Cô Ấy Thật Mềm

Chương 115

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Nhất thời, lưng của Khương Từ chỉ có thể vô lực dựa vào mặt gương trơn bóng, nhiệt độ hơi mát lạnh,
ngón tay trắng nõn chạm vào thành bồn rửa tay, vô thức muốn giữ chặt thứ gì đó, mắt cá tinh tế đã
bị bàn tay to nóng
bỏng của người đàn ông bắt lấy.


Vạt váy màu lam sẫm được vén lên đến eo, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Đôi mắt dày nóng bỏng của Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân xinh đẹp của Khương Từ, ngón
tay như có như không xoa xoa mà khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn lại vô cùng bình tĩnh, thong dong.


Khương Từ cảm giác da thịt bị ngón tay anh chạm vào đều nóng lên, lồng ngực cũng nóng lên.
Anh ưu nhã đeo chiếc lắc chân mỏng manh, tinh xảo vào cổ chân cô, dưới ánh đèn trông đẹp vô cùng.
“Mắt anh không tồi.”
Giọng nói của Phó Thời Lễ trầm thấp, xen lẫn một nụ cười êm dịu.


Khương Từ rất thích hợp với kiểu
trang sức đơn giản, tôn da thêm trắng nõn, mềm mại.
Cô thu lại cổ chân từ lòng bàn tay người đàn ông, vẫn ngồi trên bồn rửa mặt, cúi đầu.
Dưới làn váy,
đường cong cổ chân tuyệt đẹp lộ ra trong tầm mắt anh, vừa đung đưa, lắc chân tinh xảo cũng theo đó


phát ra âm thanh vui tai.
Thưởng thức một hai phút, Khương Từ ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong nhìn Phó Thời Lễ: “Em rất
thích.”
Thân hình đĩnh bạt của Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào vách tường, dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dáng


cô quần áo xộc xệch, bàn tay to lấy bao thuốc lá và chiếc bật lửa từ túi quần, tùy lấy một điếu.
Khương Từ đang thưởng thức lắc chân.
Còn anh đang thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của cô.


Dường như ánh mắt không kiêng nể gì, Khương Từ cũng bắt đầu ý thức được váy mình bị cởi một nửa,
chỉ mặc một chiếc áo ngực gợi cảm, còn lại, đều bị lộ ra không khí.
Có lẽ vì làm vợ chồng cùng anh đã lâu nên Khương Từ ngay từ đầu không có ngượng ngùng, xoắn xuýt.


Cô mím môi đỏ mọng cười rồi đưa tay về phía người đàn ông: “Ôm em.” Ngón tay thon dài của Phó Thời
Lễ ném mẩu thuốc lá chưa hút được mấy hơi, cánh tay mạnh mẽ nhấc cô ra khỏi bồn rửa tay một cách dễ
dàng.


Khương Từ chủ động giơ bàn tay trắng nõn, mảnh mai của mình ra ôm lấy cổ anh, cố ý còn ở bên tai
anh nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt Phó Thời Lễ tối sầm, liếc cô một cái.
“Con trai ngủ rồi?” Khương Từ hỏi anh.
“Ừ.”
Vào giữa đêm, hai vợ chồng không có chủ đề nói chuyện nào khác.


Khương Từ bị anh ôm ra phòng tắm,
tắm cũng chưa tắm đã bị đặt trên giường lớn.
Độ ấm của chăn bông mềm mại dưới tấm lưng trần mang đến cho Khương Từ cảm giác an toàn, hai tay ôm
chặt lấy cổ anh hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng nói bên tai người đàn ông: “Thời Lễ.”


Đôi mắt Phó Thời Lễ tối sầm lại, anh cúi đầu đến gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả xuống.
Khương Từ chủ động ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại in trên môi mỏng của anh, học theo cách hôn
thường ngày của anh.


Đầu tiên dùng đầu lưỡi miêu tả khóe miệng của anh, sau đó mới chậm rãi hôn
vào.
Kèm theo hương thơm của người phụ nữ, có một sự ấm áp khó tả.
Hai mắt Phó Thời Lễ dần dần nheo lại, lúc này mới bình tĩnh tùy ý để cô chủ động.


