Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Buổi tối khi hai người về đến nhà, Tự Bảo đang xem phim hoạt hình trong phòng khách vẫn chưa ngủ,
ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha, một tay cầm cái
bát nhỏ, một tay cầm thìa múc miếng táo nhỏ lên ăn, híp mắt cười, không biết đang vui vẻ bao nhiêu.
Khương Từ thay giày cao gót đi vào, đồng thời cởi áo khoác trên người xuống, quay đầu nói với người
đàn ông bên cạnh: “Không phải anh nói cho con trai em ăn rồi mới ra ngoài sao?”
Bây giờ người đang híp mắt cười giống như đứa ngốc, miệng còn nhai táo là ai?
Phó Thời Lễ cũng nhìn con trai, bình tĩnh trả lời: “Khả năng lại đói bụng.” Khương Từ thường sẽ
không để con ăn khuya, sợ cậu không tiêu hóa tốt, đặt áo khoác sang một bên, bước đến gần cậu nhóc,
ôn nhu nói: “Con còn chưa ngủ à?”
Tự Bảo nghe được tiếng mẹ lặp tức quay đầu nhìn qua.
Cậu giờ không lo ăn táo nữa, vui sướng được mẹ ôm vào trong ngực, tay nhỏ như củ sen trắng hồng ôm
chặt cô nói: “Mami ôm Tự Bảo.”
Khương Từ đối mặt với con trai khóe môi luôn ôn nhu nở nụ cười, ôm thân thể nhỏ nhắn của cậu nhóc
ngồi lên đùi mình, dùng khăn giấy cẩn thận lau nước miếng trên miệng cho cậu.
Tự Bảo cũng nhìn thấy Phó Thời Lễ, kêu lên: “Baba.”
Ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ nhẹ nhàng véo má trắng nõn của cậu, cúi đầu, hôn lên trán cậu
nhóc.
Khi Khương Từ ném khăn giấy vào thùng rác, cô ngước mắt lên nhìn thấy cuốn vở nhỏ trên bàn trà,
trên giấy có viết ba chữ méo mó, xộc xệch – Phó Mộ Trì.
Do có nhiều nét trong tên nên cũng có thể nhận ra rõ đó là chữ Trì.
“Con ở nhà ngoan như vậy, còn
học viết chữ.”
Trong mắt một người mẹ, con cái là làm cái gì cũng thông minh tuyệt đỉnn, Khương Từ cũng không
ngoại lệ.
Cô cười nhìn khuôn mặt mũm mĩm của con trai, lông mi vừa dày vừa dài, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn
người.
Đáy lòng mềm mại, không nhịn được hôn cậu.
Tự Bảo được ba mẹ hôn, cao hứng nói: “Bà nội dạy.”
Ban ngày hai người đều đi làm, Tự Bảo lại không đi học nên đơn giản ngày nào cũng đưa thằng bé đến
nhà Đường Yến Lan.
Sau khi tan làm, cô và Phó Thời Lễ ai rảnh sẽ đến đón con về.
Khương Từ ôn nhu hỏi cậu cả ngày ở nhà bà nội làm những gì, con trai mồm miệng lanh lợi trả lời:
“Mami, bà nội dạy Tự Bảo viết chữ còn đưa Tự Bảo đến nhà chú nhỏ chơi với chị Gia Bảo.”
Cậu nhóc nói xong, tay nhỏ thò vào từ quần túi móc ra một viên kẹo sữa, bàn tay trắng trẻo mập mạp
cầm đưa ra trước mặt cô nói: “Cho mami.” Đó là cậu mang từ nhà chú nhỏ về, giấu trong túi nhỏ cả
ngày.
Chỉ một cái, Tự Bảo nghiêng đầu lặng lẽ nhìn mặt ba, đưa cho mẹ.
Sau đó, cậu dùng đôi mắt háo hức nhìn cô, ɭϊếʍƈ chiếc răng trắng nhỏ gọn gàng của mình, như thể đang
chờ đợi những lời khen ngợi.
