Cô Ấy Thật Mềm

Chương 2: Uống Say

Editor: NấmBeta: VitquayBeijing————–Tìm Phó Thời Lễ đến đầu tư vào bộ phim mới của cô!?
Khương Từ có một linh cảm mạnh mẽ, ngay cả khi cô uống rượu cùng tất cả đàn ông trong phòng bao này, cũng kéo không được nhà đầu tư.
“Cậu làm sao vậy?” Vẻ mặt Lý Diệp Na mờ mịt nhìn cô.


Suy nghĩ của Khương Từ bỗng chốc bị gián đoạn, nhẹ chớp đôi mắt đen nhánh: “Phó Thời Lễ hẳn là rất dễ bị lừa?”


“Khẳng định, vị kim chủ này trước mắt còn chưa đầu tư tiền vào bộ phim nào, cậu chỉ cần có thể thu phục anh ta khiến anh ta bơm vốn cho cậu, sau đó chúng ta tổ chức một đợt tuyên truyền, chắc chắn có rất nhiều đại minh tinh muốn diễn cho cậu.” Lý Diệp Na tính toán rất kĩ lưỡng.


Khương Từ môi đỏ giật giật, đem lời nói nuốt trở vào.
Hai người đi vào phòng, gương mặt Lý Diệp Na tươi cười đi qua chào lão tổng tốt nhất, giới thiệu cô.


Vì để kéo nhà đầu tư, Khương Từ chỉ có thể ngồi xuống uống rượu, cô lăn lộn mấy năm, vẫn là không có kinh nghiệm đối phó với đàn ông bằng rượu.
Để tránh bị quấy nhiễu, cô chỉ có thể uống khô cho đến chết.
Ly được đổ đầy, sau khi uống, lại đổ đầy ly.
Một ly lại một ly.


“Ha ha, tửu lượng của Khương tiểu thư có vẻ tốt nha.” Ở đối diện, một người đàn ông trung niên uống đến đỏ bừng mặt, cười nói: “Hôm nay nghe Tiểu Na nói sẽ mang một đạo diễn trẻ tới đây, không nghĩ tới dường như còn xinh đẹp hơn các tiểu minh tinh.”


“Trương tổng, ngài đừng xem thường Tiểu Khương còn trẻ, cậu ấy cũng rất có tài hoa đó.” Lý Diệp Na chủ động đứng lên, thêm rượu cho lão tổng họ Trương, ám chỉ nói: “Chỉ là thời vận không tốt chút.”
Trương tổng uống một ngụm rượu trắng, cười cười không tiếp lời.


Các ông chủ có mặt ở đây đều là cáo già khoác lớp da người.
Mặc dù phụ nữ muốn ngủ để kiếm danh lợi từ họ nhưng họ sẽ không lợi dụng những cuộc giao dịch này để rước hoạ vào thân.
Hơn nữa, cha dượng của Khương Từ còn có giao tình với bọn họ.


Ngón tay Khương Từ đem tóc dịch ra sau tai, nở nụ cười nhẹ.
Cô an tĩnh uống rượu, nhìn những người đàn ông thành thục đã có gia đình.
Những ông chủ trong các buổi tiệc rượu này khác xa với những người đàn ông quy củ trong ngày, chắc chắn càng không phải là quý ông như phụ nữ tưởng tượng.


Giống như cái vị Trương tổng kia, khi trò chuyện còn không quên duỗi tay đặt lên đùi phụ nữ chiếm tiện nghi.
Suy nghĩ Khương Từ trống rỗng, dần dần có chút men say.
Cô chậm rì rì mà nuốt xuống một ngụm rượu, đột nhiên ghế dựa bên cạnh bị người kéo ra.


Trong phòng bao, không biết là ai hô một tiếng ‘Phó tiên sinh’.
Khương Từ nghe xong phản xạ có điều kiện ngước lên, ngơ ngẩn mà nhìn về phía thân ảnh mặc tây trang hàng hiệu màu xám bạc ngồi xuống.


Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là những ngón tay thon dài cầm ly rượu lộ ra cốt cách lịch sự tao nhã.
Những đốt ngón tay anh tinh xảo đến từng centimet, không có nhẫn cưới.
Tầm mắt hướng lên trên ……
Giây tiếp theo, Khương Từ thấy rõ mặt người đàn ông đó.


