Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 4 - Chương 40: Kết thúc

Vừa qua tháng chín, tiết trời dần mát. Tranh đấu trên giang hồ chậm rãi bình ổn lại.

Thời kỳ này, các loại tin tức hỗn loạn, khiến cho người ta phải chép miệng.

Thí dụ như tam tử Ngụy Dĩnh của Anh Hùng Bảo trọng trấn, đoạt lại ngôi vị bảo chủ. Trong dòng họ có người chất vấn hắn hãm hại thủ hạ, mưu sát Tam Anh. Ngụy Dĩnh đối với chuyện này không có một lời giải thích, cũng không làm sáng tỏ, để mặc dòng họ nhục mạ. Nhưng dù vậy, Ngụy Dĩnh được Thái Bình thành tương trợ, lại có võ lâm đồng đạo ủng hộ, ngôi vị bảo chủ không thể lay động, thanh âm phản đối cũng dần tan, cuối cùng biến mất không thấy.

Lại thí dụ như sau khi Thích thị mất đi nơi ẩn cư, liền chuyển vào sống trong Thái Bình thành. Thành chủ Thái Bình thành vốn không đáp ứng, nhưng do lời đồn đãi “Thích thị danh binh, thiên kim khó cầu.” này, sau nhiều lần tính toán, cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Nữ nhi của đương gia Thích thị là Triệu Nhan từng kết thù oán với một số môn phái trên giang hồ, nhưng dưới uy danh Thái Bình thành, ai cũng không đám vội vàng trả thù.

Lại thí dụ như, sau khi Đông Hải và Nam Hải kết minh, lập tức mở rộng đường biển, đem mấy đảo bị Nhật Bản cướp đi đoạt trở về. Hơn nữa, được triều đình cho phép, hải vận cùng thủy vận đều chiếm được độc quyền, trong lúc nhất thời nổi bật có một không hai, hùng bá trên biển.

Lại thí dụ như, “Phá Phong Lưu” thu nạp “Huyền Linh Đạo”, “Tụ Phong trại” và “Khúc phường”, một giáo phái mới xuất hiện trên giang hồ. Giáo phái này thế lực to lớn, trước nay chưa từng có. Nhưng làm việc rất thần bí quỷ dị, thậm chí ngay cả tên giáo cũng không có, nhân sĩ giang hồ gọi chung là “Thánh giáo”.

Còn một chút tin tức khác, cũng không phải tin tức giang hồ.

Đó là Tê Vũ sơn trang lúc trước được nhắc đến trong thảm án giết hại thiếu nữ, sau này án sai được sửa lại, hiện thời, Thẩm gia do đại tiểu thư Thẩm Diên cầm quyền, trọng chỉnh bách công*, uy danh đứng đầu. Mà trên phố còn có lời đồn, nàng và giang hồ đại đạo Ngân kiêu có giao tình rất lớn. Ở giữa có đủ loại khúc mắc, không muốn cho người khác biết.

(* Trọng chỉnh bách công: Mạnh tay thay đổi sửa chữa lại các loại nghề thủ công)

Mà tin tức rung động nhất, chính là vào mùng tám tháng mười một này, trưởng tử Liêm Chiêu của Thần Tiễn Liêm gia, cưới minh chủ võ lâm Tả Tiểu Tiểu vào cửa.

Ngày hôm đó trên giang hồ, phàm là người có danh hào đều chạy tới kinh thành Lâm An xem lễ, cục diện oanh động, khiến người xem phải mở mắt.

Tiểu Tiểu bái thiên địa xong, khi ngồi trong tân phòng, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng người hỗn loạn khắp nơi như cũ,

Nàng cúi đầu, trái lại tự cười.

Lần đầu gặp gỡ, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được kết cục như vậy. Mà sau, trải qua bao chuyện, nàng càng buông tha cho mộng tưởng này. Nhưng, hôm nay, mộng đẹp của nàng vậy mà đã trở thành hiện thực. Hơn nữa, vẫn là dùng trạng thái hoàn mỹ nhất để thực hiện. Chậc, tình huống hiện tại của nàng, có tính là danh lợi song thu, đoàn tụ sum vầy không đây?

Nàng nghĩ đến đây, suýt nữa thì cười ra tiếng .

Đột nhiên, nàng nghĩ tới một chuyện vô cùng nghiêm túc.

Nhớ tới, lúc trước nàng và Liêm Chiêu bị người ta ám toán, khi đó nàng ăn nói bừa bãi, hắn đều tin luôn không hề nghi ngờ, hiển nhiên là đối với việc nam nữ hiểu hiết rất ít a… Còn cả cái câu “Đây là chuyện chỉ có thể làm sau khi thành thân” kia…


Tiểu Tiểu nhíu mày, trong đầu, không hiểu vì sao, liền hiện lên tình cảnh ngày xưa.

