Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Sau khi sự nghiệp diễn xuất của Trần Bội Bội kết thúc, giới giải trí sóng yên biển lặnh một thời
gian.
Đến cuối năm, Khương Từ và Triển Tín Giai vì đề cử cho bộ phim lại bắt đầu chuẩn bị công
việc.
Được đề cử, còn có các vai chính.
Tiêu điểm của bộ phim là Sơ Chi Nhiên, Đường Hàm Hàm muốn đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc
nhất là điều khó xảy ra nhưng Triển Tín Giai đi đường vòng cứu quốc đã báo danh cho cô giải nữ diễn
viên mới xuất sắc nhất, khi ánh đèn sân khấu đang bùng nổ rất có thể sẽ đoạt giải.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, càng đến gần cuối năm, Khương Từ càng chậm rãi nhàn rỗi.
Cô sẽ đi đào tạo sau Tết Âm lịch, thấy cũng đến thời điểm thích hợp nói với Đường Yến Lan.
Lúc đầu, Đường Yến Lan rất sốc, tưởng cô sẽ định cư ở Mỹ, cuống quít hỏi: “Thời Lễ cũng muốn chuyển
công ty ra nước ngoài?”
Khương Từ thấy mẹ chồng hiểu lầm, vội vàng giải thích.
Chỉ đi ba năm, cái này còn có thể chấp nhận
được.
Đường Yến Lan quay đầu nhìn đứa cháu trai đang nằm trên ghế sofa như chó nhỏ cắn đồ chơi, lại hỏi
về đứa nhỏ.
Mặc dù Khương Từ là mẹ của Tự Bảo nhưng cô rất tôn trọng bà nội của Tự Bảo, cô không dùng giọng
điệu thông báo, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Mẹ, con muốn sang Mỹ định cư trước, chờ sau khi quen thuộc
với sinh hoạt và hoàn cảnh bên kia vừa lúc Tự Bảo 1 tuổi sẽ đón thằng bé qua đấy.
Nếu mẹ muốn gặp
cháu, con sẽ đưa thằng bé về một thời gian, như vậy được không? ” Đúng là trong nhà không thiếu
người chăm sóc nhưng con ở bên mẹ chăm sóc vẫn tốt hơn.
Đường Yến Lan không tha nói: “Để đứa nhỏ ở nhà đi?” Khương Từ khẽ cười, lại lắc đầu.
Cô lần đầu làm mẹ chưa có nhiều kinh nghiệm nuôi dạy con cái nhưng trên đời này bà mẹ trẻ nào lại
không phải cùng con học hỏi cùng nhau trưởng thành?
Đường Yến Lan không còn cách nào đành phải nói: “Con đã tìm được nơi ở tốt chưa? Thuê nhà người
khác ở không quen, bằng không, mẹ mua cho con một căn biệt thự ở Mỹ, sống ở nhà mình yên tâm hơn,
cũng đừng tìm bảo mẫu khác, người bên cạnh Tự Bảo thường xuyên thay đổi cũng khiến thằng bé sợ.
Đến
lúc đó, mẹ sẽ tăng lương để chị Nguyệt tiếp tục chăm sóc Tự Bảo và cuộc sống hàng ngày của con.”
Khương Từ nghe thấy liền sốc, cô sinh Tự Bảo đã được Đường Yến Lan tặng một căn biệt thự trị giá
triệu bạc, sao cô dám tiếp tục nhận biệt thự.
Đường Yến Lan ý đã quyết, giống như cô quyết ra nước
ngoài đào tạo sâu.
Khương Từ đành phải đợi tối Phó Thời Lễ đi xã giao trở về, nói chuyện này.
Trong căn phòng ấm cúng, những ngón tay thon dài của người đàn ông cởi chiếc cà vạt ra, cô đứng bên
cạnh ngước nhìn anh nói: “Em sang Mỹ ba năm rồi trở về thành phố S phát triển.
Kết quả mẹ anh nói
phải mua cho em một căn biệt thự để ở, đây là tài sản mấy chục triệu thậm chí mấy mấy trăm triệu,
em không dám nhận.”
Phó Thời Lễ tiếp tục cởi tây trang, thần sắc như thường nói: “Mẹ muốn em và con ở nước ngoài không
phải chịu khổ, sống thoải mái hơn, em cứ nhận đi là được.”
Khương Từ thuận tay cầm lấy áo khoác tây trang của anh, ngẩn người: “Cái này cứ giống như em ở nhà
lừa tiền mẹ chồng đại gia.”