Khương Từ nhìn viên kẹo này, sửng sốt một lúc.
“Con trai em thật lợi hại, đến nhà người khác còn không quên giấu đồ về cho em ăn.” Phó Thời Lễ
ngồi bên cạnh, cười như không cười nói.
Kẹo của con trai, rõ ràng anh không có phần nào.
Vợ mấy ngày nay đối xử với anh lạnh nhạt có lệ, con trai thì như anh đã phí công nuôi dưỡng.
Thấy anh trêu chọc, Khương Từ liếc mắt nói: “Em sinh thằng bé mất mấy tiếng còn có thể không tốt
với em?”
Cô cầm lấy kẹo sữa trong lòng bàn tay nhỏ của Tự Bảo, thưởng cho cậu một nụ hôn lên má.
Tự Bảo bẽn lẽn sờ bụng, mông nhỏ ngồi trên đùi mẹ còn vặn vẹo uốn éo.
Nhưng cậu cũng biết ba mình
có vẻ nhỏ nhen nên chủ động bò xuống, lấy cái bát đã ăn hết nửa phần táo, tay mập mạp cầm lấy, mượn
hoa hiến phật đưa cho Phó Thời Lễ: “Baba, ăn đi.”
(*) Mượn hoa hiến phật: mượn hoa người khác dâng lên Phật
Phó Thời Lễ mặt không đổi sắc nhận đồ ăn thừa của cậu con trai, ngữ điệu không mặn không nhạt khen
cậu hiếu thuận.
Khương Từ nhịn không được cười ra tiếng, mi mắt cong cong.
Thời gian đã không còn sớm, lúc này Phó Thời Lễ lại nhận được một cuộc điện thoại.
Thấy thế, cô đơn giản đưa cậu nhóc lên lầu, tắm rửa cho cậu.
Tự Bảo đối với phương diện này rất nghe lời, sau khi nghe kể chuyện liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại
ngủ.
Khương Từ chỉnh đèn đến mức nhỏ nhất, để lại đèn ngủ vì lo lắng cậu ngủ một mình trong phòng trẻ
con sẽ sợ hãi, chờ hơi thở cậu đều đặn mới tay chân nhẹ nhàng đi ra.
Khi đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy Phó Thời Lễ một tay đút túi quần lên lầu.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Đã trễ thế này, ai còn gọi điện thoại cho anh?” Bình thường ai gọi Khương Từ sẽ
không hỏi.
Nhưng vừa rồi dưới lầu, lúc Phó Thời Lễ nhận được điện thoại đã là đêm khuya, cho nên dễ dàng khiến
người khác liên tưởng đến mối quan hệ đào hoa nào đó.
Người đàn ông đẹp trai bước tới, bàn tay to đưa cô trở về phòng: “Con ngủ rồi?”
“Ừ.”
Hai người bước vào, sau khi bật đèn, Khương Từ đưa tay lên, động tác rất tự nhiên cởi cà vạt của
anh.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi, đầu ngón tay cô cởi ra, vừa định nói.
Nhưng, môi mỏng của Phó Thời Lễ đã ngắt lời cô trước: “Khương Thuấn Ngôn nói em là em họ của anh
ta.”
Nụ cười trên mặt của Khương Từ ngay lập tức biến mất.
Cô ném cà vạt của Phó Thời Lễ sang một bên, ngữ khí lạnh lẽo không có độ ấm: “Anh ta còn bừa bãi
nhận họ hàng sao?”
Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nháy mắt thay đổi biểu tình, vươn tay nắm lấy cổ tay cô
kéo qua.
Khi nói đến vấn đề này, Khương Từ không muốn để anh ôm, bàn tay trắng nõn, nắm lấy cổ tay to lớn
của người đàn ông, bẻ ngón tay hữu lực của anh một cái, đôi mắt đen nhánh tràn đầy cảm xúc bài
xích: “Em không phải họ hàng của anh ta, nếu anh muốn nhận anh ta là anh vợ – em rể, đơn giản có
thể đi cưới em họ Khương Giang Nguyên của anh ta.