Nhịp tim cô dường như lỡ một nhịp, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Có lẽ là ánh mắt quá mức trần trụi, chọc đến mọi người xung quanh phải nhìn qua đây.
“Sao vậy Tiểu Khương, cô cũng mê Phó tiên sinh của chúng ta?” Có người cố ý trêu chọc.


Khương Từ không tiếp lời, tiếp tục nhìn chằm chằm, say khướt hỏi: “Tôi cảm thấy anh rất quen mắt.”
Những người có mặt trong buổi tiệc rượu nghe thấy thế đều cười.
Trương tổng trêu chọc: “Tiểu Khương, loại theo đuổi này đã cũ lắm rồi, Phó tiên sinh làm sao có thể trúng chiêu”


Không trúng chiêu…Đầu óc Khương Từ quay cuồng, chính là cô thấy có điểm quen mắt.
Nhưng giải thích sẽ không có người nào tin.“Xin lỗi, tôi đi toilet.” Cô nói xong liền đứng dậy, trực tiếp đẩy cửa chạy ra ngoài.


Lúc này, Phó Thời Lễ bỗng buông chén rượu chưa động đến xuống, nói: “Tôi đi xem cô ấy.”
Anh đến trễ, ngồi trên ghế mà không nói chuyện với ai, mở miệng chính là
câu này, lập tức khiến mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.


Những người có thể lăn lộn ở cái vòng này đều là người tinh ý, chẳng mấy chốc các vị đại gia lại khôi phục không khí náo nhiệt.
Lý Diệp Na âm thầm nhìn thân ảnh Phó Thời Lễ biến mất, ở trong lòng cân nhắc.
—–


Bên này, Khương Từ choáng váng chạy vào toilet, nơi này so với nhà vệ sinh nữ cô quen thuộc nhiều hơn một hàng bồn tiểu.
Còn có hai ba người mặc tây trang nam phẳng phiu đứng thẳng trước bồn tiểu.


Có một người đàn ông đang cởi dây lưng, sau đó hình như việc cô xông tới dọa đến anh ta, cơ mặt ngay lập tức cứng đờ.
“A!” Khương Từ trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm một màn này.


Đột nhiên, phía sau một bàn tay thon dài vươn ra, nhanh chóng đem đôi mắt cô che lại, mang theo nhiệt độ mát lạnh cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ, hơi thở mãnh liệt tràn ngập mọi giác quan của cô.
Là ai chặn mắt cô?Đầu óc Khương Từ tựa như bị nhúng nước, cả người choáng váng.


Không chờ cô phản ứng, cổ tay đã bị người đó nắm chặt kéo ra ngoài.Người đó vẫn còn che đi đôi mắt Khương Từ, không nhìn thấy đường, bước chân lộn xộn hết cả lên, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống đất.


Cũng may, lập tức đã được bàn tay to của người đó vững vàng đỡ lấy.
Cô ngước lên, rốt cuộc cũng nhận ra người đó là ai!“Phó… Phó Thời Lễ!”


Phó Thời Lễ cau mày, một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào cái bảng treo trước cửa WC nói: “Em có biết đây là nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ không?”
Ánh đèn hành lang rất sáng, đem biểu cảm ngượng ngùng, xấu hổ của Khương Từ chiếu rõ ràng.


Tròng mắt cô đen nhánh chứa men say, cô có nhận biết nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ hay không, không quan trọng, quan trọng là khí thế không thể thua.


“Ai nói tôi không biết!”“Được, em biết! Vậy em đây là đang cố ý giả say để rình coi WC nam?” “Tôi…”Bị Phó Thời Lễ thu nội liễm(*) mà chế nhạo, Khương Từ liền câm nín, lại mơ mơ màng màng ý thức được anh còn nhớ rõ cô.
(*) Nội liễm: nghĩa là ẩn vào bên trong/thu lại vào bên trong.


[Beta: Đoạn này mình chả biết nên beta lại như nào nên để nguyên vậy, đành giải thích nghĩa cho mọi người hiểu.
Ai biết nên để như nào cho hay thì comment xuống phía dưới để chúng mình sửa nha : ]
Có điều, nhớ rõ cũng không phải một chuyện tốt.


Năm năm trước khi cô đề nghị anh đầu tư cho một bộ phim, vào lúc đó, anh ta thật sự….
Đầu óc Khương Từ choáng váng, rối loạn nghĩ, trì trệ vài giây cô mới phát hiện hai người đang trong tư thế quá ái muội.


