Cô Ấy Thật Mềm

Chương 63

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Hai nam trợ lý.
Khương Từ không phải thuận miệng nói.
Trong suốt 3 tháng quay phim, để làm Từ phu nhân yên tâm, Khương Từ đã thuê hai thanh niên cao to trong đội vệ sĩ riêng của mẹ mình, đoàn phim còn sắp xếp cho cô một nữ trợ lý.
Chuẩn bị trong khoảng một tuần.


Triển Tín Giai đưa tất cả mọi người trong đoàn phim, thông báo thời gian, chuẩn bị lên đường.
Trước 40 phút, ở biệt thự.


Khương Từ sửa sang lại hai chiếc vali lớn, sau khi mang thai, cô sợ thể chất của mình không chịu được thời tiết lạnh giá trên núi nên mang rất nhiều quần áo ấm đầy cả 2 cái vali, cũng mang thêm một túi thuốc.


Dì Thái đưa cho cô một ly trà gừng đường đỏ, nhắc mãi: “Thời tiết ở miền Nam lạnh lẽo lại ẩm ướt, con có mặc nhiều quần áo cũng vô dụng.


Mấy nhà trong thôn cũng không có điều hòa, máy sưởi vẫn phải uống chút gì đó để làm ấm cơ thể, người khác có thể uống một ngụm rượu trắng, còn con chỉ có thể uống một chút trà gừng.”
Khương Từ mang thai, khoanh chân ngồi trên thảm dày mềm mại, cẩn thận lắng nghe.


Dì Thái cùng hỗ trợ sửa sang rất nhanh đã xong.
Một lúc sau, sau khi thu dọn những việc này xong, Khương Từ nhìn thời gian, cũng chuẩn bị đi.
Rốt cuộc chuẩn bị lâu như vậy, tâm tình khó tránh khỏi bị kích động.
Cô ngồi lên xe, đến sân bay gặp Triển Tín Giai, Đường Hàm Hàm và những người khác.


Trước khi lên máy bay, cô đã gửi một tin nhắn cho Phó Thời Lễ mới cùng đoàn phim rời khỏi thành phố S.
Bốn năm giờ bay, sau khi hạ cánh, còn phải đi ô tô mười hai tiếng.
Dọc theo đường đi, Khương Từ mơ mơ màng màng muốn ngủ, cứ sau 3 tiếng lại gửi tin nhắn báo bình an cho Phó Thời Lễ.


Cũng may không say xe khiến cô dễ chịu hơn không ít.


Triển Tín Giai đối với đồng nghiệp nữ đặc biệt chiếu cố, kinh phí đoàn phim hạn chế, anh thuê hai chiếc xe buýt và ba chiếc ô tô, đều sắp xếp cho diễn viên nữ và các trợ lý ngồi, còn mình thì đưa theo nhân viên công tác, bao gồm cả Sơ Chi Nhiên đều ngồi trên xe buýt.


Khi đi ngang qua trạm xăng cũ để nghỉ ngơi, Đường Hàm Hàm mặc áo dạ xuống xe, đi bộ bên ngoài một vòng.
Khuôn mặt nhỏ xinh ửng đỏ vì gió lạnh, nhưng cô không kìm được sự phấn khích, đối với mọi thứ đều cảm thấy mới mẻ.


Lại chạy về đưa cho Khương Từ ngủ trên xe cả buổi sáng một bình nước ấm.
“Chị dâu, uống một ngụm nước nóng.”
Khương Từ vừa che chở bụng mình thật tốt vừa điều chỉnh dáng ngồi.
Gió lạnh thổi vào khi mở cửa xe khiến ý thức đang buồn ngủ của cô thanh tỉnh hơn vài phần.


Mái tóc đen nhánh phủ lên bờ vai nhìn cả người phi thường mềm mại.
Cúi đầu, uống một ngụm nước ấm, mới mở miệng nói: “Còn bao lâu nữa mới tới?”