Em thấy cô gái nhỏ lần trước chuốc say bản thân
là cố ý cho anh một cơ hội, dụng tâm lương khổ.”
(*) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại Phó Thời Lễ cũng không
giận, vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô nói: “Anh chỉ nói một câu, ân, em liền kết án tử hình
cho anh?”
Cơn tức giận của Khương Từ lại chuyển sang người anh.
Đừng nói một câu không thể nói, một chữ cũng
không thể nói.
Phó Thời Lễ xoay người khóa cửa phòng ngủ chính, tránh cô buồn bực chạy ra ngoài, thân hình đĩnh
bạt đứng trước mặt Khương Từ, cúi đầu, ngữ điệu ôn hòa chậm rãi nói: “Khương Giang Nguyên cáo trạng
với Khương Thuấn Ngôn nói tối nay em liên hợp với một phóng viên bắt nạt cô ta trước mặt mọi người,
anh ta mới biết em đang ở thành phố S, nhờ người điều tra mới phát hiện em đã kết hôn, chồng hợp
pháp là anh.”
Phó Thời Lễ và Khương Thuấn Ngôn trước mắt sẽ bàn bạc chuyện hợp tác, giao tiếp riêng khẳng định sẽ
có.
Bây giờ phát hiện quan hệ giữa hai người lại có Khương Từ, gọi điện đến hỏi cũng bình thường.
Ai ngờ Khương Từ phản ứng mãnh liệt như vậy, nói cũng không muốn đề cập đến.
Chuyện này nếu nói sớm hơn, e rằng sẽ không có chuyện làm ở bãi đỗ xe bên ngoài.
Khương Từ mặt lạnh nói: “Trong số tất cả các anh chị em, Khương Thuấn Ngôn là người có chỉ số thông
minh cao nhất.
Mỗi lần học thuộc sách giáo khoa, anh ta nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ rõ.
Nhưng
anh không thể tưởng tượng ân huệ này làm người khác sợ hãi đến mức nào.
Có thể anh ta có đầu óc
buôn bán nhưng chưa chắc đã là một đối tác tốt.”
Phó Thời Lễ đã biết rõ chuyện này, cô giả vờ không biết là không có khả năng.
Cô chỉ nói đơn giản, không chút che dấu việc bản thân chán ghét anh em Khương gia, im lặng vài
giây, cô nhấp môi nói tiếp: “Anh ta theo đuổi Ôn Kiều là một tiểu thư phong lưu nổi tiếng ở Bắc
Kinh, là bạch nguyệt quang của rất nhiều thiếu gia nhà giàu.
Từ khi mới mười mấy tuổi đã bắt đầu
theo đuổi cô ấy.
Cho rằng đây là lần đầu tiên anh ta bị Ôn Kiều đưa đến đồn cảnh sát sao? Ở Bắc
Kinh, chỉ cần Khương Thuấn Ngôn vào đồn cảnh sát, mọi người đều biết anh ta lại đi quấy rối tình
dục Ôn Kiều.“ [Vừa lắm ] (*) Bạch nguyệt quang: là ánh trăng sáng, ý chỉ một người để lại ấn
tượng rất sâu đậm trong lòng mình, mình luôn rất yêu thương người đó nhưng lại không thể ở bên.
Theo đuổi một người phụ nữ nhiều năm như vậy vẫn chưa thành công, cũng không thay đổi sở thích cá
nhân.
Tóm lại, Khương Từ thấy Khương Thuấn Ngôn tự nhận là người đàn ông cuồng một cô gái, thấy chỗ nào
cũng không vừa mắt.
Cô ở trước mặt Phó Thời Lễ đều coi thường người đàn ông này, tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Phó Thời Lễ an ủi cô trước, sau đó mới hỏi: “Khi còn nhỏ Khương Thuấn Ngôn làm gì với em?”
