Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 159: 159: Thai Nghén Không Ăn Quả Quýt

Nhị Bảo nói: “Được, cháu đều nghe bà, giờ bà an tâm chưa?! Bà nội, bà còn khóc nữa là hỏng người, đến lúc có chắt trai cũng không bế được đâu!”
Lý thị vội vàng lau nước mắt và đẩy Nhị Bảo ra khỏi phòng, để hắn đi tìm Tam Bảo.


Nhị Bảo thấy bà nội không sao mới ra khỏi phòng tìm em trai.
Lúc này lao động chính Tam Bảo và Tứ Bảo đang bận việc trong ruộng bắp.
Bắp đã chín, phải nhanh bẻ về nhà nếu không để mưa xuống là bị mọt hết.
Nhị Bảo cũng thay quần áo cõng sọt xuống ruộng hỗ trợ.


Trong nhà nhiều lao động nên các nữ nhân cũng không cần ra đồng làm việc mà ở nhà lột bắp là được.
Hiện tại Đào Tam gia đã lớn tuổi nên người nhà không cho ông làm việc nặng nữa.
Vì vậy ông dắt con lừa tới bên bờ ruộng vận chuyển bắp về nhà.


Tam Bảo cười nói: “Ông nội, trong nhà còn có ngựa, sao ông không dắt nó tới cho nó gùi bắp về?!”
Đào Tam gia hừ hừ: “Thằng nhóc bây đừng có mà nghĩ tới con ngựa kia nữa! Đại Bảo và Nhị Bảo còn phải cưỡi nó đi qua lại đó!”


Tam Bảo không phục: “Aizzz, trong lòng ông nội chỉ có đại ca và nhị ca thôi, cháu và Tứ Bảo chắc là nhặt ở nhà xí!”
Đào Tam gia tức thổi râu mắng: “Sớm biết bây như thế thì lúc trước ông đã ném luôn bây vào hầm cầu cho rồi!”


Tứ Bảo ha ha cười, Tam Bảo thì nắm một đống lá bắp ném hắn.
Tứ Bảo nghiêng đầu né sau đó nói với Nhị Bảo ở bên cạnh: “Nhị ca xem, nếu không phải ông nội công chính thì không biết huynh và đại ca đã bị Tam Bảo hãm hại thành cái dạng gì rồi!”


Nhị Bảo bẻ ngô ném vào sọt và cười nói: “Cả ngày Tam Bảo đều bịa đặt sinh sự, cái tính này xem ra mãi không sửa được!”
Tứ Bảo kiến nghị: “Nếu không huynh kê mấy đơn thuốc cho Tam Bảo đi!”
Tam Bảo nghe thấy thế thì mặt đen sì.


Nhị Bảo gật đầu tán thành: “Ta cũng đang có ý này!”
Mặt Tam Bảo càng đen hơn.
Tứ Bảo nói: “Huynh cho ít thuốc câm là được!”
Tam Bảo không nhịn được nữa rồi, hắn ném một bắp ngô vàng ươm tới nhưng lại bị Tứ Bảo giơ tay nhẹ nhàng đón được.


Hắn còn đắc ý lắc lắc và ném vào sọt của mình.
Nhị Bảo cười nói: “Tam Bảo, không tin thì đệ đi hỏi bà nội đi, chính bà muốn ta kê cho đệ chút thuốc đó!”
Tam Bảo làm gì chịu tin: “Cái đồ nhị hồ ly kia, đệ mới không thèm tin huynh đâu!”


Nhị Bảo nói: “Tin hay không tùy đệ, buổi tối chớ có tới tìm ta đó!”
Tam Bảo hừ một tiếng và quay người đi, căn bản không thèm nhìn Nhị Bảo và Tứ Bảo nữa mà vùi đầu bẻ bắp.
Tứ Bảo vui vẻ cực kỳ, không ngừng khiêu khích Tam Bảo.


Đào Tam gia nhìn không nổi thế là quay qua mắng hắn: “Tam Bảo đã thôi rồi sao con còn trêu nó làm gì? Sọt đầy rồi thì bỏ ra đây ngay, cõng cả trăm cân mà không ngại đau vai à?”