Cô lắc lắc đầu, dẫm lên giày cao gót, dịch chân, cơ thể miễn cưỡng cùng anh tạo một khoảng cách, đứng đắn mà nói: “Tôi chưa rình coi cái gì… Anh muốn nói như vậy, cũng cần tôi chứng thực tội danh trước.”
Nói xong liền xoay người.


Đôi mắt Phó Thời Lễ thâm thúy khẽ híp lại, duỗi tay đem cô kéo trở về, môi mỏng trần thuật việc này theo sự thật: “Em uống say.”
“Không có!” Cô còn nhận ra anh nha.Cô còn muốn nói cái gì, lúc này, điện thoại di động trong túi áo cô bỗng
chợt vang lên.


Lời nói bị gián đoạn, Khương Từ thò tay vào túi áo tìm di động, cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình, lại bỗng nhiên ngẩng lên nhìn anh một cái.


Tầm mắt vừa lúc thấy đôi tay thon dài, to lớn của anh tuỳ ý cắm vào túi quần, làm túi quần vô duyên vô cớ bị chiếm mất không gian khiến cho dây lưng chiếc quần tây hơi hơi căng chặt.
Khương Từ nhìn một cái, dường như cảm giác được toàn thân nóng lên.


Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay vuốt màn hình, nhấn xuống tin nhắn văn bản do Từ nữ sĩ vừa gửi: [Bao giờ con định sinh em bé? Có cần mẹ tìm một người sở hữu gen ưu tú để cùng con kết hợp sinh em bé không?]


Khương Từ tức giận, tắt máy, nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra biểu cảm đắc ý, tự hào của mẹ mình khi gửi tin nhắn này, còn có thể đã chuẩn bị một người đàn ông ưu tú, chờ cô về nhà tiếp thu sự sắp đặt của bà.


Cô đau đầu cực kỳ, ngực cũng nghẹn khó chịu, say chuếnh choáng ngẩng đầu, nhìn đến Phó Thời Lễ đang đứng trước mặt.
Đôi mắt cô rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ với ngũ quan tuyệt đẹp kia.


Chậc chậc, nếu bàn về đàn ông mang gen ưu tú, tuyệt vời… Người này mới là không thể bắt bẻ.“Tôi đưa em ra ngoài.” Phó Thời Lễ nhận được ánh mắt quá mức trắng trợn mà đánh giá mình của cô, vừa nhìn là biết say đến không nhẹ.


Anh rất có phong độ thân sĩ, ôm lấy eo cô, đem cô ra ngoài.
Khương Từ chân dẫm phải giày cao gót, đi cũng không xong.
Đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy góc áo sơmi của anh, liên tục kêu: “Chậm một chút.”
Xe dừng ở bên ngoài.


Thần sắc Phó Thời Lễ không rõ, mở cửa ghế phụ lái, ôm Khương Từ đặt vào.
Đóng cửa xe, đi vòng qua mui xe mở cửa ngồi vào ghế lái.
Khương Từ ngã vào lưng ghế, mái tóc đen nhánh tán loạn, khuôn mặt tinh xảo ửng hồng vì say.


Cô đột nhiên nhổm dậy, duỗi tay câu lấy cổ anh vô tình mang theo sự quyến rũ không hề nhẹ.


Đây là đang muốn khảo nghiệm sự khắc chế của anh đây mà!!! Bên trong xe không có bật đèn, bầu không khí đang dần thay đổi.“Tôi muốn tìm một người đàn ông!” Khương Từ sau khi ống say liền lớn mật gấp mười lần so với lúc thanh tỉnh.


Cô hoàn toàn quên mất người đàn ông trước mắt này là ai, môi đỏ lẩm bẩm: “Ngủ một đêm…”
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Thời Lễ nổi lên tia máu với những cảm xúc hỗn loạn, nhìn thấy người phụ nữ trong tay ngày càng gần hơn, mang theo mùi thơm của rượu vang đỏ làm say lòng người.


Làn da trắng mịn màng, hơi thở nóng ẩm dường như làm trầy xước lý trí của anh.
Bị cô trúc trắc trêu chọc, thân thể anh dần căng chặt lên.Dục hoả dần tăng cao, lý trí bị đánh gãy, mang theo tính xâm lược.
Hai người bị vây trong không gian chật chội của ô tô, cũng không biết là ai trầm luân ai.


Hai người giống như đang chơi trò chơi giữa những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Trong đêm tối, họ bắt gặp ánh mắt của đối phương, khát vọng muốn có được thứ gì đó.
Khương Từ đã say, xem không rõ thần sắc anh, thân thể đè lên thân hình cao lớn của anh.


