Vừa mở mắt ra, tụi nó đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Êmê và K'Tub sát rạt bên cạnh. Hai đứa này đứng ngay mép giường và đang giương cặp mắt lo âu lên nhìn tụi nó.
Nguyên và Kăply vừa chớp chớp mắt, K'Tub đã nhảy tưng lên như pháo thăng thiên, miệng reo ầm:
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
Êmê luồn tay dưới đầu Nguyên, mừng rỡ:
- Em đỡ anh ngồi dậy nhé.
- Khỏi! Khỏi! Anh tự ngồi dậy được mà!
Nguyên quýnh quíu nói và hoảng hốt nhích người ra xa, rõ ràng là nó chưa quên cái hôn trìu mến của Êmê mới đây.
- Đừng sợ! – Êmê cười nói – Cậu K’Tul nói anh và anh K'Brêt đã được phục hồi năng lượng rồi mà, phải vậy không K'Tub?
Êmê quay sang K'Tub, thấy thằng nhóc dường như không để tai vào câu hỏi của mình. Đang nhảy tưng tưng, K'Tub bỗng đứng trơ, mặt ngẩn ra nhìn chằm chằm về chỗ Nguyên, chính xác là nhìn xuống chỗ Nguyên vừa nằm.
Thái độ lạ lùng của K'Tub khiến Êmê ngạc nhiên nhưng ngay tức khắc nó nhìn rõ điều gì đã làm K'Tub sao nhãng đầu óc. Trên tấm nệm lông chim, ngay chỗ Nguyên vừa rời khỏi, không biết tự bao giờ xuất hiện con số 28 sáng lóng lánh như lân tinh, chả rõ viết bằng thứ mực gì.
- Ôi con số gì thế? – Êmê sửng sốt kêu lên.
Bây giờ Nguyên và Kăply cũng đã nhìn thấy con số kỳ lạ đó.
- Ờ, - Nguyên lẩm bẩm – ai đánh số trên giường chi vậy kìa?
- 28 nghĩa là sao há? – Kăply thắc mắc.
K'Tub chồm người sát tới, nó đã cử động được, miệng láu táu:
- Để em chùi thử coi!
Nhưng tha hồ cho K'Tub kỳ cọ, con số 28 vẫn không hề mờ đi chút xíu nào.
- Để chị!
Êmê nói, quá sốt ruột trước sự cố gắng vô vọng của K'Tub. Môi mím chặt, những lọn tóc vàng lúc lắc treo trên vai và gương mặt trắng mỗi lúc mỗi đỏ ửng vì cố sức, Êmê như chúi hẳn người xuống tấm nệm. Nhưng ngay cả Êmê cũng không thể làm con số kỳ lạ đó biến mất được.
Cuối cùng, nó bước lui một bước, nói như ra lệnh:
- Anh K'Brăk và anh K'Brêt xuống khỏi giường đi!
Đợi Nguyên và Kăply leo xuống đất và chạy tuốt ra ngoài xa, Êmê vươn thẳng người, giơ tay phãi ra phía trước, mặt mày nghiêm trọng như sắp đánh nhau với một con rồng chứ không phải đang chuẩn bị xoá một con số, trầm giọng hô:
- Mất tăm mất tích.
Con số lại sáng lên thêm chút nữa, đầy chế nhạo. Rõ ràng nó không chịu mất tăm mất tích mà còn muốn giễu cợt Êmê.
- Mặc kệ nó đi! Chị không xoá được đâu! – K'Tub nói – Con số này đã bị phù phép rồi.
Êmê đưa tay lau mồ hôi trán, thở đánh thượt:
- Nhưng ai đã phù phép nó? Ai đã viết ra con số này? Và viết ra để làm gì?
Êmê làm một tràng khiến K'Tub nhăn mặt:
- Làm sao em biết được. Có thể là ba em.
Cặp mắt Êmê tròn xoe:
- Cậu K’Tul ư?