Đôi lông mi mịn màng của Khương Từ run rẩy, sự dây dưa giữa môi và răng càng thêm thân mật, rõ ràng
người đàn ông cái gì cũng chưa làm nhưng cô lại không thở nổi, ngực hô hấp phập phồng, đầu ngón tay
trắng nõn theo bản năng bắt lấy cổ anh.


Phó Thời Lễ đành phải vươn bàn tay to, ôn nhu vỗ nhẹ lưng cô, môi mỏng áp lên môi đỏ mọng của cô,
giọng nói nặng nề thở dốc: “Không hôn được nữa hả? Thở trước đi……”
Khương Từ bị anh nói mặt đỏ bừng, cảm giác thật mất mặt.
Cô cắn anh, hôn càng nhiệt tình hơn.


Đôi bàn tay to của Phó Thời Lễ đặt lên tấm lưng cong của cô, tiếp tục đi xuống.
Chiếc váy mềm mại chậm rãi bị cởi ra hoàn toàn.
Trừ bỏ áo ngực lỏng lẽo treo trên người thì Khương Từ gần như không mảnh vải che thân.


Cô quấn lấy Phó Thời Lễ, bàn tay trắng nõn cũng bắt đầu cởi cúc áo cổ anh ra, bộ ngực cường tráng
của người đàn ông dần dần lộ ra khiến người nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Đêm nay, Khương Từ phá lệ chủ động nhiệt tình.


Hai đầu gối cô quỳ xuống mép giường, lòng bàn tay trắng nõn để ở trước ngực anh, cúi đầu xuống, mái
tóc xinh đẹp che đi gò má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng bắt đầu hôn dọc theo cằm anh, đi dần xuống dưới,
hàm răng trắng đều nhẹ nhàng cắn yết hầu anh.


Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào đầu giường, bày tay to lớn lại không tự chủ nắm lấy thành giường,
khuôn mặt tuấn mỹ bị ánh đèn chói lọi chiếu vào, trên trán thậm chí nổi lên gân xanh, trong trạng
thái vô cùng hưởng thụ.
Nhìn thấy anh phản ứng như vậy, Khương Từ càng thêm nhiệt tình.


Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, từ trên xuống dưới tóc đều lưu lại hương thơm nữ tính.
Ngay khi trán Phó Thời Lễ chảy mồ hôi, dùng bàn tay to muốn đè cô lên chăn bông, thì tiếng chuông
điện thoại chói tai làm gián đoạn động tác của
họ.


Cơ thể Khương Từ sững người lại, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp chửi rủa của Phó Thời Lễ:
“Khốn khϊế͙p͙.”
Cô hơi bất ngờ nhìn qua, liền thấy vẻ mặt người đàn ông này đang u ám, không ngờ anh lại có ngày
chửi thề.
(*) Chửi thề: nói tục, chửi bậy


Cánh tay Phó Thời Lễ ôm người phụ nữ đang hoang mang vào lòng, duỗi tay lấy điện thoại.
Khương Từ ngoan ngoãn để anh ôm, gương mặt dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhịp tim ổn định
mạnh mẽ làm lực chú ý của cô đều tập trung ở đây, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Phó Thời


Lễ đang trả lời điện thoại.
Nhiệt tình tan biến, bình tĩnh trở lại.
Hai má Khương Từ chậm rãi nóng lên, lông mi mịn màng run rẩy, ánh mắt nhìn ngực và cơ bụng rắn
chắc, căng chặt của anh không tự chủ nhớ lại hình ảnh mình dùng môi lưỡi mềm mại mà quấn quýt với
anh.


