Editor: Mứt Chanh
Bầu không khí lúng túng trong nháy mắt.
Tô Hà chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày la lối khóc lóc, chỉ là sau khi ngày này tới thì Tô Hà lại khống chế không được chính mình. Ai biết, mới la lối khóc lóc đã bị cậu út của Tạ Lâu thấy. Đó là trưởng bối nha, gương mặt Tô Hà héo úa, cô chần chờ rồi mới bước lên nhặt những món quần áo kia…
Tạ Lâu ɭϊếʍƈ khóe môi, nắm lấy tay Tô Hà ôm vào trong phòng: “Ném rồi thì bỏ đi.”
Cố Diệc Cư cười lắc đầu gọi lại: “Đợi chút.”
Gân xanh trên trán Tạ Lâu nhảy dựng, anh xoay người lại, “Cậu út, còn có việc gì không?”
Cố Diệc Cư nhìn ra anh đang nương cơ hội này mà xuống bậc thang, vậy mà còn không tình nguyện ở chỗ này của mình, anh ấy ném đống cua này qua đó.
Theo phản xa,Tạ Lâu định vươn tay nắm chặt lấy sợi dây thừng kia.
Tô Hà kinh ngạc né tránh sang bên cạnh.
“Hôm nay cậu đi bắt, tay nghề của cô bé này không tồi, nói con bé làm cho con ăn.” Cố Diệc Cư nói, lại cười nhấc chân đá lên những bộ quần áo kia rồi nói với Tô Hà: “Đừng dễ dàng mềm lòng như vậy, đợi lát nữa bắt nó tiếp tục quỳ bàn phím…”
Tạ Lâu: “Cậu út.”
Cố Diệc Cư cười ha ha xoay người xuống lầu.
*
Mặt Tô Hà đã đỏ như gấc. Sau khi cánh cửa đóng lại, cô mới đẩy Tạ Lâu ra, lộc cộc đi vào phòng. Tạ Lâu tùy tiện đặt mớ cua kia lên trên bàn cơm, xoa khóe môi đuổi theo, giữ chặt cánh tay của cô kéo vào lòng, “Anh sai rồi, được chưa?”
Tô Hà siết chặt nắm tay đấm vào ngực anh mấy phát, “Sao anh có thể quay loại video như thế hả?”
Loại chuyện này chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ngại rồi huống chi là xem. Mà nhân vật chính vẫn là cô cùng Tạ Lâu, thật đáng tức giận mà. Tạ Lâu ôm lấy eo cô, mặc kệ cô đấm. Nắm tay nhỏ kia thế mà đấm tới chỗ nào cũng thật mạnh
Tựa như mèo cào vậy đó.
Tạ Lâu mỉm cười dựa vào trên sô pha, uể oải nhìn cô đấm.
Một hồi lâu, Tô Hà mệt mỏi, đỏ mặt nói với anh: “Anh xóa video đi.”
Dù sao cô nhìn không rõ lắm, cũng đã xóa bỏ ngay tại chỗ. Tưởng tượng đến chiếc điện thoại anh còn giữ thì cả người cô đã không được tự nhiên. Tạ Lâu nghiêng đầu nhịn cười một hồi mới nói: “Ừm, đợi chút xóa, anh mệt mỏi cả một ngày, cho anh tắm rửa trước một cái được không?”
Sau khi Tô Hà trở về đã tắm rửa, thay đổi áo ngủ.
Cô híp mắt nhìn anh, “Đợi chút em xem anh xóa.”
Nhất định phải nhìn anh xóa.
Nếu không anh có thể nói dối.
Dù sao cũng không phải anh chưa từng đổi trắng thay đen.
Tạ Lâu ồ lên một tiếng, gật đầu: “Được thôi.”
Tô Hà rời khỏi vòng tay anh, “Em đi dọn mấy con cua kia.”
“Ừm.” Tạ Lâu nói xong rồi cởi nút áo sơ mi đi về phía nhà tắm. Sau khi Tô Hà đụng tới mấy con kia thì xoay người lại nhìn Tạ Lâu, chỉ thấy áo sơmi anh đã được cởi ra lộ ra vòng eo rắn chắc. Tô Hà đỏ mặt mới nói: “Anh nhớ rõ là nói tiếng cảm ơn với cậu…”
“Chậc chậc, không cần phải nói.”
Sau đó Tạ Lâu quẹo vào phòng.