Sinh con tặng căn biệt thự, xuất ngoại đi học lại được một căn biệt thự.
Khương Từ đang nghĩ cuối
năm có nên tìm một luật sư tính toán số tài sản trên danh nghĩa đứng tên cô không.
Sính lễ Phó gia
đưa cho cô lúc kết hôn, của hồi môn và một đống bất động sản mẹ cô cho và biệt thự mẹ chồng cô
tặng, cô chính là một người phụ nữ giàu có.
Cô cúi xuống, gấp chiếc áo khoác để sang một bên, vừa quay người lại, đã bị Phó Thời Lễ bế lên.
Đôi mắt Khương Từ mở lớn, ôm chặt cổ anh: “Này.”
Trên người Phó Thời Lễ mặc áo sơmi màu xám đậm, cúc áo cởi hai viên làm khí độ anh tăng thêm vài
phần lười biếng, môi mỏng cười như không cười nói: “Đồ nhà anh em không muốn lấy?”
“Không phải.” Khương Từ không có ý này.
Cô sợ truyền ra thân thích Phó gia nghe được.
Còn tưởng cô con dâu này ngày nào cũng nghĩ đến việc lấy đồ của mẹ chồng.
Khương Từ cảm thấy có đôi khi Phó Thời Lễ rất tích cực móc từng câu từng chữ của cô ra để nói.
“Anh bỏ em xuống trước.”
Cứ bế như vậy, hai chân cô không chạm đất, cứ có cảm giác không an toàn.
Phó Thời Lễ đặt cô lên
giường, thân hình thon dài hơi cúi xuống, có một khoảng cách không thể chạm vào, đôi mắt anh nhìn
cô rất sâu, từng câu từng chữ trong giọng nói rõ ràng: “Khương Từ, em ngốc thật hay ngốc giả vậy?
Em không nghĩ đến… Em chăm sóc cháu nội cho mẹ, mẹ cho em một nơi ở, em còn cảm thấy mẹ bị em lợi
dụng?”
Khương Từ tuy rằng bị mắng, lại không tức giận được, mím môi nói: “Nhưng Tự Bảo cũng là con trai
em.”
Cô mới là người có nghĩa vụ chăm lo cho cuộc sống của Tự Bảo.
Phó Thời Lễ càng nhìn cô càng thấy ngu ngốc, nếu đổi thành Sầm Tiểu Mạn thì cô đã hận không thể lập
tức lấy điện thoại ra xem bất động sản nước ngoài để mẹ chồng trả toàn bộ số tiền tại chỗ và sắp
xếp mọi thứ, tránh có bất kỳ thay đổi.
Cũng là phụ nữ nhưng người phụ nữ nhà anh lại cẩn thận dè dặt sợ lợi dụng người khác.
Yết hầu Phó Thời Lễ lăn lộn, muốn hôn cô một cái.
Khi đáy mắt người đàn ông càng lúc càng sâu, Khương Từ đẩy ngực anh ra trước, khuôn mặt đỏ ửng:
“Lát nữa Tự Bảo sẽ về phòng ngủ.”
Bây giờ bạn nhỏ Tự Bảo đã có ý nghĩ riêng rồi.
Sau khi được 7, tháng, từ khi nhận thức được ba mẹ,
ban đêm đã bắt đầu dính lấy hai người.
Khương Từ nghĩ đến sau Tết Âm Lịch sẽ xa con thật lâu, nhịn
không được mềm lòng ôm đứa con trai trắng trẻo mập mạp trở về phòng ngủ.
Phó Thời Lễ không nói gì về chuyện này, nhưng không dễ để ân ái với vợ.
Giống như bây giờ rõ ràng
bầu không khí có thể nóng bỏng hơn nhưng Khương Từ lại bận tâm con trai sẽ trở về phòng.
Dù sao cũng không để anh chạm vào, sửa sang lại chiếc váy xộc xệch, nói nhỏ với anh: “Em xuống nhà
bế con lên.”
Phó Thời Lễ ngồi ở mép giường, khuôn mặt tuấn mỹ không còn chút biểu cảm nào.
[Lễ said: Con vs chả
cái]
*
Vào tháng 12, năm nay thành phố S rơi tuyết sớm.
Nửa tháng trước Khương Từ đã chuẩn bị lễ phục tham dự lễ trao giải.
Cô cảm thấy có thể đã sinh con
nên sức khoẻ không còn được như trước, đến mùa đông cô rất sợ lạnh, buổi sáng nằm trong chăn run
bần bật, Tự Bảo cũng co ro trong ổ chăn chỉ lộ cái đầu nhỏ.
