Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Trong đêm im lặng này.
Nước mắt Khương Từ trượt dài trên má, rõ ràng đã không còn cảm xúc muốn khóc, nhưng khi Từ Uyển Nghi đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô, đã kích động nội tâm ủy khuất và cảm xúc đau khổ trong lòng cô.
Cô khóc đến thở không ra hơi, hoàn toàn không cần mặt mũi.
Từ Uyển Nghi đợi con gái khóc xong, cảm xúc vâcn hình tĩnh, mở miệng lên tiếng nói: “Đừng tưởng rằng con rơi vài giọt nước mắt, chuyện này tính xong.”
Khương Từ chớp chớp lông mi mịn màng, tầm mắt đều bị những giọt nước mắt làm nhòe đi, cố gắng nhìn dung nhan tinh xảo của mẹ mình.
“Mẹ không quan tâm con dùng lý do gì thu phục Phó Thời Lễ, nhưng muốn sinh hoạt cùng đoàn phim ba tháng, con phải làm mẹ cảm thấy an tâm.” Thái độ Từ Uyển Nghi tuy rằng vẫn cường thế như cũ, lại hiếm khinhượng bộ một lần.
Với tính tình trước đây của bà, bà thật sự có khả năng sẽ nhốt cô ở nhà.
Khương Từ giơ tay lên, đầu ngón tay dụi đôi mắt đỏ hoe, nói: “Con sẽ mang theo trợ lý, tình hình hằng ngày sẽ báo với mẹ.”
Từ Uyển Nghi cũng bất lực với cô, giọng điệu thay đổi được một lúc thì giọng điệu mỉa mai châm chọc thường ngày lại xuất hiện: “Bây giờ con thật có bản lĩnh, còn khóc.”
Khương Từ bị nói đến xấu hổ, lau khô nước mắt trên khuôn mặt, thật mất mặt.
“Sau khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên nhạy cảm.” Cô không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào để rơi nước mắt nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng mới vậy.
Sau khi khóc, Từ Uyển Nghi cũng đã nhượng bộ.
Vốn vào đây muốn dạy dỗ cô một trận nhưng kết quả lại nghe thấy tiếng khóc của cô nửa ngày.
Tâm trạng lúc này của Từ Uyển Nghi rất phức tạp,
nhiều năm dưỡng thành tính cách bá đạo, từ trong miệng nói không nên lời an ủi, trước khi nói còn nhíu mày, không nhịn được hỏi Khương Từ một câu: “Khi còn nhỏ con thật sự không thích búp bê Tây Dương mẹ tặng sao?”
Khương Từ mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ, sau đó gật đầu.
“……” Từ Uyển Nghi.
Một thai phụ, khóc từ tối đến rạng sáng.
Thể lực cũng tiêu hao không ít.
Khương Từ điều chỉnh tốt cảm xúc tiêu cực bùng phát, sau đó đắp chăn bông nằm trên giường ngủ thϊế͙p͙ đi, mệt mỏi vì khóc nhiều.
Mà Từ Uyển Nghi đi ra ngoài cửa phòng, mặc bộ váy trắng tinh quý phái đứng trên hành lang.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào khuôn mặt bà, dần dần biểu tình đã không còn bất kì thay đổi nào.
Bà giơ tay lên, tắt đèn.
Trên hành lang trống trải, chỉ có bóng dáng cao quý của bà đi từ trên lầu xuống lầu.
Toàn bộ căn biệt thự yên tĩnh, Từ Uyển Nghi đã sống ở đây hơn mười năm, dù đã tái hôn nhiều lần, bà cũng không muốn chuyển đến nhà chồng mới.
Mọi ngóc ngách ở đây đều là dấu vết sinh hoạt của bà, hơi thở đều để lại nơi đây.
Từ Uyển Nghi cũng tắt đèn trong phòng khách.
Trong khung cảnh tối tăm và u ám này, bóng dáng của bà lộ ra vài phần quạnh quẽ, đi đến cửa thư phòng, nâng tay đẩy cửa ra.
Vệt ánh sáng rất nhanh biến mất.
Cửa sổ sát đất của thư phòng có một tấm kính rất lớn đối diện với ánh đèn đường bên ngoài sân, một vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào.
Thân hình Từ Uyển Nghi đứng bên giá sách một hồi lâu, cuối cùng bà cũng động, nâng tay lên lấy một quyển sách dày từ ngăn thứ ba bên trái.
Trong trang thứ 365 của cuốn sách, Từ Uyển Nghi đã lật thấy một cái quân hàm.
Bà cúi đầu nhìn, nỗi đau âm ỉ trong lòng bà mơ hồ lại tái phát.
Cuối cùng, nặng nề đóng sách lại,tiện tay mở ngăn tủ phía dưới, ném vào nơi sâu nhất.
Buổi sáng, 7h10p.
Khương Từ theo đồng hồ sinh học dậy đúng giờ, việc đầu tiên là đi xuống lầu.