*
Thả những chú cua kia vào trong nước, Tô Hà dọn dẹp xong mới trở về phòng. Tạ Lâu còn đang tắm cùng tiếng nước ào ào trong phòng tắm. Tô Hà bò lên trên giường, cầm lấy máy tính bảng nằm chơi một lát.
Chỉ lát sau, Tạ Lâu đi chân trần mang theo một thân hơi nước bước ra, tiện tay vất khăn lông lên trên giá áo. Tô Hà nghe thấy động tĩnh thì theo bản năng nhích sang một bên nhường chỗ, Tạ Lâu xốc chăn lên giường, dựa sát vào người cô mang theo hương thơm sữa tắm, nhìn vào màn hình máy tính bảng của cô…
Tô Hà ở WeChat nói chuyện phiếm với bọn Ôn Mạn.
Cô buông máy tính bảng ra, xoay người lại nhìn anh.
Tạ Lâu lười biếng dựa vào đầu giường, ôm cô vào lòng: “Tối hôm qua ngủ sô pha, cũng thật không thoải mái…”
Tô Hà cắn răng: “Video đâu.”
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, cười nghịch ngợm rồi cầm lấy điện thoại tìm ra đoạn video kia. Tô Hà nhìn thấy thì lập tức duỗi tay muốn giật lấy, Tạ Lâu lại đột nhiên giơ cao lên: “Đừng nóng vội.”
Tô Hà nắm lấy cánh tay anh muốn kéo xuống, một cánh tay khác của Tạ Lâu đã ôm lấy eo cô, theo tư thế này của cô mà ôm cô càng chặt hơn. Gương mặt của Tô Hà dán sát vào ngực anh. Tạ Lâu cúi đầu, ở cô bên tai thủ thỉ: “Quay cũng quay rồi, không xem mà xóa đi thì không phải lãng phí biểu cảm sao?”
Tai Tô Hà đỏ lên, “Không cần xem.”
“Xem một lần không? Hmm?” Tạ Lâu ɭϊếʍƈ khóe môi, hơi thở dán lên lỗ tai cô: “Anh còn chưa xem nữa.”
“Em mới không tin.”
“Vậy hẳn là em cũng chưa thấy….”
Giọng anh trầm thấp, ở trong phòng cất tiếng đã mang theo mấy phần dụ dỗ. Tô Hà cắn chặt môi, “Xóa nó đi.”
“Nhìn xem?”
Sau đó anh một tay ôm Tô Hà vào lòng, Tô Hà giãy giụa vài cái nhưng tốn công vô ích. Tay Tạ Lâu buông thõng xuống, đầu ngón tay bấm phát video, hình ảnh tạm dừng hai giây rồi nhảy ra.
Do ánh sáng trong phòng mờ ảo, đôi mắt của Tô Hà bị cột bằng tấm khăn lụa màu đen, váy ngủ bị kéo lên cao. Tạ Lâu ôm cô ngồi ở trên giường, lát sau, Tô Hà mới rên rỉ….
Cô vô thức vươn tay ra bắt lấy Tạ Lâu, áo tắm dài của Tạ Lâu được vén lên, đưa lưng về phía video với tấm lưng rộng lớn. Tô Hà nắm lấy bờ vai của anh, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống rơi trên vai anh.
Sau đó…tiếng ngâm nga nho nhỏ, còn có sức mạnh nơi cánh tay anh.
*
Cả căn phòng yên tĩnh, bàn tay to trên eo Tô Hà khẽ trượt xuống, Tạ Lâu hôn lên vành tai cô, “Đẹp không em?”
Gương mặt Tô Hà đã đỏ như gấc, anh chọn góc độ nhìn không thấy mặt anh cũng nhìn không ra cô nhưng cảm giác mông lung này rất không thể tưởng tượng được.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, đôi mắt dần dần nảy lên dục vọng, “Xem video này còn hăng hái hơn xem mấy bộ AV nhiều, em để anh lưu video này có được không?”
Tô Hà đột nhiên hoàn hồn, ôm lấy tay anh đoạt lấy điện thoại, “Không được.”
Kết thúc, cô nhanh chóng xóa bỏ. Lập tức trong phòng càng yên tĩnh hơn, Tạ Lâu hạ tầm mắt, cười khẩy một tiếng: “Em cho rằng chỉ có chỗ này lưu hay sao?”