Ý thức được không gian mông lung, có cảm giác như anh đang cởi quần áo của mình.
Không gian không lớn, tựa hồ làm cản trở động tác của anh.Anh cũng không thuần thục, nhịn xuống dục vọng, từ từ cởi váy cô ra, một


cỗ hương vị nữ tính dưới lớp vải mềm mại quấn quanh những ngón tay nhỏ nhắn, mịn màng như làn da trắng nõn, trơn mượt của cô.
Ánh mắt Phó Thời Lễ trở nên rất sâu, quan sát tấm thân trắng như tuyết của cô.
Tuy rằng Khương Từ gầy, nhưng lại không giống người khác gầy khô quắt.


Vòng eo cô tinh tế, đôi gò bồng đào trước ngực mềm mại mê người, rất lớn.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô thật lâu, lại bị cô giơ tay ngăn trở tầm nhìn.
Phó Thời Lễ nắm lấy bàn tay của cô, kéo xuống.Trong khoảnh khắc này, anh liền cởi bỏ áo khoác văn nhã, giả nhân giả nghĩa.


Mỗi một chi tiết đều khiến người nhìn mặt đỏ tim đập, cường thế mà đánh gãy tia lý trí còn sót lại sau khi cô uống rượu.
Bên ngoài, ánh sáng lúc sáng lúc tối từ ngoài cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ.


Lông mi cô giật giật, hơi chút thanh tỉnh, muốn trốn tránh anh, lại bị anh vươn cổ, ngăn chặn trước đôi môi đỏ mọng, mê người của cô.
Từng chút một, truyển hơi thở xa lạ mát lạnh sang cho cô.


“Thân thể em vì sao lại xinh đẹp như vậy?”Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ di chuyển trên lưng cô.Lòng bàn tay ôn nhu mà nóng bỏng đem cô chọc đến tránh né không kịp.
Mặt Khương Từ đỏ lại hồng.Một phen chuẩn bị.
Hô hấp của anh dồn dập, muốn nhanh chóng ra sức vận động giải toả dục vọng bản thân…


Khương Từ run run, thân thể căng lên, sợ hãi tránh né anh.
Phó Thời Lễ nhẫn nại, đối với cô vô cùng săn sóc, xoa dịu cô.
Thân thể Khương Từ dần dần mềm xuống, ngón tay nắm chặt áo sơmi của anh, gắt gao leo lên thân hình cao lớn.
Thần trí trong đầu, hoàn toàn tán loạn.


Tiếp theo, những gì anh làm là mạnh mẽ tấn công lý trí cuối cùng còn sót lại trong cô…
——Xong việc.Cửa sổ xe bị hạ xuống, gió đêm thổi vào, làm tan đi chút hơi thở ái muội.


Phó Thời Lễ thành thục vân vê đầu điếu thuốc, lái xe đưa cô về nhà.Dọc theo đường đi, hai người đều trầm mặc.
Khương Từ đã mặc lại chiếc váy cũ, khoác trên người là áo khoác tây trang của anh, cuộn tròn ở lưng ghế, nghỉ ngơi.


Mái tóc đen nhánh bù xù, sợi tóc hỗn độn, lớp trang điểm cũng không còn, đôi chân nhỏ dưới chiếc váy co lại, còn có chút đau.
Nhìn qua chật vật không thôi.
Cô khép hờ đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh quay nửa tiếng trước.


Chính trong chiếc xe này, cô thật sự cùng Phó Thời Lễ xảy ra quan hệ thể xác.
Lúc này, men rượu trong người cô biến mất toàn bộ, lý trí trở về.
Nhịp tim Khương Từ tăng tốc, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang lái xe.


Mặc dù cô tiếp thu nền giáo dục không bảo thủ, nhưng sẽ trở nên vô cùng xấu hổ khi cả hai bên đều khôi phục trạng thái bình tĩnh.
May mắn thay Phó Thời Lễ không có nói ra cái gì khiến cô xấu hổ hơn.


Chỉ có điều ngẫu nhiên ánh mắt hai người chạm nhau.Thứ mà Khương Từ nhìn thấy từ trong mắt anh chính là … cơ thể cô.
Anh chưa đã thèm.Nếu không phải khi đó cảm giác say biến mất, cô hoàn toàn thanh tỉnh, cự tuyệt anh lần thứ hai thì đêm nay, Phó Thời Lễ sẽ còn tiếp tục..