Cô Ấy Thật Mềm

Chương 21: Tán Tỉnh

Edit + Beta: Nấm
——
Trên boong tàu xa hoa, eo nhỏ của Khương Từ bị cánh tay người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy.
Trong nháy mắt, cô bị vây quanh giữa thân hình cao lớn của anh và cái lan can, cơ thể hai người gần kề nhau, hơi thở nam tính thấm vào da, phảng phất như chiếm giữ mọi tế bào trên cơ thể cô.


“Em không sợ rơi xuống biển?” Khuôn mặt không góc chết của Phó Thời Lễ gần trong gang tấc, đôi mắt đầy thâm ý nhìn cô đang hoảng sợ, môi đỏ anh khẽ nhếch.
“Phó tổng!” Khương Từ tay hơi run, bánh kem suýt chút nữa rơi xuống đất.


Lỗ tai nóng lên cũng nóng không được, muốn tránh đi hơi thở cường thế khi tiếp xúc của anh, bàn tay thon dài của nam nhân tao nhã nắm lấy tay cô trước, giọng điệu vô cùng lười biếng: “Nếu còn run, em sẽ không còn bánh để ăn.”


Ngón tay Khương Từ được anh nắm không còn run nữa, nhưng lại cảm giác da thịt của mình bị gần như bị nhiệt độ làm phỏng, tinh thần không thể tập trung, liều mạng muốn tránh đi sự tiếp xúc giữa hai người, đôi môi khô khốc nói: “Anh cùng phụ nữ nói chuyện, điều đầu tiên đều ôm họ như thế này sao?”


Phó Thời Lễ bị cô chỉ ra, môi mỏng khẽ nhếch lên, cánh tay vô cùng thân sĩ buông bàn tay trắng nõn, mềm mịn của cô ra, nhẹ ôm lấy vòng eo cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Đây là lần đầu tiên tôi làm như vậy, xem ra không có hiệu quả.”


Tư thái (*) anh vô cùng lịch sự, ôm cô giống như ôm người phụ nữ của mình, không có cái gì là không ổn.
(*) Tư thái: tư thế, thái độ
Khương Từ hoàn toàn bội phục khuôn mặt đạo đức giả của anh, không khỏi nghĩ tới những gì Lý Diệp Na đã từng tự giễu.


[Đừng tưởng mấy người đàn ông toàn tây trang, giày da trên người hỏi cậu vài lần, đối với cậu, hỏi han ân cần chính là yêu cậu.
Nhiều thời điểm, bọn họ chỉ là thử cậu một chút, không tính là theo đuổi cậu.]
Cho nên, Phó Thời Lễ có là loại đàn ông này không?


Khương Từ có chút thắc mắc, vài sợi tóc bị gió biển thổi qua rơi trên má cô, cô cũng không biết, động tác nhấp môi lộ ra vẻ bướng bỉnh.
“Em nửa ngày đang suy nghĩ cái gì, bánh kem không ăn?” Phó Thời Lễ nhìn cô tâm tình đang tựa hồ không tốt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng cứng đờ.


Khương Từ theo bản năng lắc đầu.
Cô chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, không thấy ngon miệng.
Ai biết người đàn ông này biểu tình không thay đổi lấy đi đĩa bánh kem từ trên tay cô, cử chỉ vô cùng tao nhã, những ngón tay thon dài cầm cái thìa bạc lên, cúi đầu nếm một miếng.


Khương Từ nhìn Phó Thời Lễ ăn đĩa bánh kem cô đã ăn, biểu tình có chút không được tự nhiên.
“Ít ngọt.” Anh thoáng đánh giá, có thể nhìn ra được anh rất thích ăn ngọt.
Nếu có một cái gương, Khương Từ có lẽ sẽ nhìn thấy được mặt mình đỏ thành cái dạng gì.


Phó Thời Lễ đưa phần bánh kem nhỏ còn lại cho cô, nhấc mí mắt lên, nhìn bộ dáng kiều mị không được tự nhiên của nữ nhân, cười nói: “Ăn một miếng bánh kem của em, mà em cũng đỏ mặt?”
Thấy cô im lặng, anh lại hạ giọng phán xét cô, hỏi: “Là keo kiệt với tôi, hay là thẹn thùng?”


Khương Từ cắn răng, không muốn bị anh chế giễu: “Anh không thấy xấu hổ.”
Không chỉ đỏ mặt, thân thể giống cái bếp lò nhỏ, tiếp xúc một chút liền nóng lên, đây đại khái chính là thể chất đặc thù của cô.


Nhưng nếu khắc chế thì sẽ không có việc gì, Khương Từ không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này.
Lúc này cô nhìn Phó Thời Lễ, cực kỳ chướng mắt.
Còn chưa mắng anh câu nào, đã theo làn váy nổi giận đùng đùng chạy đi.


Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ đứng trên boong tàu, không có đuổi theo, vốn dĩ lớn lên đã đẹp, giờ phút này, nhìn thân ảnh nữ nhân, cười lười biếng như vậy, nháy mắt liền khiến mấy người phụ nữ trên boong tàu sôi nổi không dời mắt được.


