Cô Ấy Thật Mềm

Chương 130

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Sau khi công chiếu vào mùng 1 Tết, đã được các phương tiện truyền thông lớn tích cực đưa tin, trên
mạng còn nói hầu hết các rạp chiếu phim trên cả nước đều kín chỗ, doanh thu phòng vé một ngày vượt
1, tỷ, cao hơn kỷ lục vào mùng 1 Tết năm ngoái lên đến 200 triệu.


Bộ phim chủ nghĩa hiện thực phản ánh bản chất con người được đón nhận nồng nhiệt.
Hơn nữa Khương Từ
chú trọng đến không khí tình cảm của cảnh quay, từng bước từng bước vạch trần một mặt dối trá của
con người, vô cùng cuốn hút.


Bộ phim trở thành cái tên hot nhất trong dịp Tết âm lịch năm nay, được
các fan dự đoán sẽ trở thành một bộ phim nổi tiếng nhất năm nay, đồng thời sẽ lập kỷ lục trong lịch
sử điện ảnh Trung Quốc.
Sau khi bộ phim Khương Từ chính thức khởi động lễ hội mùa xuân thì năm bộ phim mới cũng lần lượt ra
mắt.


Vào ngày mùng 3 Tết, bộ phim của Triển Tín Giai đã chính thức được công chiếu.
Vào ngày công chiếu, trước khi bán ra đã có đội ngũ marketing áp đảo, phòng vé ngày đầu tiên cũng
bùng nổ.
Vào lúc 8h10p tối, Triển Tín Giai công khai cầu hôn Đường Hàm Hàm trên Weibo, được đăng trên blog


chính thức, ngay lập tức khiến Weibo bị tê liệt trong nửa tiếng.
Cư dân mạng ăn dưa bở của cặp đôi
này hơn nửa năm, các loại tin đồn nghe nói hai người đã chia tay.
Bây giờ hành động chủ động cầu hôn của Triển Tín Giai đã khiến hầu hết cư dân mạng sôi sục.


Nhưng Đường Hàm Hàm có chấp nhận hay không thì vẫn chưa rõ.
Lần này Đường Hàm Hàm bị đưa lên đứng đầu hot search, ngược lại hoàn toàn lấn áp nữ chính của bộ
phim Triển Tín Giai không hề có chút ảnh hưởng nào.
Ngay sau đó, lại có người tìm ra gia thế của


cô, vô cùng hâm mộ, còn nói《Mọi cô gái đều muốn được đầu thai sống một cuộc đời của một Đường Hàm
Hàm khác 》 đề tài này nhanh chóng được đưa lên hot search.
Ai không muốn trở thành Đường Hàm Hàm?


Từ khi ra mắt, cô một đường suôn sẻ, là tiểu hoa đán, bạn trai là đạo diễn nổi tiếng, chị dâu là
Khương Từ, gián tiếp trở thành thân thích với Ảnh hậu Từ Uyển Nghi người có địa vị không thể lay
chuyển trong giới giải trí.
Về


sự nghiệp, tài nguyên có thể tùy tiện sử dụng, kỹ năng diễn xuất còn nhận được vô số khen ngợi.
Về gia thế, Đường Hàm Hàm sinh ra trong một gia đình giàu có, được anh họ là thương gia tài giỏi
hết mực yêu thương, cưng chiều vô hạn, được nâng niu mà lớn lên.


Cho dù cô tùy hứng làm bậy, vẫn có vị tư bản này.
Một số cư dân mạng trên hot search còn bình luận:〈Tôi có thể nhìn ra, Khương đạo và Triển đạo là
người một nhà, hai người này, về sau là muốn độc bá phòng vé.”


Sau khi công chiếu bộ phim của Khương Từ đã ở vị trí dẫn đầu mà kỷ lục phòng vé của Triển Tín Giai
cũng theo sát, phim của hai người trở thành đề tài nóng bỏng trong suốt dịp Tết Âm lịch.
Bản thân Khương Từ tỏ ra rất bình tĩnh trước việc được người dân cả nước theo dõi nhiệt tình như


vậy.
Ban đêm, cô đeo tạp dề đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn khuya cho chồng và con trai ăn, nghiễm
nhiên là bộ dáng của một người vợ hiền, một người mẹ tốt, sắc mặt dịu dàng, điềm đạm xem nhẹ thành
tựu của mình.
Tự Bảo đang ngồi trên đùi ba, nhị thai nằm trên thảm ngáy khò khò.