“Triển đạo nói trước trời tối sẽ đi qua một đoạn đường đất rất dài, xe hơi nhỏ sợ không qua được, đợi lát nữa chúng ta sẽ phải chuyển xe.” Hai mắt Đường Hàm Hàm sáng lấp lánh nhìn núi lớn.


Thể chất của cô gái nhỏ rất tốt, hai ngày không ngừng bôn ba cũng không đến mức không chịu đựng được, ở bên ngoài vẫn rất sung sức: “Chúng ta sẽ
ngồi xe buýt.”


Khương Từ mỉm cười, nhiệt độ trong xe và ngoài xe hình thành đối lập rõ ràng, cô quấn chặt mình trong chiếc áo khoác chống lại cái lạnh.
Như Đường Hàm Hàm đã nói, sau khi lái xe hơn một giờ, Triển Tín Giai đến bảo họ đổi xe.


Vì lý do an toàn, hai chiếc xe buýt không thể chở toàn bộ người trong đoàn, cũng không biết Triển Tín Giai đã thuê 5 chiếc xe máy từ lúc nào, lại chọn vào nhân viên khỏe mạnh mang hành lý vào thôn, giống như đi đón lễ hội mùa xuân.


Triển Tín Giai đã dạy học ở vùng núi được mấy năm, sớm đã quen với hoàn cảnh gian khổ.
Sự tồn tại của anh đúng như lời Đường Hàm Hàm vô tình nói: “Có một người như Triển đạo trong đoàn em cảm thấy rất an toàn.”


Khương Từ mỉm cười, nhìn phong cảnh rừng núi bên ngoài cửa sổ xe, thành phố nhộn nhịp phồn hoa đã không nhìn thấy.
Cô ngủ cả buổi sáng, tinh thần đã tràn đầy năng lượng, thừa dịp còn tín hiệu, gửi cho Phó Thời Lễ một tin nhắn báo bình an, bằng không, nghe nói tí nữa vào thôn tín hiệu rất kém.


Trên xe buýt, Triển Tín Giai cầm hai bắp ngô nóng hầm hập đưa cho cô.
Khương Từ và Đường Hàm Hàm đều có phần.
“Thế nào?” Triển Tín Giai đổi chỗ ngồi với người phía trước, sau đó quay đầu hỏi.


Vì Khương Từ đang mang thai nên anh cố ý dặn tài xế lái xe ổn định hơn, thấy sắc mặt cô không tốt, anh liền hỏi.
“Còn có thể chịu đựng được, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.” Cả ngày Khương Từ đều uống nước nóng, không ăn được bao nhiêu.


Nói đến ăn uống, Triển Tín Giai liền nói về việc dạy từ thiện: “Kinh tế trong thôn hoàn toàn phụ thuộc vào nghề làm nông, thực phẩm ăn là do tự trồng.
Đoạn thời gian tôi còn là một giáo viên là lúc tệ nhất, lúc đó gần như tôi không được ăn no.


Trong ba tháng ngày nào cũng luộc khoai tây hoặc cải trắng ăn.
Sau đó lại tự nôn chính thức ăn của mình, đi bộ hơn mười tiếng chạy đến thị trấn nhỏ để đặt thịt heo hương cá, rốt cuộc đã có khẩu bị, tôi kích động đến mức một lúc ăn ba chén cơm.”


“Điều kiện khó khăn như vậy sao?” Đường Hàm Hàm gặm bắp ngô, đôi mắt mở lớn.
Triển Tín Giai liếc cô một cái, còn nói: “Ở sơn thôn, có khi cả tháng không có nước tắm, mồ hôi và quần áo dính vào nhau, hôm nào nắng nóng thì sẽ thấy rất ngứa lại khó chịu.”


Đường Hàm Hàm có thể không ăn lại không thể không tắm rửa.
Cô là một cô gái nhỏ ưa sạch sẽ lại thích mùi thơm, nghe thấy Triển Tín Giai nói như vậy, hạt bắp trong miệng còn chưa nhai đã trực tiếp nuốt xuống bụng.