“Tạ Lâu!”
Tô Hà quỳ gối lên trên người Tạ Lâu, cầm gối đầu che mặt anh lại.
Giọng nói buồn cười của Tạ Lâu từ bên trong truyền đến, chân dài khẽ nâng lên chạm vào đôi chân trắng nõn của Tô Hà, “Đừng nhúc nhích, anh muốn…”
Tô Hà kinh ngạc, xoay người muốn đi xuống nhưng bị anh ôm lấy eo kéo trở về.
Rất nhanh, cuối tuần tới rồi.
Ở Lạp Vục, thứ bảy cùng chủ nhật đều được nghỉ phép nhưng Tạ Lâu không có thời gian nghỉ nên anh còn phải đến công ty. Tô Hà sáng sớm đã bị anh đưa đến trường dạy lái xe gần đại học Hải Thành.
Lần đầu tiên ngồi vào ghế lái, khi tay sờ lên vô lăng, Tô Hà còn có chút khẩn trương, cũng may giáo viên kia ngồi ở ghế phụ, vẫn luôn rất kiên nhẫn mà dạy cô. Do Tô Hà khẩn trương nên rất nhiều lần đều phạm sai lầm, ông đều sửa lại cho đúng. Như vậy một chọi một, Tô Hà có lẽ đã nhận ra kết cấu của chiếc xe.
Hơn nữa hồi ức từ từ giao nhau với trước đây đã khiến cô càng thêm thuận tay.
Luyện một buổi sáng, từ trong xe bước xuống, Tô Hà đã hơi chóang váng. Giữa trưa Tô Hà hẹn Trì Dĩnh ăn cơm vì buổi chiều Trì Dĩnh không cần đi làm. Tô Hà ngồi tàu điện ngầm đến phố thương mại, ở tàu điện ngầm gọi điện thoại cho Tạ Lâu, giọng nói trầm thấp của Tạ Lâu có chút lười biếng: “Đi chỗ nào ăn?”
Tô Hà: “Còn chưa biết nữa, Trì Dĩnh khó có dịp không đi làm, tụi em ăn đại cái gì đó, anh ở đâu?”
Tạ Lâu xoa giữa mày: “Ở công ty, buổi chiều anh phải gặp khách hàng.”
Tô Hà: “Vậy thì anh nhớ ăn cơm.”
Tạ Lâu cười xuề một tiếng: “Không cần cái quan tâm nói bằng miệng này đâu, ngẫu nhiên làm cơm mang đến công ty cho anh đi…”
Tô Hà: “…. Nằm mơ.”
Tạ Lâu: “…… Làm em.”
Tô Hà tức giận cúp máy và ném điện thoại vào túi xách. Ngay khi tàu điện ngầm đến, Tô Hà theo dòng người xuống tàu điện ngầm. Trì Dĩnh chờ Tô Hà ở lối vào tàu điện ngầm, cô ấy trang điểm thật đậm, mặc áo sơ mi trắng trẻ trung và quần short denim, cười tiến lên choàng vào cánh tay Tô Hà, “Cậu Tạ cũng không biết mua chiếc xe cho cậu à…”
Tô Hà: “Tớ còn đang học lái xe.”
Trì Dĩnh ồ lên một tiếng: “Cậu học trễ vậy, học ở đâu thế?”
“Trường dạy lái xe gần trường học của chúng ta.”
Trì Dĩnh cười nói: “Chỗ này đắt, tệ lắm cũng phải □□ ngàn, còn không thể mặc cả.”
Tô Hà không biết chuyện gì đang xảy ra ở trường dạy lái xe đó. Cô đi theo Trì Dĩnh đến phố thương mại, nơi này hiện tại xa hoa hơn rất nhiều, tìm một nhà hàng Trung Quốc hai người đi vào ăn cơm. Sau khi ngồi xuống, chọn hai món ăn một món canh, Trì Dĩnh một bên lướt điện thoại một bên tán dóc với Tô Hà.
Hai người trò chuyện tán gẫu.
Một cuộc trò chuyện giữa hai cô gái phát ra từ phía sau.
Trong đó một giọng nói rất giống với Chu Ngữ Ngữ, hoặc là, đó chính là Chu Ngữ Ngữ.
“Ngữ ngữ, hôm nay cậu ăn mặc cũng thật xinh đẹp, váy này rất đắt ha.”
