên một bước, tay trắng nõn cầm tay nắm cửa, đẩy ra.
Đèn cũng mở.


Nhìn căn phòng trẻ em bên trong giống như đã được trang hoàng lại, lấy màu xanh làm chủ đạo, mọi
tâm tư đều dành cho việc bài trí, cô quay lại nhìn anh: “Anh kêu người làm lại à?”
Phó Thời Lễ bước vào đặt anh chàng trắng trẻo mập mạp nằm lên giường nhỏ.


Khi Tự Bảo nằm xuống, lông mày nhỏ của cậu trong tiềm thức nhăn lại, lòng bàn tay khô ráo ấm áp của
anh nhẹ nhàng ôn nhu vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, mới không nhanh không chậm trả lời Khương Từ: “Tự Bảo đã
lớn, nên có phòng riêng.”


Khi Tự Bảo vẫn còn lọt lòng, Phó Thời Lễ ngầm ghét con trai ngủ với mẹ, thật vất vả chờ cậu có thể
độc lập ngủ một phòng, bây giờ không chuẩn bị phòng trẻ em cho tốt, thì phải đợi đến khi nào?
Tâm tư anh phỏng đoán, thấy con trai đã ngủ say anh mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn


cô chăm chú.
Thật giống như nhìn không đủ, ba tháng hay ba năm này đều phải bù lại.
Khương Từ bị anh nhìn đến
mặt nóng lên, rất mất tự nhiên nhìn về phía con trai đang nằm trên giường.
Nuôi dạy bốn năm, Tự Bảo từ một bánh bao nhỏ nằm trong tã lót biến thành một đứa trẻ có tư duy


logic của riêng mình.
Giờ phút này, đang ngủ trong ổ chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, ngũ quan giống Phó Thời Lễ,
cho dù là đôi mắt hay sống mũi nhỏ cao thẳng và cái miệng luôn mím chặt đều giống như khắc từ một
khuôn với ba mình.


Nhìn thấy đứa con cô nuôi nấng, chăm sóc lớn lên, lòng Khương Từ tràn đầy ấm áp,
ngay cả ánh mắt của Phó Thời Lễ cũng nhiễm chút nhu tình mật ý.
Kế tiếp, Khương Từ bị anh một đường bế về phòng.


Cô cúi thấp đầu, đầu ngón tay chạm vào cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơmi đắt tiền của Phó Thời Lễ.
Không biết vì sao, ngực thở mạnh, không hiểu sao bỗng dưng có cảm giác trở về thời kì tân hôn.
Rõ ràng đã cùng anh kết hôn bốn năm, con trai cũng đã gọi ba mẹ.


Nhưng Khương Từ vẫn còn chút mê man, hai má hơi nóng lên, thời điểm bị bế lên giường, hơi thở bao
quanh cô chỉ thuộc về một mình anh.
Phó Thời Lễ cúi đầu, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên thu lại ý cười, ánh mắt nóng bỏng
nhìn cô chằm chằm.


Anh có vẻ rất vội vàng, lúc này lại chậm lại.
Ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm người phụ nữ đang khẩn trương nằm trên giường.
Ba năm sau, diện mạo Khương Từ vẫn như cũ, nhưng khí chất trên người trở nên hấp dẫn hơn.


Vẫn là rất dễ xấu hổ, chỉ cần lộ ra chút ý niệm muốn xâm chiếm sẽ khiến mặt cô đỏ bừng.
Phó Thời Lễ rất kiên nhẫn, anh lần theo từng bộ phận trên cơ thể cô, bàn tay bắt đầu dọc theo khuôn


mặt tinh xảo của cô, ánh mắt ngày càng nóng rực, ánh đèn lúc này chiếu lên bộ dáng kiều mị mê người
của cô.
Cánh môi Khương Từ không khỏi rên rỉ, đôi mắt mê ly mờ mịt.
Chiếc váy màu xanh xám trên người cô bị anh cởi ra, lộ ra áo ngực ren màu đen, gắt gao bao lấy vòng


cung gợi cảm, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mê người khiến người khác muốn phạm tội.
Bàn tay anh lần theo đường cong dáng người cô mới cúi đầu xuống.
Ba tháng không làm.
Ngay từ đầu Khương Từ khó tránh khỏi sẽ khó vào, khóe mắt run rẩy chảy nước mắt.


Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy tấm lưng rộng rãi, vững chãi của người đàn ông, đầu nằm trên gối,
hoảng hốt mất vài giây, tầm mắt theo bản năng nhìn lên đầu giường một lúc, nhớ ra điều gì đó, hô


hấp dồn dập hỏi anh: ”Anh làm nứt bức tường phòng ngủ chính biệt thự bên Mỹ, anh còn nhớ không?”
Phó Thời Lễ từ ngực cô ngẩng đầu lên, trên trán nổi gân xanh, hơi thở không ổn định, đôi môi mỏng


tràn ra nụ cười trầm thấp: “Yên tâm, tường nhà chúng ta tốt hơn nhiều với nơi em ở, đâm không vỡ.”
Khương Từ nằm trên chiếc giường này, có thể nghe thấy rõ tiếng kẽo kẹt, lay động.
Cô không sợ bức tường nữa, giờ sợ chiếc giường sẽ sập.
“Nhẹ một chút.”


”Còn muốn nhẹ như thế nào?”
Người đàn ông kéo chăn bông đang chậm rãi trượt xuống eo lên, che thân thể thon dài rắn chắc, hoàn
toàn bao lấy thân thể mềm mại trong chăn bông nóng bỏng, oi bức lại đẫm mồ hôi.


Mái tóc trên mặt Khương Từ ướt đẫm mồ hôi, giọng nói kiều mị: “Phó Thời Lễ, anh đã 36 tuổi… sao anh
còn trẻ lại như vậy, thật không hợp lẽ thường.” Đầu ngón tay cô chạm vào cơ bụng của người đàn ông,
từng khối căng chặt lại săn chắc.


Dường như hoàn toàn không có chút suy tàn, dáng người nam tính được bảo trì rất tốt.
Mạch não Khương Từ ngắn cũng chỉ có thể dùng trẻ tuổi và khỏe hình dung thể lực của anh.
Môi mỏng của Phó Thời Lễ cọ vào lỗ tai cô, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt: “Muốn khen anh thể lực tốt


sao? Em có biết thế nào khỏe không, anh có thể nói cho em biết, được không?”
Anh dùng hành động để giải thích cho cô hết lần này đến lần khác thế nào là khỏe.
Khương Từ đến cuối cùng, thậm chí còn không có thời gian để thở, kiệt sức.


Chờ khi Phó Thời Lễ ngừng, ngoài cửa sổ mơ hồ hửng sáng.
Anh xoay người từ trên giường bước xuống, ném thứ đã dùng vào thùng rác.
Khương Từ thở hổn hển, chậm rãi quấn chăn đứng dậy, một tay trắng nõn xoa phần cơ bắp trên vai căng


chặt, nhìn thấy Phó Thời Lễ lấy một điếu thuốc, cô nói: “Anh một ngày hút bao nhiêu điếu?”
Ngày thường hai người ở hai nơi không quản, bây giờ mới ở chung một đêm cô đã quản.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ ngậm điếu thuốc, động tác thuần thục bật lửa.


Anh ghé mắt, ánh mắt quen thuộc rơi vào khuôn mặt đỏ hồng của người phụ nữ: “Ngoan, đợi anh hút một
điếu, lát nữa tiếp tục.”
Khương Từ mới không cần tiếp tục.
Cô nhấc chăn lên, xuống giường, cơ thể trần trụi, khom lưng nhặt áo sơmi trên sàn nhà của người đàn
ông lên.