Ở một nơi khác trên ban công, thân ảnh hai người đàn ông cao lớn đứng ở đó, một người đàn ông, bị một màn này diễn ra trên boong tàu làm kinh ngạc đến ngây người, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Anh trai em vừa tán tỉnh phụ nữ?” Phó Đình Ngạn dụi hai mắt, tưởng mình nhìn lầm.


Quý Hàn Phong uống một ngụm rượu vang đỏ, cười ngả ngớn: “Cây vạn tuế già đang ra hoa a, nhóc con, về nhớ suy nghĩ chuẩn bị quà cho chị dâu tương lai của cậu đi.”
“Dì của em có biết không?”


Phó Đình Ngạn hỏi một câu, lại sờ túi tiền, trong lòng đã có tính toán, nói: “Quà gặp mặt khẳng định phải chuẩn bị quà thật lớn, để đến khi em kết hôn,


chắc chắn anh em sẽ tặng em một ngôi biệt thự để em làm phòng cưới.” Anh và Phó Thời Lễ không phải là anh em cùng một mẹ sinh ra, chuyện này ở trong giới mọi người đều biết.
Đối với thân thế của anh ta, cũng không phải là chuyện rắc rối gì, nếu không anh cũng sẽ không được bạn bè Phó Thời Lễ tiếp nhận.


Muốn trách, phải trách người phụ nữ sinh ra anh, không có đạo đức.
Bà ta tiêu tiền phung phí khiến gia đình tán gia bại sản, lại gặp ba Phó đang kiểm tra thể chất ở bệnh viện, liền thông qua đó mà bắt đầu quá trình thụ tinh nhân tạo rồi sinh ra anh.


Cùng người đàn ông mình yêu sinh con, dường như chính là chấp niệm của người phụ nữ điên rồ này.
Sau này, chờ đến khi anh ta ba tuổi, ba Phó mới phát hiện ra anh, sợ anh ở ngoài bị bạo lực đến chết, vì vậy ba Phó liền đưa đứa con ngoài dã thú này đến đại viện Phó gia sống.


Chuyện gì xảy ra khi đó, Phó Đình Ngạn tuổi còn quá nhỏ, không nhớ rõ, anh chỉ biết tên của mình là do người phụ nữ tên Đường Yến Lan đặt.
Vì lòng biết ơn, Phó Đình Ngạn vẫn luôn khăng khăng gọi ba mẹ của Phó Thời Lễ là chú dì, coi mình là con nuôi mà đối đãi.


Mặc dù, trong thân thể anh cũng chảy dòng máu Phó gia.
Còn có một việc, năm đó anh đã cướp đi vị hôn thê của anh trai mình, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi, mặc dù khi đó, người khác đều bảo anh ta, Phó Thời Lễ nên về nhà cảm tạ anh thật tốt.


Nhưng Phó Đình Ngạn chung quy vẫn không thể vượt qua rào cản này, bây giờ nhìn thấy anh trai gặp được cô gái mình thích, kích động lấy di động ra gọi điện thoại báo cho dì biết.


Anh một bên quay số, một bên nhìn Quý Hàn Phong nói: “Anh tiểu Quý, anh em đặc biệt khác hẳn người thường, đồ vật bị người khác động qua, đánh chết anh ấy cũng không động vào, cho nên chuyện anh ấy vừa đoạt bánh kem của cô gái kia ăn, xem ra đều là chiêu trò.


Em vẫn luôn lo lắng tương lai anh em cưới vợ, thói ở sạch nghiêm trọng của anh ấy, không muốn thân mật cùng vợ thì làm sao bây giờ?”
[Yên tâm, anh trai của anh còn vượt rào rồi cơ!] Quý Hàn Phong xuy xuy cười: “Cậu lo lắng dư thừa.”


Phó Đình Ngạn vẫy vẫy tay không cùng anh nói tiếp, bởi vì đầu kia điện thoại Đường Yến Lan đã bắt máy, khuôn mặt anh giống Phó Thời Lễ vài phần, còn mang ý theo cười, trước tiên đem tin tức tốt này tiết lộ cho dì biết.
“Con không biết tên gọi là gì, anh trai không dẫn người đến giới thiệu cho con.”


“……”
“Đúng đúng đúng, là tóc dài màu đen.”
“……”
“Đi chụp lén? Dì, điều này…… Không thích hợp.” “……”
“Nó sẽ đưa con bé đi nghỉ.
Con hãy tìm cơ hội lên tìm hiểu con bé.”


“Con tìm cơ hội, tìm hiểu người tên là gì, Khương Từ? Được rồi, con sẽ hỏi rõ ràng rồi gọi lại cho dì.”


Phó Đình Ngạn tuyệt đối không dám đi chụp lén cô gái kia, bằng không sẽ bị người khác hiểu lầm anh có tơ tưởng gì với người phụ nữ của anh trai, có nhảy xuống biển cũng không tẩy sạch nỗi oan ức này.


Một bên, Quý Hàn Phong nghe được rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện, may mắn không bị cười đến chết, rượu cũng không uống.