Chu Ngữ Ngữ cười nói: “Cũng được, cũng hai ba ngàn, ba tớ mua cho tớ á.”
“Ba cậu cũng chịu à.”
Qua vài phút, nữ sinh kia lại nói: “Cái gì, cậu muốn đi gặp anh rể cậu? Anh rể cậu là đàn anh Tạ Lâu?”
Chu Ngữ Ngữ mang theo chút châm chọc: “Đúng vậy, tên là Tạ Lâu, tớ gọi anh ta là Tạ Lâu là cho bà chị kế kia chút mặt mũi rồi, bọn họ có thể kết hôn hay không còn là vấn đề đấy…”
“Chết tiệt, Tạ Lâu à, hội trưởng Hội Học Sinh trước của trường tụi mình, anh ấy bây giờ mở công ty rất nổi đấy, cho nên chị kế của cậu là Tô Hà á hả?”
Sắc mặt Chu Ngữ Ngữ trở nên cứng đờ: “Mấy cậu đều biết hả?”
“Đương nhiên, đàn anh Tạ yêu Tô Hà dữ dội lắm, chuyện này ở trong trường học không phải tin tức gì. Lúc trước đàn anh Tạ theo đuổi Tô Hà, hoa hồng túi xách phòng bao giá trên trời đều không phải tin tức gì, khϊế͙p͙ sợ nhất phải kể tới chuyện đàn anh Tạ cưỡng hôn Tô Hà mới hăng hái, chúng tớ đều lưu video, đây, tớ cho cậu xem….”
Nói xong, sột soạt sột soạt, đợi chút nữa.
Chu Ngữ Ngữ cười lạnh một tiếng: “À….”
Trong lòng chua xót muốn chết.
*
Mà cách một vật trang trí, thìa canh của Tô Hà đã được đặt lại vào trong chén không biết từ lúc nào, cô đã ngơ ngác nhìn nước canh có chút thất thần. Trì Dĩnh hẳn đã nghe được một ít, cô ấy giơ tay huơ huơ trước mặt Tô Hà: “Tô Hà?”
Tô Hà hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Trì Dĩnh.
Tô Hà ngoại trừ nụ cười cứng đờ thì vươn tay cầm lấy menu trên bàn rồi nói: “Tớ đi thanh toán.”
Cô phải đi hỏi Tạ Lâu rằng anh muốn gặp Chu Ngữ Ngữ ư.
Trì Dĩnh thở dài một tiếng, lập tức đứng dậy, nhìn hai người ở bàn đấy rồi bắt lấy tay Tô Hà kéo cô về bên cạnh, hạ giọng xuống: “Cậu đừng vội, buổi chiều tớ với cậu đều không có việc gì phải không?”
Tô Hà cúi đầu nhìn cô ấy, chuyện nhà cô chỉ có Ôn Mạn tương đối rõ ràng, Trì Dĩnh cùng Trần Lâm đều tương đối ngây thơ, lúc này, lại không thể không để Trì Dĩnh biết nhiều hơn một chút chuyện.
Tô Hà lắc đầu: “Không có việc gì.”
Trì Dĩnh kéo chặt cổ tay của cô: “Không bằng chúng ta đi theo cô ta, nhìn xem cô ta có phải gặp mặt cậu chủ Tạ hay không, không chừng là chúng ta hiểu lầm ấy chứ?”
“Hơn nữa, cậu Tạ gặp mặt cô ta, sao lại không nói cho cậu chứ…”
Mặt Tô Hà trắng bệch.
Tạ Lâu vừa rồi có nói buổi chiều anh phải gặp khách hàng, nếu anh gặp Chu Ngữ Ngữ, có phải đại biểu anh lại nói dối hay không?
“Này? Tô Hà?” Trì Dĩnh giơ tay huơ huơ trước mặt Tô Hà.
Ánh mắt Tô Hà tập trung trở lại, đối diện với cặp mắt của Trì Dĩnh.
Trì Dĩnh nâng cằm: “Thế nào? Chúng ta đi theo không?”
Tô Hà chần chờ một hồi lâu, có chút vô thức gật đầu: “Ok…..”
Trì Dĩnh vỗ vỗ tay cô: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cũng chưa ăn đến đâu cả, một bàn đồ ăn nè.”
Nói xong đã kéo Tô Hà xuống để cô ngồi.
Sau khi Tô Hà ngồi xuống sau, ăn uống cũng không vô.