Tùy ý khoác vào, cúc áo trước ngực cũng không cài hết, như ẩn như hiện đường cong dáng người đẹp
ngất ngây.
Đôi mắt Phó Thời Lễ nheo lại, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Ngọn lửa do hút thuốc dập tắt dễ dàng
bị cô khơi lên.


Mà Khương Từ lại đi vào phòng tắm tắm rửa, không để ý đến ánh mắt mãnh liệt của anh.
Mới vừa xả nước vào bồn tắm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của anh, giọng nói truyền đến: “Chúng
ta tắm chung đi.”


Khương Từ buộc tóc lên, cũng không quay đầu lại nhìn: “Anh sang xem con dậy chưa, Tự Bảo mới đổi
chỗ ngủ, tỉnh lại khả năng sẽ khóc.”
Cô lấy con trai làm cớ, trong chốc lát, ngoài cửa đã không còn một tiếng động.


Cơ thể Khương Từ bủn rủn đến lợi hại, muốn nằm trong bồn tắm một lúc mới đi ra ngoài.
Cô dùng khăn
tắm quấn lên tóc, thoải mái dễ chịu bước vào trong nước, duỗi tay cầm điện thoại đặt bên cạnh lại.
Bây giờ, bộ phim phổ biến nhất trên mạng là bộ phim Hollywood mới của Đường Hàm Hàm.


Cô là phó đạo diễn, kịch bản cũng do cô viết.
Khương Từ lướt Weibo thì thấy tin rạng sáng Đường Hàm Hàm bị vây kín ra khỏi sân bay đứng đầu, bình
luận nên dưới đều nói về mối tình của cô và Triển Tín Giai.


Chẳng trách người ngoài chú ý, ba năm này, phim của Triển Tín Giai đều là Đường Hàm Hàm đóng chính,
dường như đang công khai chuyện tình cảm, mỗi nhân vật đều vì cô mà sáng tác.
Địa vị của một lính mới như Đường Hàm Hàm lập tức được nâng lên trong lĩnh vực điện ảnh.
Ba năm ra


mắt cũng không tham gia phim truyền hình mà chỉ tham gia phim điện ảnh nổi tiếng lại không đóng vai
phụ cũng khiến người trong ngoài giới bàn tán.
Cho nên, chuyện tình yêu và sự nghiệp của Đường Hàm Hàm thường xuyên lên hot search tìm kiếm của
Weibo.


Khương Từ nhiều ít biết chút chuyện tình cảm của Đường Hàm Hàm, cô đọc vài bình luận, điện thoại
nhận được tin nhắn của Triển Tín Giai.
Gần năm giờ sáng, cô nhìn đến nội dung tin nhắn này.
Trong lòng đại khái đoán được hai người đã chia tay, khiến Triển Tín Giai nóng nảy.


Bằng không anh cũng không tìm cô vào lúc này.
Khi Triển Tín Giai hỏi Khương Từ việc Đường Hàm Hàm về nước, trả lời anh một câu: “Ân, hôm nay con
bé cùng tôi từ Hollywood trở về, cậu không xem Weibo sao?”
Triển Tín Giai chỉ biết chuyến công tác của Đường Hàm Hàm kết thúc sớm, anh hỏi: “Bạn học Khương


Từ, cậu có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Nhà của Đường Hàm Hàm ở thành phố S, tùy tiện tìm nhà một người thân nào trốn cũng đủ khiến anh tìm
đến mệt.
Cô gái nhỏ tính tình dở dở ương ương, không vui liền chia tay.