Hận ý của một người không phải tự nhiên mà có, có thể nhìn thấy rõ sự chán ghét trong mắt Khương
Từ, một chút hảo cảm với anh em Khương Thuấn Ngôn đều không có.
Khương Từ không nói cái khác, chỉ tùy tiện lấy một chuyện ra nói: “Em từng ở Khương gia mấy tháng,
lúc đó, sự nghiệp trong giới giải trí của mẹ em bước vào khủng hoảng nghiêm trọng, bà ấy suýt nữa
phải giải nghệ, ở ẩn mà em bị Khương gia lấy lý do đó đến bắt em về ở mấy tháng……”
Rõ ràng cuộc sống của cô không quá dễ dàng, vốn dĩ thân phận đã đáng xấu hổ.
Khương Từ dừng một chút, nói: “Khương Thuấn Ngôn luôn giúp Khương Giang Nguyên…… Tóc em dài hơn
Khương Giang Nguyên, anh ta liền giúp cô ta trộm cắt tóc em.”
Phải biết rằng cô gái nhỏ luôn xem tóc còn quan trọng hơn mạng.
Loại chuyện này còn rất nhiều.
Khương Từ cũng lười kể cho Phó Thời Lễ nghe, dù sao cô chỉ chốt lại: “Em không phải họ hàng với
Khương Thuấn Ngôn.”
Khương gia dù có bối cảnh quân sự lớn đến đâu, cô cũng căn bản không muốn nhấc chút quan hệ nào.
Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, anh luôn cho rằng ba của Khương Từ là một
quân nhân bình thường, không ngờ kết hôn 3, năm anh mới phát hiện nếu bàn về thân phận và gia cảnh
thì nhà cô hơn hẳn Phó gia.
Chỉ là vợ anh luôn giữ thái độ kín trong mọi chuyện, tựa hồ không bao giờ mở miệng nói đến Khương
gia.
Anh nhìn Khương Từ như gặp phải chuyện bất bình lớn, lông mày thật sâu, vươn tay ôm người vào trong
lòng, dùng lòng bàn tay ôm vai cô, cúi đầu ở bên tai cô nói: “Mặc kệ trước kia em là ai, bây giờ em
chỉ có một thân phận, đó chính là vợ Phó Thời Lễ anh.”
Đôi mắt Khương Từ hơi nóng lên, đem khuôn mặt vùi vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của người đàn ông,
một lúc sau, môi đỏ mới nói: “Em rất ghét……”
Ghét cái gì?
Ghét những người hết lần này đến lần khác vạch ra vết sẹo đẫm máu của mẹ cô.
Có người yêu, bắt đầu hiểu tình yêu.
Mới có thể cảm nhận được ý nói thấu đáo này.
Khương Từ không muốn thông qua Phó Thời Lễ có bất kỳ quan hệ nào với Khương Thuấn Ngôn, bao gồm cả
Khương gia.
*
Ai ngờ, cô không nghĩ tới ngày hôm sau, Khương Thuấn Ngôn sẽ đến thăm mẹ cô.
Khi nhận được điện thoại, là Từ Uyển Nghi đích thân gọi, ở bên kia nói: “Khương Thuấn Ngôn nói mấy
ngày nữa là đại thọ 90 tuổi của Khương lão gia, muốn con đi cùng cậu ta đến thủ đô một chuyến.”
Lão gia tử cả đời có bốn người con trai, duy nhất chỉ có ba Khương Từ hy sinh vì nước.
Trong lòng nghĩ đến con trai, muốn gặp Khương Từ.
Từ Uyển Nghi không có ân oán gì với lão gia tử, cho nên cũng không cấm Khương Từ đi: “Tuổi lớn, lần
này đại thọ 90 tuổi cũng là một chuyện vui, con đi hay không là tùy con.”
Khương Từ trầm mặc một lúc, hô hấp nhợt nhạt.
Từ Uyển Nghi cho cô thời gian cân nhắc liền cúp điện thoại.
------oOo------.