Cậu đưa tay nhỏ sờ vào chiếc
ipad cứng nhắc trên tay, thích thú xem phim của mẹ.
Cậu nhóc ngẩng đầu nói với ba: “Baba…… cô bé này thật xinh đẹp, sau này Tự Bảo sẽ cưới về làm vợ.”
Cậu nhóc chỉ vào ngôi sao nhí đáng yêu trong phim Khương Từ, người trong sáng, thuần khiết, diễn
rất giỏi.


Phó Thời Lễ nhìn cậu con trai ngây thơ, khờ khạo của mình, đáy mắt nở một nụ cười nhẹ: “Con nói với
mami con, mami con bây giờ là phú bà với doanh thu phòng bán bé hơn 1 tỷ, có tiền cho con cưới vợ.”


Tự Bảo ôm ipad có cô bé xinh đẹp, loạng choạng đầu: ”Thật xinh đẹp.” Cậu nhóc lớn thêm 1 tuổi đã có
khiếu thẩm mỹ.
Cậu còn biết mình lớn lên cũng đẹp trai, nói với Phó Thời Lễ: “Ba ba, mọi người đều nói tiểu bảo
bối lớn lên rất giống người.


Hehe, về sau khi tiểu bảo bối trưởng thành, có thể chơi với rất nhiều
rất nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp.”
【Tính này giống Quý Hàn Phong chứ 】
Rất nhiều rất nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp?
Bàn tay Phó Thời Lễ ôn nhu xoa đầu con trai, giọng nói trầm ấm rất kiên nhẫn nói với cậu: “Nếu con


không sợ mông nở hoa thì baba cũng tùy con, chẳng qua đến lúc đó con bị đánh, đừng kêu khóc với
baba.”
Trong khi Phó Thời Lễ nói chuyện với con trai, Khương Từ cũng đã nấu xong bữa ăn khuya, mang lên.
Cô cười nhẹ nhìn chồng và con trai, hỏi: “Hai người nói gì mà vui vẻ như vậy?”


Phó Thời Lễ ôm con trai, nói: “Tự Bảo nói sau này trưởng thành sẽ học theo ba cưới một người phụ nữ
ôn nhu, xinh đẹp lại giỏi kiếm tiền như mami về làm vợ.”
“Thật không?” Khương Từ dễ dàng bị Phó Thời Lễ dỗ đến vui vẻ.


Cô đặt bữa ăn khuya lên bàn trà, cúi xuống, hôn lên má con trai, lại hôn Phó Thời Lễ: ”Phần thưởng
cho hai ba con.”
Mặc dù doanh thu phòng vé bộ phim của cô hơn 1 ỷ nhưng so với tốc độ kiếm tiền của Phó Thời Lễ vẫn
không đáng nhắc đến.


Nhưng trong suy nghĩ của Khương Từ cô cũng đã trả giá phần sức lực của mình cho gia đình này, cuộc
sống của cô không quá dựa dẫm vào anh như thố ti hoa.
Sau khi có được giá trị cuộc đời của riêng
mình không thể thay đổi, sau này Phó Thời Lễ ra ngoài những người khác cũng sẽ nói: Đây là chồng


Khương Từ; mà không phải nói: Vợ Phó Thời Lễ là Khương Từ.
(*) Thố ti hoa: mình cũng không rõ nhưng mà thấy trong thơ Lý Bạch ý nói loài hoa này là một loài
hoa nhỏ, sống dựa dẫm,… vào chồng
Hai câu giống nhau nhưng nghĩa của chúng lại khác nhau.