Một lớn một nhỏ, nhìn ba dậy ăn mặc chỉnh tề đi làm.
Sau khi Phó Thời Lễ ưu nhã cài cúc tay áo tinh xảo, đắt tiền, sửa sang lại, bộ tây trang màu xám
bạc khiến dáng người anh càng thêm đĩnh bạt.
Khi chuẩn bị ra khỏi phòng, anh cúi xuống người xuống,
hôn nhẹ lên má cậu nhóc mũm míp rồi lại đến hôn Khương Từ.
Đôi môi nóng bỏng chạm vào tai cô, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Đêm nay về sớm một chút, sinh
hoạt vợ chồng.”
Hơn nửa tháng nay, đêm nào cũng có một đứa trẻ nằm bên cạnh cô, hai người đều cấm dục, an phận đắp
chăn nói chuyện phiếm.
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, ý đồ anh muốn làm
hiển nhiên là chưa đủ.
Khương Từ chờ anh đi làm, tám giờ mới dậy, cho con ăn xong liền ở biệt thự chuẩn bị tạo hình tối
nay.
Cô không phải người nổi tiếng, tự nhiên sẽ không có nhà cung cấp nào chủ động cho cô mượn lễ phục.
Khương Từ trực tiếp đến studio của Từ Uyển Nghi để mượn một chiếc váy vải tuyn thêu hoa sang trọng,
màu xanh nhạt rất hợp với khí chất của cô, cô còn chuẩn bị một đôi giày cao gót nạm kim cương.
Từ trang điểm cho đến trang sức tối nay, Khương Từ đều tỉ mỉ chuẩn bị rất kỹ.
Khoảng bốn giờ chiều, Khương Từ mới trang điểm xong, không ngờ Tự Bảo lúc sáng vẫn hoạt bát nhảy
nhót đột nhiên phát sốt.
Cả nhà ai lo lắng, Đường Yến Lan vội vàng nhờ bác sĩ đến khám.
Nhìn cậu nhóc ốm yếu, chị Nguyệt tự trách nói: “Buổi sáng Tự Bảo nhìn thấy bên ngoài rơi tuyết, rất
hưng phấn, cho nên tôi liền ôm thằng bé ra ngoài sân xem một lúc, có phải do gió lạnh nên bị cảm
không.”
Nhiệt độ vào ngày tuyết rơi thấp hơn bình thường rất nhiều, cậu nhóc bình thường rất phấn khích bây
giờ lại nằm uể oải trong ngực mẹ, thỉnh thoảng rên một tiếng, Khương Từ nghe thấy trái tim như bị
bóp chặt, đặt lòng bàn tay lên trán con, cảm xúc lắng đọng.
Bây giờ không phải lúc đổ lỗi cho bất cứ ai, Đường Yến Lan chuẩn bị cho đứa trẻ uống thuốc.
Cậu nhóc đã quen với vị ngọt, làm sao có thể bằng lòng nếm trải vị đắng.
Rầm rì, chính là không uống.
Kết quả vì dỗ cậu uống thuốc, mọi người đều chảy mồ hôi.
Ngay cả Khương Từ nhìn thấy cũng nhíu mày: “Mẹ, đừng chiều thằng bé, đưa thuốc cho con.”
Dù ngữ khí nói chuyện nghiêm khắc, lại nhịn không được ôm con dỗ dành: “Ngoan, uống thuốc là không
còn khó chịu.”
Tự Bảo ủy khuất bẹp cái miệng nhỏ, mắt to giống như muốn khóc, ướt dầm dề nhìn mẹ.
Khóc cũng vô ích.
Nếu không uống thuốc, cơn sốt này sao có thể thuyên giảm?
Cuối cùng, vẫn là Khương Từ tàn nhẫn mà đổ thuốc vào miệng cậu nhóc.
Lần đổ này, tim bạn nhỏ Tự Bảo
như sụp đổ, khóc đến nước mắt nước mũi chảy như suối chảy, dỗ như thế nào cũng không được.
Khương Từ đưa cho cậu một cây đánh răng, ôm đứa nhỏ trong tay ngồi ở đầu giường trong phòng, rất
kiên nhẫn nhẹ nhàng dỗ dành.
Loay hoay gần hai tiếng, trời ngoài cửa sổ cũng tối.
Đường Yến Lan đẩy nhẹ cửa bước vào, nói với cô: “Tài xế đã đợi bên ngoài, con đưa con cho mẹ, mau
thay quần áo đi.”
Hôm nay là lễ trao giải phim, Khương Từ đã ra cửa muộn hai mươi phút.