Cô thay một chiếc áo len và một chiếc váy dài mềm mại, mái tóc đen dài xõa trên vai, khuôn mặt xinh đẹp, đã không còn cảm xúc tiêu cực đêm hôm qua, bước xuống cầu thang.
Đi ngang qua nhà ăn, Khương Từ nhìn thấy Từ phu nhân cũng đã dậy, tao nhã ngồi trên ghế, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, câu từ trong miệng không mang chút tình cảm nào.
Cô đúng lúc nghe thấy một câu: “Lần sau thư mời catwalk do công ty chị Kỳ tổ chức, không cần đưa cho Lý Diệp Na.”
Khương Từ sửng sốt nhưng không nói gì, lẳng lặng bước đi.
Từ Uyển Nghi phân phó công việc với trợ lý xong, khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai.
Bà cúp máy, quay đầu lại nói với Khương Từ đang muốn lẻn ra khỏi cửa: “Đi đâu?”
Khương Từ đứng yên.
Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn mẹ mình: “Sang bên cạnh.”
Từ Uyển Nghi cũng là người từng trải, nhìn thấu tâm tư cô.
Sau một đêm hai mẹ con khôi phục thân thiết như ngày thường, ngôn ngữ trào phúng nói: “Tối qua tức giận nháo không muốn gặp nó, giờ mới biết người ta lo lắng, cơm cũng không ăn liền chạy sang nhà bên cạnh.”
Da mặt Khương Từ dày hơn một chút, không chút xấu hổ nói: “Con là sang nhà bên cạnh ăn sáng a, lại không phải ăn đồ ăn miễn phí của người khác.” Từ Uyển Nghi cũng không nói lời nào, chỉ cười chế nhạo nhìn cô.
Khương Từ không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, lông mi mịn màng run rẩy nói: “Con sang nhà bên cạnh.”
Cô quả thực vừa tỉnh dậy đã nóng lòng muốn xuống lầu tìm Phó Thời Lễ ở bên cạnh, sợ anh đã đến công ty sẽ không thấy anh, cũng không có tâm trạng ở phòng khách nói chuyện với mẹ mình.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, Khương Từ chỉ mất mất chục giây đã đi đến biệt thự bên cạnh.
Cô gõ cửa, Đường Yến Lan cũng không ngạc nhiên chút nào.
Tối hôm qua đột nhiên thấy con trai trở về nhà liền đoán được Khương Từ chắc hẳn đang ở nhà mẹ ruột.
Đường Yến Lan vừa mở cửa đã nhìn thấy cô gái xinh xắn đứng ở bên ngoài, cười rất tươi: “Mẹ vẫn đang nghĩ đến con, đợi người làm hầm xong canh gà sẽ mang sang cho con uống, đứa nhỏ Thời Lễ này cũng không biết cách chăm con béo hơn chút nào.”
Nói xong, lại vươn tay sờ tay cô, độ ấm còn tốt.
Khương Từ dấu bụng trong áo len rộng thùng thình, hơn nữa vì gầy nên không nhìn ra cô đang mang thai, khi cười trên mặt rất thoải mái: “Mẹ, là người con không có nhiều thịt.
Đúng rồi, Thời Lễ đâu?”
Đường Yến Lan thấy cô mở miệng đã hỏi Phó Thời Lễ, trong lòng cũng vui mừng vài phần, liền nhìn lên lầu: “Tối hôm qua nó ở trong tư phòng làm việc cả đêm, còn chưa dậy.”
Khương Từ gật đầu, dù sao người chưa đi là được.
Cô muốn để Phó Thời Lễ ngủ thêm nên không vội chạy lên nhìn anh, nói với Đường Yến Lan: “Mẹ, con còn chưa ăn sáng.”
Đường Yến Lan dù đói cũng không thể để con dâu mình đói, lập tức đưa cô đến nhà ăn ăn chút gì đó.
Bữa sáng của Phó gia rất phong phú, bất quá chủ yếu là đồ thanh đạm.
Đường Yến Lan nói: “Con muốn ăn cái gì thì cứ nói với mẹ, đừng xấu hổ.” Khương Từ gật đầu, cúi đầu khẽ cắn một miếng bánh bao nhỏ.
Trong bữa sáng, Đường Yến Lan đột nhiên đề cập đến chuyện làm phim.
Khương Từ ngẩng đầu, đáy lòng không khỏi thấy căng thẳng.
Đường Yến Lan nhìn bụng cô, mở miệng nói: “Tối hôm qua Thời Lễ tìm mẹ nói chuyện, nói cuối tuần con muốn đi cùng đoàn phim quay phim ba tháng.”
“Mẹ, con …” Đối với mẹ ruột của mình Khương Từ vẫn có thể khóc nháo nhưng đối với mẹ chồng lại không thể lặp lại cách làm cũ.
“Con hãy nghe mẹ nói.” Đường Yến Lan ngắt lời cô, nói tiếp: “Theo lý thuyết mà nói xét đến sự an toàn của con và đứa nhỏ, mẹ sẽ không đồng ý.” Khương Từ yên lặng lắng nghe.