Tứ Bảo bị mặt trời phơi khiến mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi lại dính râu ngô và vụn lá ngô nhưng hắn vẫn cười ha ha: “Ông nội, cháu đang lúc tráng niên, chút bắp này tính là gì.
Dù có thêm một sọt nữa cháu cũng cõng được về nhà!”


Tam Bảo lập tức chớp cơ hội: “Được lắm! Đây là đệ nói đấy nhé, sọt của ta đầy sẽ bỏ lên cho đệ cõng xem đệ có cõng về nhà được không!”
Tứ Bảo vẫy tay tùy ý nói: “Huynh mang tới đây đi!”
Tam Bảo quả thực cõng sọt tới nhưng Đào Tam gia nào chịu.


Ông lại bắt đầu mắng Tam Bảo: “Có người làm anh như con sao? Con chỉ hận không đè lưng em con cho nó còng xuống phải không? Nó mà còng lưng không cưới được vợ thì phải làm sao? Thật là tức chết ta mà!”
Đào Tam gia mắng Tam Bảo xong lại mắng Tứ Bảo: “Còn con nữa, ngốc nghếch gì đâu.


Chỉ biết dùng sức! Cái sọt của con còn nhỏ hả? Nếu thêm cái sọt nữa thì chết người chứ còn gì! Khoe cái gì mà khoe!”
Tam Bảo thấy Tứ Bảo bị mắng thì cười mỉa sau đó ngoan ngoãn cõng bắp tới bờ ruộng bỏ lên lưng con lừa.


Trời nóng Đào Tam gia cũng nóng, càng mắng càng hăng, lại lấy tẩu thuốc gõ đầu hai đứa tới khi bớt giận mới dắt con lừa đi về.
Nhị Bảo cười nói: “Giờ thì hay rồi, mỗi đứa đều bị mắng, còn bị gõ tẩu thuốc! Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, có phải còn mười mấy đâu!”


Lúc này Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức kết minh bắt đầu công khai lên án nhị hồ ly.


Nhà Đào Trường Tổ cũng đã mua con lừa, lúc này Trường Tổ đang dắt con lừa nhà mình cho nó ăn cỏ thấy Đào Tam gia đi từ ruộng bắp tới thì cười nói: “Tam thúc, nhà thúc có con lừa khỏe thật, chở lương thực giúp quả là nhàn hạ!”


Đào Tam gia cười nói: “Đúng vậy, lúc mới vừa mua về nó cũng chỉ bằng con lừa nhà cháu bây giờ, ta cũng luyến tiếc không muốn để nó xuống ruộng làm việc.
Hiện giờ nó lớn lên cường tráng thế này đúng là còn bằng hai người trưởng thành ấy chứ!”


Đào Trường Tổ dắt con lừa con và đi song song bên cạnh Đào Tam gia: “Tam thúc, hiện tại cháu cũng có suy nghĩ như thúc trước đây, nhìn bộ dạng nó hăng hái cháu cũng luyến tiếc không muốn để nó xuống ruộng làm việc!”
Đào Tam gia nói: “Cứ nuôi cho tốt, đợi nó lớn hơn sẽ giúp được nhiều lắm!”


Đào Trường Tổ gật đầu và đi đến một chỗ có cỏ non um tùm sau đó nói: “Tam thúc cứ đi trước đi, cháu cho nó ăn chút cỏ đã.”
Đào Tam gia cười: “Chỗ cỏ này lớn nên tốt nhỉ! Đến con lừa nhà ta cũng không đi nổi nữa rồi!”
“Vậy thúc cho nó ăn một chút đi!”


“Nó còn đang chở hai gùi bắp đó, vẫn nên về nhà dỡ xuống trước đã! Ta đi trước đây!” Nói xong Đào Tam gia lôi kéo con lừa tiếp tục đi về phía trước.
Về đến nhà ông lại dỡ bắp trên lưng con lừa xuống sân phơi.


Tiểu Ngọc Nhi đưa cho ông nội một chén trà lạnh, Ngũ Bảo thì cầm quạt dùng sức quạt gió cho ông.
Đào Tam gia ngồi trên ghế cười tủm tỉm hưởng thụ sự phục vụ của mấy đứa cháu.


Lý thị đi tới đưa cho ông một ấm nước và nói: “Ông nhớ mang ấm nước này ra ngoài ruộng, trời nóng như thế mà chui vào ruộng bắp thì dễ bị cảm nắng lắm.”
“Bà nấu chút chè đậu xanh đi! Tốt nhất là thêm chút đường, bỏ vào giếng cho lạnh.