Hơn nữa, quan hệ hôn nhân giữa hai người là ngang nhau, đôi bên đều phải trả giá mới có thể nắm tay
cùng nhau đi trên con đường này.
Phó Thời Lễ ôm con trai, Khương Từ rúc vào bên người anh, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
Gần đây


mỗi ngày một nhà ba người buổi tối đều sẽ xem phim của cô một lần.
Bởi vì ba đứa trẻ nói, phim của mẹ rất hay.
Trời cũng đã khuya, Tết Âm lịch còn chưa trôi qua, thành phố S về đêm phồn hoa rực rỡ vô cùng.
*


Một căn phòng vip của khách sạn sang trọng, cửa sổ bằng kính sạch sẽ phản chiếu cảnh đêm tuyệt đẹp.
Cố Cảnh Châu mặc áo tắm dài màu trắng, dáng người thon dài đang đứng yên, cầm ly rượu trong tay
uống một ngụm, điện thoại đặt trên bàn trà bên cạnh chai rượu vang rung ba bốn lần rồi không còn


tiếng động nữa.
Từ khóe mắt anh liếc nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, Thôi Duyệt Duyệt lại gửi một tin nhắn chưa
đọc.
Cố Cảnh Châu cau chặt mày, kết hôn nửa năm qua đây lần đầu tiên đêm anh không về nhà ngủ.
Anh dường như bực bội với những cuộc tra khảo không ngừng sau khi kết hôn.


Dù điện thoại reo bao
nhiêu lần, anh vẫn thờ ơ, chỉ rầu rĩ uống rượu, thần sắc u ám trong đáy mắt đậm hơn bình thường.
Cửa phòng bị đẩy ra, một trận tiếng giày cao gót lạnh băng vang lên.
Lý Diệp Na mặc bộ váy tây trang xanh lam xuất hiện, cô buông tay nắm cửa, đi về phía người đàn ông


đang đứng trước cửa sổ sát đất.
“Cố Cảnh Châu, cậu đẩy đại ngôn mà tôi sắp xếp?”
Mùng 6 Tết, hai người đều không có ba mẹ ở quê nên cả hai đều ở lại thành phố S không về quê ăn
Tết.


Sau khi biết chuyện, ngay lập tức Lý Diệp Na từ công ty đến đây, gọi điện cho trợ lý hỏi Cố Cảnh
Châu đang ở khách sạn nào rồi vội vàng chạy đến.
Cô lạnh lùng, nhìn Cố Cảnh Châu cảnh đẹp ý vui.


“Cho tôi một lời giải thích.” Lý Diệp Na bước tới, đưa tay qua người anh, những gì cô nhìn thấy là
một người đàn ông mặc áo choàng tắm, cổ áo mở khá rộng lộ ra khuôn ngực và đường cơ bắp cứng cáp.


Cố Cảnh Châu cúi đầu, nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng, mỉa mai: “Muốn giải thích? Gần đây tâm
tình không tốt, cũng muốn cô tâm tình không tốt theo tôi, đủ chưa?”
Anh trả đũa đẩy bỏ mấy chục triệu đại ngôn, chỉ vì để tâm tình cô không tốt như anh.


Lý Diệp Na nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh chằm chằm, nói: “Cậu điên rồi?”
“Ai mà không biết Lý Diệp Na cô ham danh lợi, xem tiền bạc còn hơn cả mạng sống, ít hơn mấy chục
triệu có phải rất khó chịu không?” Ý cười âm u của Cố Cảnh Châu càng thêm rõ ràng.
Từ sau khi xóa


sạch đứa con trong bụng Thôi Duyệt Duyệt, anh hết lần này tới lần khác trả đũa Lý Diệp Na.
Lợi ích của hai người bị buộc chặt với nhau, không ai có thể rời đi, cứ như vậy hành hạ lẫn nhau.
Khi anh không vui thì cô cũng đừng nghĩ sẽ được thoải mái.