Triển Tín Giai đẩy mạnh tiến độ quay phim trong nửa năm, chờ cô trở về Trung Quốc sẽ bắt người.
Khương Từ cũng nói: “Con bé giận nửa năm rồi, tôi đi nói, sợ con bé cũng tức giận.”
Hàm ý rất rõ ràng: Thương lại không giúp gì được, cậu vẫn nên tự đi tìm đi.
Phải mất năm sáu phút


sau, Triển Tín Giai bên kia mới gửi một tin nhắn: “Cô ấy còn trẻ, 23 tuổi vừa mới đủ tuổi đăng ký
kết hôn ở nước ta.
Tôi bây giờ muốn cưới cô ấy về, cô gái nhỏ hối hận khóc với tôi thì phải làm sao


bây giờ? Khương Từ, nếu gặp cô ấy, hãy nói với cô ấy tôi không so đo chuyện cô ấy nói dối mang thai
nửa năm trước, khuyên cô ấy gặp tôi.” Khương Từ thấy chuyện này cũng đau đầu theo.
Nửa năm trước, Đường Hàm Hàm chưa ký hợp đồng với Hollywood, không biết lấy giấy chứng nhận mang


thai ở bệnh viện ở đâu, cô đã lừa Triển Tín Giai cầu hôn cô, kết quả chiếc nhẫn sắp tới tay, chiếc
bụng giả bị phát hiện, vạch trần nữ chính phim của Triển Tín Giai.
Mâu thuẫn giữa hai người trên đà bùng phát.
Từ đấy đến giờ còn chưa hòa giải.


Khương Từ đáp lại mấy chữ, cũng không nhiều lời.
Cô nhìn thời gian, 10 phút sau đứng dậy khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Không khí trong phòng ngủ chính vẫn còn hơi thở ái muội chưa tan.
Không thấy bóng dáng của Phó Thời


Lễ, Khương Từ nhìn bốn phía, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Bên cạnh là phòng trẻ em ánh đèn ấm áp lộ ra.
Khương Từ xõa tóc trên vai, xương quai xanh của cô lộ ra trong chiếc áo choàng tắm, dáng người mảnh


mai đứng trên lối vào hành lang, mắt nhìn vào căn phòng, Phó Thời Lễ ngồi trên mép giường, vẻ mặt
dịu dàng nói chuyện với anh chàng nhỏ bé vừa tỉnh ngủ.
Nhìn thấy cảnh này, cô bỗng không muốn bước vào làm gián đoạn khoảnh khắc ngọt ngào của hai ba con.
*


Trở về thành phố S phát triển, Khương Từ nghỉ ngơi ba ngày.
Cô gửi con về nhà bà nội chơi, sau đó bận rộn chuẩn bị thành lập công ty một thời gian.
Cô tham gia
rất nhiều kế hoạch làm phim ở nước ngoài, cũng có tổ hợp tác của riêng mình.


Khương Từ cũng đang chuẩn bị cho bộ phim đầu tiên của mình sau khi trở về từ Hollywood.
Cách đây vài ngày, sau khi được người quen giới thiệu, cô kết bạn với một nhà biên kịch chuyên
nghiệp.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Khương Từ đảm nhiệm là tổng đạo diễn, làm một bộ phim là


một quá trình rất phức tạp, cũng yêu cầu một người trợ giúp có năng lực.
Sau khi cân nhắn kĩ lưỡng,
cô đã kí hợp đồng với vị biên kịch này.
Công ty, trong văn phòng.
Biên kịch Thôi Duyệt Duyệt nhận hợp đồng, khách khí cười với cô, hỏi: “Khương đạo, tôi nghiên cứu


đề tài của cô, có đề cử một nam diễn viên rất thích hợp đến diễn, không biết trong lòng cô có nam
chính thích hợp chưa?” “Nam chính đã có một vài ứng cử viên, cô đề cử là người nào?”
“Cố Cảnh Châu.”


Thôi Duyệt Duyệt đánh giá rất cao về người này: “Anh ấy mấy năm gần đây là người nổi tiếng nhất,
nếu nói nữ diễn viên mới nổi tiếng nhất là tiểu thư Đường Hàm Hàm thì nam diễn viên mới nổi tiếng
nhất chính là anh ấy.