“Thời Lễ cũng đã nói với mẹ rất nhiều, mẹ biết con cũng có ý tưởng độc lập của riêng mình, chúng ta là trưởng bối trong nhà cũng không áp đặt mong chờ gì nhiều, chỉ hy vọng lúc con làm việc phải nhớ kĩ chăm sóc cơ thể mình thật tốt.”
Đường Yến Lan nói, khiến lòng cô thấy tốt hơn một chút: “Phụ nữ có sự nghiệp riêng là chuyện tốt.”
Khương Từ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị gia đình hai bên chỉ trích, không nghĩ ải Phó gia lại được thông qua dễ dàng như vậy.
Dưới lông mi cô mơ hồ có chút ánh nước, trong lòng rất cảm động, khó nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Mẹ nghe Thời Lễ nói, con bé Hàm Hàm lúc trước ăn không ngồi rồi ngày nào cũng quấn lấy con.
Lúc về nhà con bé lại nói với ba mẹ muốn đi đóng phim, dùng khoản thù lao đầu tiên hiếu kính họ.” Đường Yến Lan không có con gái, tự nhiên đối với đứa cháu gái này thật sự rất yêu thương, bà bất lực nở nụ cười: “Con bé này, đến lúc đó con nhớ chiếu cố chăm sóc nó một chút.”
Khương Từ gật đầu, thái độ của mẹ chồng khiến cô cảm khái.
Lúc mới kết hôn, ở Phó gia Khương Từ bởi vì bị Sầm Tiểu Mạn khinh thường, khiêu khích nên có một đoạn thời gian ngắn cảm thấy hối hận vì
sao bản thân chỉ vì hai ba câu nói đã bị Phó Thời Lễ lừa đi lãnh chứng, rồi vì sao lại muốn sinh đứa trẻ này ra.
Thân phận con dâu Phó gia khiến cô cảm thấy ức chế.
Cho nên, cũng tránh trở về.
Nhưng lần này, lần đầu tiên Khương Từ cảm thấy được gả vào Phó gia là một điều rất tốt.
Rất nhanh đã đến 8 giờ rưỡi.
Khương Từ nói chuyện phiếm với Đường Yến Lan ở dưới lầu một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Phó Thời Lễ vẫn chưa dậy.
Đường Yến Lan cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cười không nói ra: “Thời Lễ ngủ cũng đủ lâu rồi, con lên gọi nó dậy ăn sáng đi.”
Khương Từ theo lý do này đứng dậy, gật đầu: “Vâng.” Trên lầu rất yên tĩnh.
Bởi vì Phó Thời Lễ ngủ, người làm cũng không lên lầu dọn dẹp vệ sinh, sợ làm phiền đến đại thiếu gia.
Khương Từ bước rất nhẹ lên cầu thang, ánh sáng tươi đẹp bên ngoài đã hoàn toàn xâm nhập vào trong, chiếu sáng hành lang bốn phía, ngay cả ý cười nhàn nhạn trên khóe môi cô cũng thấy được rõ ràng.
Tâm tình Khương Từ thật sự rất tốt, đi đến cửa phòng liền nâng tay trắng nõn lên gõ cửa.
Chờ đợi vài giây, bên trong dường như không có bất kỳ động tĩnh nào.
Khương Từ đành phải tự mình đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, trên chiếc giường đôi lớn, người đàn ông vẫn còn đang ngủ say.
Thân hình thon dài mảnh ẩn hiện trong bộ chăn ga gối đệm màu xanh đậm, lộ ra tấm lưng rộng cường tráng và bờ vai săn chắc.
Da anh không phải màu lúa mì, so với những người đàn ông khác lại càng có vẻ trắng trẻo hơn, lúc này lại bị ánh nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ bao phủ, khiến người nhìn phải đỏ mặt.
Khương Từ lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó cô đi đến mép giường, hơi cúi người xuống, hô hấp nhẹ nhàng, lại gần anh một chút, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Phó Thời Lễ đang ngủ.
Lúc nói chuyện phiếm ở dưới lầu, từ trong miệng Đường Yến Lan Khương Từ biết được đối với hoàn cảnh ngủ Phó Thời Lễ yêu cầu rất cao, không thích bị người khác quấy rầy.
Cô sống với anh gần ba tháng, thường thì đều là cô đi ngủ trước, anh lại dậy trước nên không để ý nhiều đến chuyện này.
Lúc này, Khương Từ nhìn anh nhắm chặt hai mắt nửa ngày cũng không tỉnh lại.
Tiếp theo, cô cởi giày đeo trên chân, ngón tay trắng nõn lặng lẽ vén một góc chăn bông lên sau đó chui vào.
Phó Thời Lễ đang chìm trong giấc ngủ say, mơ hồ cảm thấy cơ bụng của mình rõ ràng bị thứ gì nhẹ nhàng vuốt ve, giống như lông vũ.
Anh nhíu mày, ngay khi ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại cảm thấy thân mình dán vào một thứ gì đó mềm mại, ấm áp.
Anh nhanh chóng mở to đôi mắt, bàn tay thon dài nhanh chóng thò vào trong chăn bông.
“A!”.