- Em nghĩ thế! – K'Tub bối rối sục tay vào mớ tóc xanh lá cây – Viết ra một con số mà ngay cả chị cũng không xoá nổi chỉ có thể là ba em thôi.
- Không phải ba!
Từ ngoài cửa, giọng ông K’Tul vang lên. Ông bước vào phòng, cao lêu nghêu, chân vẫn kéo lê đôi guốc gỗ kỳ dị.
Ông quay đầu một vòng, ánh mắt lấp loáng một cách nguy hiểm. Rồi giống như Êmê trước đó, ông tiến đến trước chiếc giường nệm lông chim, giơ tay cao bên trên con số 28, khẽ mấp máy môi:
- Mất tăm mất tích.
Giọng ông nghe như vỗ về, tất nhiên là nhẹ nhàng hơn Êmê rất nhiều. Tám con mắt của bọn trẻ bám cứng xuống tấm nệm và bốn đôi môi cùng thở phào khi thấy dưới cái giọng êm như ru của ông, những con số mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
- Ai đã viết những con số này hở ba?
Ông K’Tul rùn vai( Kăply có cảm giác như ông đang cố nhét cái đầu vào giữa đôi vai gầy lúc nào cũng nhô cao của ông):
- Ba không rõ. Có thể là dì Êmô.
- Mẹ con á? – Êmê ngạc nhiên. Rồi nó lắc đầu quầy quậy – Không phải đâu. Mẹ con lúc này đang ở chỗ giáo chủ Ama Êban mà.
- Như vậy là có ai đó đùa chơi.
Ông K’Tul thờ ơ nói, vẻ không muốn quan tâm đến ba cái chuyện nghịch ngợm đó làm chi cho mệt. Ông quay sang chỗ Nguyên và Kăply đứng, hắng giọng hỏi, ý rằng đây mới thiệt là chuyện nghiêm túc:
- Hai con thấy khoẻ chưa?
- Dạ khoẻ rồi ạ. – Nguyên và Kăply đồng thanh đáp.
Ông nheo nheo mắt:
- Năng lượng của các con đã được phục hồi, nhưng khả năng vận dụng pháp thuật xem như mất gần hết. Dù sao sau khi lãnh đủ lời nguyền Tan xác của Buriăk mà chỉ bị mất trí nhớ và khả năng điều khiển phù chú là may lắm rồi.
Mình và Nguyên có biết pháp thuật hồi nào đâu mà mất với chẳng mất! Kăply tức cười quá nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ rầu rầu. Nó biết trong hoàn cảnh hiện nay, tụi nó chẳng có cách nào khác là giương mắt ếch ra xem những diễn biến càng lúc càng kỳ quặc và ráng ẩn nhẫn chờ dịp thoát thân.
Làm như biết Kăply đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ông K’Tul đưa tay ngoắt nó:
- K'Brêt, lại đây!
Kăply rụt rè bước lại, bụng hồi hộp không biết ông K’Tul muốn gì ở nó.
- Đưa tay phải ra trước mặt! – Ông K’Tul ra lệnh.
Kăply đưa tay phải ra trước mặt. Suýt chút nữa nó đã phì cười, vì nó thấy sao mà nó giống ông K’Tul và con nhỏ Êmê hết sức vậy không biết.
Kăply nghe giọng ông K’Tul vang lên đều đều bên tai:
- Con nhìn xuống tấm nệm coi! – Con có thấy một cọng lông chim sút ra không?
- Thấy ạ.
- Con để tay ngay bên trên cọng lông chim, nhìn chăm chăm vào nó, đầu óc hết sức tập trung và nói “bay lên”. Rồi, làm đi!
Kăply cố làm theo lời dặn dò của ông K’tul. Nó duỗi thẳng tay bên trên tấm nệm, dán mắt vào chiếc lông chim và rì rầm:
- Bay lên!
(Hết tập 1)