Mảnh ruộng kia còn một nửa nữa, bẻ xong thì chắc cũng tối rồi!” Đào Tam gia nói.
“Năm nay nắng gắt cuối thu đúng là kinh khủng! Mấy năm nay Nhị Bảo không làm ruộng nên ta sợ hắn bị cảm nắng.


Ông bảo tụi nó về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, đợi sáng mai trời mát mẻ lại đi bẻ tiếp cũng được.” Lý thị dặn.
Đào Tam gia đứng dậy nói: “Đã biết, lần này bẻ xong ta sẽ bảo tụi nó về cùng luôn!”


Nói xong, Đào Tam gia dắt con lừa đi ra khỏi viện, tới bên một bờ ruộng ông để con lừa ăn cỏ và uống nước còn mình thì đi tới ruộng bắp.
Lý thị lật đống ngô trong sân rồi chọn chút bắp đã phơi khô mang vào phòng để con cháu tách hạt còn bản thân bà lại vội vã xuống bếp nấu chè đậu xanh.


Lưu thị đội nắng thu đi từ Ân gia về.
Từ khi Đào thị có thai mỗi ngày bà đều tới Ân gia một lần xem con gái ăn ngủ thế nào.
Qua mấy ngày quan sát bà không thể không thừa nhận con gái mình đúng là đứa có phúc.


Cả ngày nàng có thể ăn có thể ngủ, cười nói tươi hơn hớn, không hề nghén một tí nào.
Nếu một hai phải tìm ra chút bệnh trạng của thai phụ thì có lẽ là nàng không ăn được đồ chua, đặc biệt là quýt, dù có ngọt nàng cũng nói thành chua.


Ngoài cái bệnh không thể ăn quýt thì Đào thị lại sinh ra một cái bệnh tệ hơn chính là thích xem Ân Tu Trúc ăn quả quýt.
Nàng luôn cười tủm tỉm đưa quýt cho chồng sau đó nháy mắt với hắn ý bảo hắn ăn đi.


Ân Tu Trúc cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ nên chỉ có thể lột vỏ quýt rồi bóc từng múi bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt.


Đào thị nhìn Ân Tu Trúc động đậy cái miệng sẽ thầm nghĩ: “Nhất định là rất chua! Khẳng định là rất chua, trời ơi chua quá, chua quá!” Sau đó, cả người Đào thị lại run lên giống như chính mình đang nếm cái chua kia.


Ân Tu Trúc vừa tức vừa hận, hắn đưa một múi quýt cho Đào thị và nói: “Quá ngọt, ngọt đến ngấy ra! Nàng nếm thử xem!”
Đào thị lắc đầu nói: “Không phải ta cảm thấy chua mà là đứa nhỏ trong bụng ta cảm thấy chua!”


Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng: “Hắn mới hơn một tháng thì có thể biết cái gì?! Là người làm mẹ như nàng kén ăn ấy!”
Đào thị cười ha ha nói: “Ai bảo chàng bỏ đứa nhỏ vào bụng ta làm gì?”


Ân Tu Trúc cũng cười: “Ta bỏ đứa nhỏ vào gan bàn chân nàng cơ mà? Sao đứa nhỏ lại tự chạy được nhỉ?”
Đào thị khó có lúc đỏ mặt nói: “Bà nội lừa đảo! Căn bản không phải bỏ vào gan bàn chân.”
“Thế bỏ vào chỗ nào?” Ân Tu Trúc cố ý hỏi.


Đào thị hận liếc hắn một cái và mắng: “Không đứng đắn còn giả làm người đứng đắn!”
Ân Tu Trúc bật cười: “Tướng công biết sai rồi!”
Đào thị lại vui vẻ đưa cho hắn một quả quýt khác và nói: “Thưởng cho chàng! Mau ăn đi!”


Ân Tu Trúc cười nói: “Đừng nói là nàng muốn ta ăn hết rổ quýt này đó? Quá ngọt ta không ăn quen, vẫn nên để cho Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo tới ăn đi!”
Đào thị gật đầu thế là Ân Tu Trúc thả quả quýt vào trong rổ và nói chuyện với vợ về việc cho thuê đất ruộng..