Nếu xúc động làm đến cuối cùng thì cũng không sao.
Nhưng lại bị quấy rầy, dừng lại giữa chừng, quần áo anh xộc xệch, còn cô thì gần như trần trụi……
Hình ảnh như vậy, Khương Từ thực xấu hổ.
May mắn thay, sau khi Phó Thời Lễ cúp điện thoại, anh chỉ cúi đầu hôn lên lông mày cô, không hề


nhắc tới chuyện âu yếm vừa rồi, trầm giọng nói: “Vừa rồi mẹ gọi đến bảo anh về nhà một chuyến.”
Khương Từ hơi lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Thời Lễ không nói, xoay người rời khỏi giường lớn.
Anh đi đến phòng áo để quần áo, Khương Từ đi theo sau anh: “Em đi với anh.”
*


Năm sáu phút sau, Khương Từ sang phòng Tự Bảo trước, sau khi thấy con trai vẫn đang ngủ say mới
bước nhẹ theo Phó Thời Lễ rời khỏi biệt thự.
Đã trễ thế này, anh không gọi tài xế, tự vào gara lái xe.
Khương Từ ngồi ở ghế lái phụ, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt lại mấy sợi tóc rối bù, quần áo


đã mặc rồi, váy mềm mại, gió từ cửa sổ xe thổi vào, làm giảm độ nóng trên ngực cô.
Phó Thời Lễ muốn đóng cửa kính xe lên, cô quay đầu lại nói: “Để lại một chút đi.”
Trời không còn lạnh nữa nên không cần đóng hết cửa sổ xe.


Phó Thời Lễ luôn lái xe rất ổn định, đặc biệt nếu có Khương Từ trên xe anh sẽ không tăng tốc độ,
bầu không khí trong xe cũng dần trở nên yên tĩnh hơn.
“Sao Lương Hề Ngọc trốn về?”
Vừa rồi ở phòng để quần áo, Khương Từ hỏi một câu.
Anh cũng chỉ nói là chuyện của Lương Hề Ngọc.


Phó Thời Lễ vững vàng điều khiển vô lăng, bàn tay to nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, xoa xoa,
thần sắc bình tĩnh nói: “Không thích nghi với cuộc sống nước ngoài.”
Dù sao cũng đã ở thành phố S xã giao mười mấy năm, đột nhiên phải sang nước ngoài sống một mình,


mấy năm không thể về, điều này cũng đủ khiến một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ cảm thấy khó
chịu.
Khương Từ chỉ không nghĩ tới Lương Hề Ngọc sẽ mang chuyện này nháo đến nhà Phó Thời Lễ.


Cô có chút hoảng hốt nghĩ vớ vẩn nhưng Phó Thời Lễ bên cạnh vẫn bình tĩnh, trấn định, nắm bàn tay
trắng nõn của cô, thỉnh thoảng đôi môi mỏng còn hôn lên những đầu ngón tay xinh đẹp của cô.
Cả một quãng đường đều như vậy, Khương Từ cũng mặc anh.


Khi đến biệt thự Phó gia, Phó Thời Lễ đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn, trước khi xuống xe còn
dặn dò nói: “Đợi lát nữa em đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đừng nói gì.”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đèn đường chiếu sáng đêm khuya, biệt thự cũng sáng
rực.


Cô ngoan ngoãn gật đầu với Phó Thời Lễ: “Được.”
Xe đậu sang một bên, Phó Thời Lễ nắm tay tay cô đi vào cửa biệt thự.
Từ huyền quan đi vào, mơ hồ có thể nhìn thấy có người ngồi trong phòng khách, bầu không khí xung
quanh ngưng đọng.


Tầm mắt Khương Từ nhìn xung quanh 1 vòng, không nhìn thấy thân ảnh của Lương Hề
Ngọc mà lại thấy Phó Đình Ngạn đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
(*) Huyền quan: không gian tiếp nối giữa cửa ra vào và phòng khách hay là nơi ngăn cách cửa chính
với phòng khách.


“Thời Lễ.” Đường Yến Lan thấy anh tới, giống như đã tìm được đường sống nhưng lại thấy Khương Từ đi
theo, một số lời nói vẫn không tiện nói trực tiếp.
Nghĩ lại cũng biết, Lương Hề Ngọc chạy đến Phó gia nói vớ vẩn cái gì.


Phó Thời Lễ trấn an tâm trạng của mẹ trước, sau đó đến chỗ Phó Đình Ngạn lấy một điếu thuốc, hai
người ra ngoài biệt thự hút thuốc, Khương Từ không đi theo mà ở trong phòng khách, có một số việc
nên để đàn ông nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn.