Cô ôm đứa bé không buông,
nhìn xuống cậu nhóc nheo mắt nắm quần áo mình, khóc xong khuôn mặt vẫn đỏ bừng, nhiệt độ trên trán
vẫn chưa hạ xuống khiến Khương Từ không yên tâm ra ngoài trong trường hợp này.
Cô suy xét hồi lâu, ngũ quan nhu hòa có chút phiền muộn, ngẩng đầu nói với Đường Yến Lan: “Mẹ, mẹ
giúp con gọi Hàm Hàm, tối nay con không đi.”
“Không đi?” Đường Yến Lan thấy cô đều đã trang điểm xong xuôi.
Khương Từ đã hạ quyết tâm: “Không
đi.”
Tự Bảo vẫn chưa hạ sốt, cô lo lắng không thể đi được, cho dù có đến tham dự lễ trao giải cô cũng
nóng lòng muốn về xem tình hình của con.
Cũng không rảnh lo lớp trang điểm trên mặt, ôm con dỗ dành.
Cứ sau hai mươi phút, Khương Từ sẽ kiểm tra xem Tự Bảo đã hạ sốt chưa.
Thời gian trôi thật nhanh,
lễ trao giải phim được phát sóng trực tiếp.
Cô bảo chị Nguyệt lấy ipad, vặn âm thanh đến mức nhỏ
nhất, tầm mắt nhìn vào màn hình.
*
Hiện trường lễ trao giải.
Đường Hàm Hàm nghe tin Khương Từ không thể đến tham dự, trong lòng có chút mất mát.
Cô được đề cử giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, đêm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ xuất hiện.
Làn da trắng nõn, vẻ ngoài xinh xắn, tuổi còn
trẻ mới ra mắt lại không sợ ống kính máy ảnh, còn tự tin nở nụ cười dịu dàng lại ngọt ngào.
Ở hiện trường, Đường Hàm Hàm gặp được rất nhiều thần tượng cô yêu thích.
Chỗ ngồi của cô không xếp cùng hàng với Triển Tín Giai, xung quanh đều là những nữ nghệ sĩ không
quen biết, mọi người đều xa lạ, Đường Hàm Hàm cũng không chủ động bắt chuyện, cô lấy điện thoại ra,
gửi tin nhắn Wechat với Triển Tín Giai ngồi ở phía xa.
Đường Hàm Hàm không phải đường a:〈Chị dâu em rất coi trọng lễ trao giải này, nửa tháng trước đã
chuẩn bị, kết quả! Không đến được!!!〉 Triển Tín Giai: 〈Xảy ra chuyện gì?〉
Đường Hàm Hàm không phải đường a:〈Con trai bị sốt.〉
Triển Tín Giai:〈Làm mẹ không dễ, đừng khóc, sau khi nhận cúp xong anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.〉
Đường Hàm Hàm không phải đường a:〈Quán ven đường sao?〉 Triển Tín Giai:〈Hừm.〉
Đường Hàm Hàm bĩu môi, gõ một hàng kí tự:〈Hôm nay lạnh có thể không ăn ở quán ven đường không, đến
nhà anh ăn đi, Triển đạo?〉
Triển Tín Giai chưa đưa cô về nhà mình bao giờ, đặc biệt vào buổi tối.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên,
tầm mắt thẳng tắp nhìn về phía cô gái mặc váy đỏ bên trái.
Cách vài hàng ghế, thân ảnh Đường Hàm Hàm xuất hiện, nhưng chưa kịp nhìn kĩ, lễ trao giải đã bắt
đầu.
Một tuần trước, Triển Tín Giai nhận được tin nội bộ từ hiệp hội, năm nay bộ phim được đề cử, nam
chính Sơ Chi Nhiên đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Đường Hàm Hàm đoạt giải nữ diễn
viên mới xuất sắc nhất, trong đó anh cũng đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất của năm.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình gọi tên Đường Hàm Hàm.
Triển Tín Giai ngồi dưới khán đài nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trong bộ váy đỏ được nghênh đón lên sân
khấu.
Cô ghi dấu ấn trong làng giải trí và giành được giải thưởng lớn ngay khi vừa ra mắt, được truyền
thông bên ngoài rất quan tâm.
Khi người dẫn chương trình trêu đùa, hỏi cô tại sao lại muốn gia nhập
giới giải trí.
Đường Hàm Hàm cười lộ răng nhỏ.