Lý Diệp Na đã trải qua sóng to gió lớn, cảm xúc kịch liệt trong mắt tiếp tục khắc chế mà áp xuống,
trên mặt không còn chút cảm xúc khác, lạnh giọng nói: “À, Thôi Duyệt Duyệt ở nhà lại cùng cậu náo


loạn phải không, hả, Cố Cảnh Châu…… Tiểu bạch hoa cậu che chở trên đầu quả tim bây giờ còn đẹp như
mong đợi không?”
(*) Tiểu bạch hoa: bông hoa trắng nhỏ
Cô như đã sớm đoán được hôn nhân của hai người sẽ không kéo dài, trào phúng, giễu cợt quá rõ ràng:


“Thật tuyệt, có nhà còn muốn sống trong phòng khách sạn lạnh như băng như này.
Hóa ra đây chính là
hơi ấm của tổ ấm cậu hằng mơ ước.”
Mỗi một câu, mỗi một chữ như đâm một nhát vào ngực Cố Cảnh Châu, không thấy giọt máu nào nhưng lại
sâu vô cùng.


Sắc mặt người đàn ông thay đổi, duỗi tay nắm chặt bả vai cô: “Câm miệng, nếu không phải cô……”
“Anh muốn bảo tôi khiến Thôi Duyệt Duyệt giết đứa nhỏ sao?”
Lý Diệp Na thay anh nói cho hết lời, lộ ra một nụ cười đáng giận: “Cố Cảnh Châu, bây giờ tôi không


chỉ khiến cô ta không sinh con cho cậu được, sau này —tôi cũng khiến cô ta không có cơ hội sinh con
cho cậu.
Chỉ cần chúng ta không kết thúc hợp tác, cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sinh con cho cậu.”
Đôi mắt Cố Cảnh Châu âm trầm, thần sắc dọa người nhắc nhở cô: “Vĩnh viễn? Cô đừng quên tôi chịu


đựng cô 5 năm nữa sẽ được giải thoát.
Lý Diệp Na, tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian cùng cô chậm
rãi chơi.”
Lý Diệp Na không dao động, 5 năm có quá dài? Đúng là quá dài……
Anh chơi được nhưng không có nghĩa là Thôi Duyệt Duyệt có thể.


Lý Diệp Na muốn nhắc Cố Cảnh Châu nhìn lại cuộc hôn nhân giữa anh và Thôi Duyệt Duyệt trong nửa năm
qua, nhưng sau đó, người đàn ông này không cho cô cơ hội để nói.
Có lẽ biểu tình châm chọc, mỉa mai của cô đã chọc giận lòng tự trọng của người đàn ông hay bởi vì


Thôi Duyệt Duyệt nghi thần nghi quỷ nên muốn trút giận lên người cô.
Anh thô bạo đẩy cô xuống chiếc giường trắng phía sau, mạnh tay xé toạc chiếc váy của cô.
Lý Diệp Na chỉ vùng vẫy trong vài giây, trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người đàn


ông, cô đột nhiên như nổi điên đáp lại, kéo chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo ra, cùng cơ thể rắn chắc,
trẻ trung của anh nằm vào trong chăn.
Hai người tra tấn nhau, hận không thể cắn xé da thịt đối phương làm chảy đẫm máu.


Ánh sáng trong phòng mờ ảo, sàn nhà ngổn ngang quần áo ném loạn, đôi mắt u ám của Cố Cảnh Châu nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt cô bị làm đến thất thần.
Đôi bàn tay to lớn đầy gân xanh bóp cổ cô một cách


thô bạo ấn cô lên gối, giọng nói lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc nào khác trừ chán ghét: “Loại
phụ nữ như cô thì hiểu cái gì gọi là ấm áp? Trái tim đến heo chó cũng không muốn ăn.
Tôi nghe nói
cô làm người đại diện của Khương Từ, sau đó lại nháo không hợp tác nữa?”


“Bậy giờ cô ấy bạo hồng, bao nhiêu người trong giới đang xếp hàng chờ cơ hội nịnh bợ, ngay cả Thôi
Duyệt Duyệt cũng đang tìm mọi cách có quan hệ tốt đẹp với Khương Từ, cô hối hận không? Hừ, chỉ vì
một chút lợi ích cá nhân mà thả một con cá lớn, trong lòng khó chịu không?”


Cố Cảnh Châu vừa hung hăng hành hạ thể xác cô vừa không lưu tình chế nhạo linh hồn cô, từ ngữ sắc
bén đến mức có thể đoạt mạng người khác: “Loại phụ nữ như cô, cả đời đều không có được hạnh phúc.”.