Khương Từ nghe xong cười mà không nói, lòng bàn tay cách bao nilon bọc lấy bắp ngô nóng hổi, chỉ ngửi thấy mùi hương, nhưng lại không ăn.
Triển Tín Giai hù dọa cô gái nhỏ xong, thấy hai tròng mắt đen nhanh của cô cứ tròe xoe, tâm tư nhỏ đều bị người khác thu vào trong mắt.


Đường Hàm Hàm liếc nhìn Triển Tín Giai thân hình cao lớn, nhỏ giọng nói: “Không tắm rửa sẽ có mùi hôi.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Triển Tín Giai bật cười: “Đây là nam tính, còn nhỏ thì biết gì.”
Biểu tình của Đường Hàm Hàm rất phức tạp.


Cô đến gần cơ thể của Khương Từ, không muốn nghe Triển Tín Giai nói.
Đường đất vào thôn quả thật không dễ đi, xe buýt thỉnh thoảng lại rung lắc.
Khương Từ che chở bụng, trước khi màn đêm buông xuống cuối cùng cũng đến nơi.


Hoàn cảnh sinh hoạt của nơi này không quá khó khăn như trong tưởng tượng, nhưng tín hiệu thật sự rất kém.
Sau khi xuống xe, cô không thể gọi điện cho Phó Thời Lễ.
Khương Từ đứng bên cạnh, gắt gao quấn chặt áo khoác và khăn tắm, đợi đoàn phim thu dọn hành lý.


Đường Hàm Hàm vẫn luôn dính ở bên cạnh, đến một nơi xa lạ cô gái nhỏ rất kích động biết mình không thể chạy lung tung.


Thỉnh thoảng mở to mắt nhìn Triển Tín Giai, nhìn anh thu dọn đồ đạc trên xe, hai chân thon dài, rắn chắc, sợ bị bùn đất bắn lên nên xắn ống quần lên lộ lông chân thô cứng, nhìn vô cùng nam tính.
Nhưng là, nghĩ đến việc cả tháng anh không tắm, khuôn mặt nhỏ vô cùng ghét bỏ mà nhăn lại.
Sau bảy giờ.


Bầu trời trong thôn tối hẳn.
Khương Từ đã làm quen với mọi thứ, được sắp xếp đến sống ở nhà trưởng thôn, người dân địa phương xây nhà bằng đất, nữ trợ lý và Đường Hàm Hàm ở phòng bên cạnh.


Cô nhìn căn phòng chỉ có một chiếc giường, chăn đệm bên trên đều đầy đủ, trưởng thôn còn chuyển một chiếc bàn nhỏ cũ kỹ
và một cái ghế dài đến, ở giữa đặt một cái bếp lò, bài trí trông đơn giản nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.


Sau khi dàn xếp mọi chuyện tạm ổn định, cả đoàn phim cùng nhau ăn cơm.
Khương Từ ngồi ô tô mệt nhọc cả ngày, trên khuôn mặt không che dấu được sự mệt mỏi.
Ăn tối xong, cô cố ý dặn dò Đường Hàm Hàm không được chạy lung tung, lại nhờ một người vệ sĩ canh chừng rồi về phòng.


Nữ trợ lý còn chưa sắp xếp đồ đạc trong vali, Khương Từ sờ chăn trên giường.
Mặc dù cửa sổ đóng chặt đề phòng gió lạnh lùa vào nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra kiểm tra tín hiệu, thử nửa ngày cũng không gọi được, đành phải cúi người lấy những đồ vật cần thiết từ trong vali ra.


Sau nửa ngày, thể lực của Khương Từ đã không chống đỡ nổi, bỏ quần áo sang một bên, giơ tay cầm điện thoại lần nữa.
Lần này cuối cùng cũng nhìn thấy tín hiệu, cô còn chưa kịp hô hấp đã nhanh chóng gọi điện thoại.
Ở thành phố S.