Cô đang cầm chiếc cúp, tất cả đèn đều bật sáng, cô nhìn một thân ảnh cao lớn ngồi ở đâu đó dưới sân
khấu, mà nói đùa rằng: “Bởi vì tôi muốn theo đuổi thần tượng, gia nhập giới giải trí sẽ thuận tiện
để tôi theo đuổi anh ấy hơn.”
Đường Hàm Hàm ngày thường lúc nào cũng có thể dỗ vui người khác ở nơi công cộng.
Đột nhiên cô lại thay đổi lời thoại của mình, không nghĩ sẽ chia sẻ nó với người khác.
Lúc trước cô
cùng chị dâu tham gia bữa tiệc, do đó gặp Triển Tín Giai, được anh ở một bên động viên bắt đầu diễn
bộ phim này.
Cô có chút ích kỷ nhỏ của riêng mình, muốn che giấu, không muốn để mọi người biết.
Dù người dẫn chương trình có nói gì, Đường Hàm Hàm cũng không muốn tiếp tục nói nữa.
Cô nói qua
loa, thời gian lên sân khấu lại được sắp xếp chặt chẽ, người dẫn chương trình trêu chọc vài câu
đành phải để cô bước xuống.
Sau đó là nam diễn viên xuất sắc nhất và các tiền bối khác được đề cử theo nhiều giải khác nhau.
Khi đến lượt Triển Tín Giai, chương trình phát sóng trực tiếp đã tiến hành được một nửa, anh giành
được giải đạo diễn xuất sắc nhất của năm, đứng trên sân khấu thuộc về anh, anh sẽ tỏa sáng.
Vì đề tài của bộ phim, người dẫn chương trình đặc biệt cho anh mười phút.
Triển Tín Giai kể lại cảm
xúc của mình năm đó dạy tình nguyện ở vùng núi rồi quyết định làm bộ phim này, cảm ơn rất nhiều
thứ.
Đến cuối cùng, lời nói hơi ngừng lại, đối diện với màn ảnh, thần sắc ngưng đọng mà nói: “Bộ
phim này còn có một vị đạo diễn không thể đến tham dự.
Những bộ phim phản ánh hiện thực mà cô ấy
làm luôn là đề tài gây tranh cãi lớn.
Trong mắt tôi, cô ấy – Khương Từ là một đạo diễn có lương
tâm, bộ phim này nếu không có sự kiểm soát chính xác các tình tiết, không chạm đến cảm xúc của cô
ấy cũng sẽ không được trình diện hoàn hảo trước mặt công chúng, tại đây, tôi rất biết ơn cô ấy.
Cái
cúp này cũng là của cô ấy.”
Triển Tín Giai vừa dứt lời, máy quay ngay lập tức quay xuống chỗ ngồi trống của Khương Từ.
Bộ điện ảnh này, hai người, bao gồm cả đoàn phim đều đã nỗ lực hết mình, không có người nào có thể
cảm nhận được sự xúc động khi thành công sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ.
Trên màn hình, Khương Từ cũng nhìn thấy chỗ ngồi trống của cô, trên lưng ghế dán tên cô.
Đáy mắt cô hiện lên lệ ý, nhìn lễ trao giải, Triển Tín Giai khom lưng cúi đầu trước khán đài và máy
quay, cảm xúc kích động không thể che giấu được.
Cảm giác thành tựu mà sự nghiệp mang lại cho mọi người không chỉ giới hạn ở nhu cầu vật chất.
Khương Từ ở trong phòng ánh sáng ảm đạm, dựa vào đầu giường, cánh tay mảnh mải ôm cậu nhóc còn đang
sốt vào lòng, chớp chớp mắt, cố nén nước mắt, ôn nhu nói: “Con mau lớn lên nha, về sau mẹ sẽ mang
cúp về cho con chơi, được không?”
Tay béo của Tự Bảo nắm lấy phần áo trước ngực cô, hừ hừ hai tiếng.
Muốn đáp lại.
Khương Từ chạm vào trán nhỏ của cậu, thấy đã đỡ nóng, đêm nay xem như nhẹ nhàng thở ra.
Lễ trao giải còn chưa kết thúc, điện thoại cô đã nhận được không ít tin nhắn chúc mừng.
Khương Từ kiên nhẫn trả lời từng người một.
Vào lúc 9 rưỡi tối, cô đăng một tin lên vòng bạn bè.
Đính kèm là bức ảnh chụp khuôn mặt mũm mĩm của đứa trẻ, trên trán có dán miếng dán hạ sốt, lông mi
dài, cái miệng nhỏ đang ngủ ngon lành.
Với dòng: Hạ sốt, đợi ba về..