Cô mở miệng hỏi: “Mẹ, Kiều Doãn Yên đâu?”
Trước mặt mẹ chồng, Khương Từ sẽ không tỏ ra bất hòa trong mối quan hệ chị em dâu với Kiều Doãn
Yên.
”Mẹ bảo con bé vào nghỉ ở phòng trên lầu rồi.”


Tâm tình Đường Yến Lan lúc này có chút phức tạp, Lương Hề Ngọc vốn tốt bụng lại đột nhiên chạy đến
nhà bà gây chuyện, nói trước đây Kiều Doãn
Yên đã lừa cô ấy bản thân bị Phó Thời Lễ cưỡng gian, hại cô bị đuổi ra khỏi nhà, một mình ở nước


ngoài chịu khổ, muốn Phó gia phải tỏ thái độ, làm loạn nửa đêm không được sống yên ổn.
Việc này, Đường Yến Lan sợ Khương Từ nghĩ nhiều, bà cũng nhân cơ hội giải thích: “Con và Thời Lễ


phải sống tốt, năm đó hôn ước với Kiều Doãn Yên là mẹ chưa hỏi ý kiến Thời Lễ đã tự ý lập nên.
Sau
đó chính bọn nó hòa hoãn giải trừ hôn ước, ai ngờ qua nhiều năm như vậy lại xảy ra chuyện này.”
Khương Từ cười nói: “Mẹ, con biết rồi.”


Đường Yến Lan vừa nghe đã có chút yên tâm vì sợ việc này sẽ khiến hai con dâu phản ứng lại.
“Mẹ, con ngồi với mẹ.” Khương Từ sẽ không ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm mà lên lầu an ủi
Kiều Doãn Yên, không bằng ngồi đây nói chuyện với mẹ chồng.


“Đêm nay con và Thời Lễ cứ nghỉ ở đây đi?”
“Con sợ ngày mai Tự Bảo dậy không nhìn thấy ba mẹ sẽ khóc.” Khương Từ không yên tâm, đợi lát nữa
hai anh em Phó Thời Lễ và Phó Đình Ngạn nói chuyện xong, liền trở về.


Kiều Doãn Yên vẫn luôn ở trên lầu không chịu xuống, Khương Từ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cầu
thang.
Nghĩ lại cũng biết.
Một người phụ nữ luôn tự hào về thân phận cao quý lại sĩ diện thì sao có thể dễ dàng để người khác
nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.


Nửa tiếng sau, Phó Thời Lễ và Phó Đình Ngạn trở lại phòng khách.
Anh vỗ nhẹ vai em trai, trầm giọng
nói: “Lên lầu nói chuyện với cô ấy.”
Trước khi sắc mặt của Phó Đình Ngạn trở nên lạnh lùng, anh nói với Đường Yến Lan, rồi xoay người
lên lầu.


“Mẹ, con và Khương Từ về trước, bên phía Lương gia mẹ không cần lo lắng.” Phó Thời Lễ bước đến đỡ
Khương Từ từ ghế sô pha lên, vì hút một điếu thuốc nên trong hơi thở có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Đường Yến Lan dặn dò nói: “Trên đường lái xe cẩn thận một chút.”


Phó Thời Lễ đưa Khương Từ không nhanh không chậm rời khỏi biệt thự.
Sau khi đi ra ngoài, Khương Từ
quay đầu lại không thấy ai, liền hỏi: “Anh giải thích cho Phó Đình Ngạn? Rốt cuộc là chuyện gì
vậy?”


Mấy năm trước bị Kiều Doãn Yên vu oan một lần, Phó Thời Lễ cũng đã bỏ số tiền lớn phái người đi
điều tra.
Tư thái anh thong dong trấn định, tựa hồ như đã sớm dự đoán sẽ nháo đến như vậy, vẻ mặt
lạnh lùng nói: “Bây giờ chỉ xem Đình Ngạn có thể tiếp nhận mọi chuyện hay không thôi.”