Chờ Phó Đình Ngạn cúp điện thoại, anh tay vỗ vỗ bả vai nhóc con này, thật tốt đưa ra mấy chủ ý tồi: “Anh trai cậu còn rụt rè, đối với phụ nữ còn bảo thủ, tôi đang cân nhắc tìm một cô gái giống tám chín phần chị dâu cậu đến đây, để cậu giúp đỡ anh trai một phen a.”


Phó Đình Ngạn nhìn người đàn ông đối diện, tựa hồ trong ánh mắt nhau đọc ra điều gì đó.

Lúc này, Khương Từ không biết mình đang bị tính kế.
Cô mới từ người phục vụ biết được chiếc du thuyền này sáng ngày mai mới cập bờ, nói cách khác tối nay cô sẽ qua đêm ở đây.


Cô đang đứng một mình ở giữa bữa tiệc, nhìn thân ảnh Phó Thời Lễ xuất hiện trước mắt, xung quanh không có ai biết cô.


Dường như chuyện vừa xuất hiện trên boong tàu không tồn tại, Phó Thời Lễ áo mũ chỉnh tề, cực kỳ đứng đắn, tầm mắt dừng ở trên người cô cũng trầm tĩnh, không gợn sóng, vô cùng chân thành mời cô: “Trên lầu đang chơi bài, sẽ chơi đến khuya, cùng nhau?


Đôi mắt Khương Từ nhìn mấy nam nữ một bên đang náo nhiệt, cô vốn dĩ không phải người hay chơi, lại có chút bận tâm tới vị hôn thê mới của Phó Thời Lễ.
Nghĩ nghĩ, tìm cái cớ có lệ: “Muộn rồi, tôi có hơi mệt .”


Phó Thời Lễ ở phương diện này rất có thân sĩ phong độ, cũng không bắt ép cô thân là bạn gái nhất định phải cùng anh đi, tìm một phục vụ, an bài thỏa đáng.
“Cậu ta sẽ mang em đi nghỉ ngơi, có việc gì lên lầu tìm tôi.” Khương Từ gật đầu, miệng cười có chút miễn cưỡng: “Được.”


Cô và Phó Thời Lễ kết thúc cuộc trò chuyện, quay người cùng người phục vụ rời khỏi phòng tiệc, chân dẫm lên giày cao gót, đi qua một hành lang dài, rẽ vào một góc, liền đến trung tâm của con tàu.
Lúc này, một người phục vụ khác xuất hiện ngăn cản người phục vụ đang dẫn đường.


Hai người thấp giọng kề tai nói mấy câu, mới nhìn cô cung kính mỉm cười: “Khương tiểu thư, xin hãy đi cùng tôi.”
Khương Từ không nghi ngờ gì nữa, được dẫn tới một cabin sang trọng.


Không gian nơi này rất lớn, sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, điều khiến người ta chú ý nhất không phải là tầm nhìn trống vắng ngoài cửa sổ mà là chiếc giường lớn được đặt ở trong phòng.


Khương Từ vừa bước vào liền chú ý tới, cảm thán ‘ít nhất sáu người lớn mới có thể ngủ hết được.’


“Khương tiểu thư, quần áo tắm rửa đều ở trong ngăn tủ, còn có một bữa tối hải sản phong phú, nửa giờ sau, sẽ có người đưa tới, là Phó tổng phân phó vì ngài chuẩn bị, nếu có yêu cầu gì, chỉ cần nhấn vào điện thoại cố định này.”
Sau khi phục vụ nhắc nhở một số vấn đề, liền đi ra.


Đêm nay thần kinh trong đầu Khương Từ vô cùng căng thẳng, nhìn bàn cơm phong phú trên bàn cũng không muốn ăn, không để ý cơn đói.
Không nghĩ tới Phó Thời Lễ còn chú ý tới việc cô chưa ăn gì.
Khương Từ ở một mình trong cabin, tâm tình có chút phức tạp.


Cô chậm rãi ngồi lên chiếc giường mềm mại.
Nơi này không có ai khác, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy kỳ lạ, giống như trong đầu đang có hai tiểu quái tranh luận, đánh nhau.


Một bên rất công bằng khuyên cô: “Phó Thời Lễ đã có vị hôn thê, quan hệ của cô và anh ta không rõ ràng, không sợ càng lún càng sâu, người dính đầy bùn? Mau đem chi phiếu tả lại cho anh ta.”
Một bên khác lại vội vã dậm chân: “Thế còn bộ phim, giải thích với Lý Diệp Na như thế nào?”


Khương Từ nhăn mày, ngơ ngác ngồi suy nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Tựa hồ sau khi cô cùng Phó Thời Lễ xảy ra quan hệ, mọi chuyện kế tiếp xảy ra đều không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.


Trước đây, cô có thể trốn tránh mấy nam nhân khác dây dưa, không giống lần này, dường như trốn như thế nào đều trốn không được.
Khương Từ bực bội nửa ngày, dần dần ý thức được cô càng muốn duy trì quan hệ hợp tác với Phó Thời Lễ.


Sau đó, sự ái muội giữa cô và anh lại ngày càng phát triển.
“Không được!”
Khuôn mặt cô nhìn thẳng, đột nhiên đứng dậy, hạ quyết tâm..