Trong một hội sở, mọi người đều biết đêm nay Phó Thời Lễ không có tâm tư đánh bài.
Số lần nhìn điện thoại, cứ mười phút một lần.
Cuối cùng, trực tiếp đặt trên bàn.


Kha Chú bắt chéo chân ngồi trên sô pha, trêu chọc nói: “Phó tổng là đang đợi điện thoại của vợ, hay là của tình nhân nhỏ?”


“Có vợ quản, tình nhân nhỏ sao có tư cách gọi điện hỏi được?” Người bạn đã kết hôn bên cạnh cũng trêu chọc những người đàn ông độc thân chưa lập gia đình: “Không giống các người chưa kết hôn, bên ngoài đã có một đống tình nhân, không lĩnh hội được hạnh phúc vợ chồng của chúng tôi.”


Kha Chú cười nhạo: “Ngày nào cũng nhìn một khuôn mặt thì có phúc khí gì?”
Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào lưng ghế, tâm trạng anh đêm nay thật sự không cao, giọng nói đặc biệt ôn hòa: “Ngủ với nhiều phụ nữ khác nhau như vậy cậu không sợ hạ thể nguy hiểm sao? “


Kha Chú hút một điếu thuốc, nheo lại mắt: “Biết Phó tổng cậu ngại cơ thể phụ nữ bên ngoài dơ, bất quá thưởng thức thân thể mỹ nữ cũng là bản tính của đàn ông chúng ta, đêm nay kêu một vài phụ nữ thanh thuần tới bồi?” Mỗi một tầng giai cấp đều có cái vòng nhỏ hẹp, giống như các phú nhị đại chân chính trong vòng có tin tức gì cũng đều trao đổi với nhau.


Phó Thời Lễ có thói ở sạch, cũng không phải riêng anh.
Có tiền có địa vị, đều thích chơi hàng mới mẻ sạch sẽ.
Ở trong vòng, nếu một người phụ nữ có khuôn mặt mới mẻ bị người đuổi tới, một ngày mở cửa nhà mấy lần? Thật thú vị phải không?


Những chuyện riêng tư này sẽ ngầm lan truyền, không khác gì phát sóng trực tiếp.
Nếu phú nhị đại chơi chán rồi, có người muốn nhận lời đề nghị, họ sẽ cho người đi, không nhận lệnh ai chỉ cần đưa một ít tiền là có thể giải quyết vấn đề.


Rõ ràng Kha Chú thuộc loại này, đầu óc không nguệch ngoạc, không có lòng tốt cưới cô bé lọ lem về nhà, đánh bài chán, tâm tư ngứa ngáy nên muốn gọi mấy cô.


Trong phòng riêng của hội quán, người đàn ông đã có vợ vừa trêu chọc lập tức cự tuyệt, nghiêm túc cho thấy lập trường của mình: “Vợ tôi dù có quyền lớn nhất nhưng mỗi lần cãi nhau cô ấy đều không đổ toàn bộ lỗi cho tôi.”


“Cái này tôi biết, hahaha tình huống của Phạm thiếu chỉ sợ không đút được miệng tiểu tam, chân đã gãy?”
Lời nói của Kha Chú đương nhiên cũng có đàn ông đồng tình.
Thần sắc Phó Thời Lễ bình tĩnh, nói: “Lần sau loại tụ họp này, nên gọi Quý Hàn Phong tới, hắn và cậu rất giống nhau.”


“Chậc chậc, đồ chơi của Quý Hàn Phong gần đây không phải đang đánh nhau với một người phụ nữ ly hôn lại để hắn ta chăm sóc nhóm chúng ta?” Kha Chú nở một nụ cười, tốt bụng nói với Phó Thời Lễ: “Muốn vợ cậu không tra hỏi, cậu lại không có hứng thú với phụ nữ có cần tôi giới thiệu cho cậu một chàng trai mông vểnh không?”.