Sự tò mò trong lòng Khương Từ lập tức bị thu hút, không có ai ở đây, cô cũng không kiêng nể gì,
hỏi: “Kiều Doãn Yên thật sự bị….
chuyện quái gì vậy?”
Phó Thời Lễ mở cửa ghế lái phụ ra, ôn nhu che chở cô ngồi vào: “Về nhà.” ”Này.” Khương Từ khó chịu


nhất khi không nói rõ ràng.
Không dò hỏi được càng thu hút cô.
*
Trên lầu hai của biệt thự, không khí vô cùng yên tĩnh.
Phó Đình Ngạn đứng trên hành lang hút gần nửa bao thuốc, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy mạnh cửa vào
phòng mình.
Căn phòng tối tăm, Kiều Doãn Yên không bật đèn.


Chỉ đứng bất động trước rèm cửa, xuyên qua màn đêm mông lung, từ góc độ này cô nhìn thấy rõ thân
ảnh người đàn ông tuấn mỹ và người phụ nữ xinh đẹp bên ngoài.
Người nào ở dưới lầu, Kiều Doãn Yên đều biết.
Cô nghe thấy tiếng nước chân phía sau, mới chậm rãi xoay người lại.


Tầm mắt hai người đối diện giữa
không trung, sắc mặt cô không tốt, đôi môi tái nhợt.
Giờ này khắc này, lửa giận Phó Đình Ngạn kìm nén khi Lương Hề Ngọc ở đây đã bị bộc phát.
Anh khóa
trái cửa phòng lại, kéo một cái ghế ngồi ở giữa phòng, thuốc trong bao bị hút hết, ngón tay tao nhã


của anh siết chặt nó, dùng sức rất nhiều.
Không ai lên tiếng, im lặng trong khoảng mười phút.
Trong phòng vang lên giọng nói khàn khàn của Phó Đình Ngạn: “Ngụy Chấp là ai?”
Nhắc đến cái tên này, ngực Kiều Doãn Yên như bị thứ gì đó đè nặng lên, không thở nổi.


“Ngụy Chấp, 8 năm trước anh ta bị cảnh sát giết ngay tại chỗ vì buôn bán, tàng trữ ma túy.” Bàn tay
to của Phó Đình Ngạn dùng sức nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội, đôi mắt nhìn chằm
chằm cô, giọng nói căng chặt hỏi: “Anh ta và em có quan hệ gì?”


Những lời này khiến căn phòng tiếp tục chìm vào trầm mặc
Cửa phòng đóng chặt, cửa sổ cũng đóng càng khiến căn phòng ngột ngạt.
Trong hoàn cảnh bị phong bế
này, chiếc mặt nạ dối trá, dịu dàng của Kiều Doãn Yên lúc này bị rách nát hoàn toàn, khóe môi cố


hết sức mở ra: “Người đàn ông tôi…”
(*) phong bế: bao vây chặt, làm cắt đứt mọi sự liên hệ, tiếp xúc với bên ngoài
Trước mặt Phó Đình Ngạn giọng nói của cô trở nên khô khốc, chết lặng, thừa nhận: “Ngụy Chấp là
người của tôi.”


Phó Đình Ngạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút huyết sắc của cô, không hề nhúc nhích, trong
mắt lại không có gì cả, đều đã vỡ tan tành.
Mỗi một chữ của Kiều Doãn Yên so với sự thật Lương Hề
Ngọc vạch trần càng làm trái tim anh tổn thương nhiều hơn.


”Ngay từ đầu gả cho tôi cũng là bất đắc dĩ?” Phó Đình Ngạn đột nhiên đứng dậy, chân ghế cọ vào sàn
nhà phát ra tiếng vang bén nhọn.
Anh bước lại gần, ép mạnh vào người phụ nữ gầy yếu, chật vật trước


mặt, hỏi một câu: “Kiều Doãn Yên, trái tim em không ở trên người anh trai tôi, cũng không bao giờ ở
trên người tôi, người đàn ông Ngụy chấp kia, tôi không thể so được với anh ta, đúng không?”
Điều anh quan tâm nhất không phải Kiều Doãn Yên thất thân vì Ngụy Chấp sau đó vu oan lên người anh


trai anh mà là trái tim của Kiều Doãn Yên, rốt cuộc đã trao hết cho Ngụy Chấp, có để lại chút nào
cho anh không?
”Rốt cuộc trong lòng em có tôi không?” Phó Đình Ngạn lạnh lùng siết chặt bả vai cô, trong xương cốt
cố chấp đến cực điểm..