Tuổi mới ngoài đôi mươi đã giành được giải Ảnh đế năm trước.”
Cố Cảnh Châu?
Trong lòng Khương Từ lẩm bẩm cái tên này, tay trắng nõn cầm ly nước lên, nhàn nhạt uống một ngụm.
Thôi Duyệt Duyệt còn nói: “Khương đạo, cô mới vừa về nước khả năng không hiểu thị trường.


Cố Cảnh
Châu là tấm kim bài trong tay người đại diện vàng trong giới – Lý Diệp Na, cô ấy khét tiếng với kỷ
luật nghiêm
khắc với nghệ sĩ dưới trướng, trong hợp đồng còn ghi rõ cấm nghệ sĩ có quan hệ không chính đáng với
đạo diễn và nhà sản xuất.”


Ngón tay cầm cốc nước của Khương Từ khẽ siết chặt, đôi mắt dưới lông mi có chút thay đổi.
Thôi Duyệt Duyệt thấy cô đang nghe, tiếp tục nói: “Lý Diệp Na trước đây đã từng kí hợp đồng với một


nữ nghệ sĩ có tiếng xấu, nghe nói, vì không marketing tốt nên cô ấy đã phải bồi thường một số tiền
lớn cho công ty, bởi vì việc này, Lý Diệp Na sau đó không dẫn dắt nữ nghệ sĩ, còn yêu cầu nam nghệ
sĩ của mình phải giữ mình trong sạch, không được ngủ và làʍ ȶìиɦ với những nữ phú hào.”


Biểu tình mặt ngoài của Khương Từ vẫn như thường, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi sẽ xem xét.”
Thôi Duyệt Duyệt nói hết những điều tốt đẹp mới thôi.
Cô cầm bản hợp đồng đi ra ngoài, sau khi cửa văn phòng đóng lại, chỉ còn lại một mình Khương Từ
ngồi trên sô pha.


Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lại ngoài cửa rõ ràng.
Khương Từ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cốc nước.
Lý Diệp Na.
Tên người phụ nữ này, tin nhắn ba năm trước cô vẫn còn lưu lại.


Sau đó khi xuống máy bay đến Mỹ, vừa hạ cánh, Khương Từ nhớ lại cách mẹ Lý đối xử tốt với mình, có
gọi lại nhưng Lý Diệp Na không trả lời.
Giống như gửi một tin nhắn thông báo với cô: Mẹ tôi đã chết.


Sau đó, một người bên Trung Quốc một người bên nước ngoài, Lý Diệp Na hoàn toàn biến bất trong sinh
hoạt của cô.
Bây giờ Khương Từ nghe thấy cái tên này, có loại cảm giác thất thần.
Cô dùng máy tính tìm kiếm Cố Cảnh Châu, thông tin, đề tài về anh trong ba năm qua cũng không thiếu,


nếu không, cũng sẽ không tìm được chỗ đứng trong giới giải trí mấy năm nay, từ nhỏ đã xuất đạo, gia
đình nghèo khó, diễn vai quần chúng 7, năm nay sau lại được Lý Diệp Na nhắm trúng, đưa vào tầm
ngắm của khán giả.


Khương Từ mất nửa giờ để đọc xong, hiểu biết Cố Cảnh Châu, đồng thời cũng hiểu Lý Diệp Na ba năm
nay thế nào.
Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Cảnh còn người mất.
*
Cửa văn phòng bị mở ra.


Khương Từ mặc tây trang màu trắng bước ra ngoài, dẫm lên đôi giày cao gót mũi nhọn bước trên sàn,
thanh âm thanh thúy khiến những nhân viên đang bận rộn ở văn phòng bên ngoài cũng phải ngước mắt
nhìn lại.


Tầm mắt cô tìm được trợ lý của mình, mở miệng nói: “Tập hợp những bộ phim Cố Cảnh Châu diễn từ khi
xuất đạo lại đây cho tôi.”.