Trước kia, mỗi khi sư phụ vẽ đông cung đồ đem bán lấy tiền, nàng liền ngồi cạnh hỗ trợ, hoặc là mài mực, hoặc là xắp xếp mọi thứ. Nhưng mà, dù nói thế nào sư phụ cũng không chịu cho nàng vẽ giúp.

Tò mò mỗi người đều có, nàng tất nhiên cũng không nghe lời như vậy.

Vì thế, vào một ngày, nàng cầm bức tranh mà nàng cảm thấy vẽ tốt nhất, đắc ý dào dạt đưa cho sư phụ xem.

Sư phụ phun trà tại chỗ.

Hồi lâu, người mới phục hồi tinh thần, vạn phần bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, nói: Tiểu Tiểu a… Loại tranh này, về sau vẽ cho một mình trượng phu của con xem là được rồi, biết không?

Trên miệng thì nàng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tóm lại, học được cái gì, cũng luôn hữu dụng.

Luôn hữu dụng… Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, dứt khoát kéo khăn voan xuống, đứng dậy đi đến bên bàn, tìm lấy văn phòng tứ bảo*.

(* Văn phòng tứ bảo: Bút, nghiên, giấy, mực)

Nàng trải giấy, đổ nước, mài mực… Sau đó không chút do dự hạ bút, dựa vào ấn tượng trong trí nhớ, vẽ phác thảo ra…

Nàng mang theo ý cười giảo hoạt, cẩn thận họa xong người nam tử, đang định vẽ nốt nữ tử, đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra. Vài tên hán tử cao lớn thô kệch vọt vào, vẻ mặt vội vàng.

Bỉ Tử mặc một thân quần áo hồng nhạt vội vàng chạy tới, mang theo xin lỗi, nói: “Minh chủ, bọn họ nói có chuyện gấp, cứng rắn xông tới, thuộc hạ không ngăn được…”

Tiểu Tiểu sợ ngây người, cầm bút, nhìn mấy người kia.

Một người trong đó mở miệng nói: “Minh chủ cứu mạng!”

Tiểu Tiểu ngẩn người, không rõ ý tưởng.

Người nọ tiếp tục nói: “Chúng ta là đệ tử bang Hải Long, vì ngưỡng mộ phong thái minh chủ, đặc biệt đến Lâm An xem lễ. Không ngờ môn hạ đệ tử sơ ý, nổi lên xung đột với Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo… Trong lúc đánh nhau, đệ tử vô ý, hủy mất đại lễ mà Đông Hải chuẩn bị cho minh chủ. Hiện thời… Đệ tử Đông Hải tuyên bố, muốn tiêu diệt Long Hải bang chúng ta, nhân mã đã tụ ở trên đường, kính mong minh chủ ra mặt, cứu giúp huynh đệ chúng ta một mạng.”

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, “Nhưng mà ta…”

Tên còn lại thấy thế, nói: “Minh chủ, nếu không phải cùng đường, chúng ta làm sao dám xông vào tân phòng của ngài. Chính là Đông Hải kia khí thế kiêu ngạo, làm việc tàn nhẫn. Hơn nữa còn kết minh với Nam Hải, lại có triều đình làm chỗ dựa. Trong thiên hạ, chỉ có minh chủ mới có năng lực hóa giải mọi chuyện. Xin ngài nhất định phải cứu chúng ta a!”

Tiểu Tiểu càng thêm bất đắc dĩ, “Mấu chốt là ta…”

Mấy người kia thấy nàng do dự, liền quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Minh chủ! ! !”

Tiểu Tiểu triệt để bất đắc dĩ.

Lúc này, Liêm Chiêu nghe tin đi tới, nhìn thấy tình trạng như vậy, biểu cảm càng thêm bất đắc dĩ.

Tiểu Tiểu nhìn hắn, một mặt vô tội.

“Minh chủ! ! ! Nếu như minh chủ không đáp ứng, chúng ta cũng chỉ còn con đường chết, hiện thời, liền tự sát…” Mấy người kia bi phẫn dị thường, nói như thế.

Tiểu Tiểu quá sợ hãi. Này…

Liêm Chiêu nghe vậy, nặng nề thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tiểu, nàng đi đi, ta chờ nàng trở về…”

Hắn vừa thốt lên câu kia xong, mấy tên đại hán liền tiến lên, nâng Tiểu Tiểu đi, bước ra ngoài.

“Đợi chút, ta…” Trong tay Tiểu Tiểu còn cầm cây bút, vẻ mặt hoảng sợ. Nàng nhìn thoáng qua bức họa trên bàn, vội vàng nói với Liêm Chiêu, “Đồ này nhất định phải cất cẩn thận, không được cho người khác nhìn thấy a!”

Liêm Chiêu tuy không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý nhận lời.

Mấy tên đại hán kia trước khi rời đi, liếc mắt lườm bức họa kia vài lần, giống như hiểu ra cái gì.

…….

Vài ngày sau, giang hồ đồn đãi, minh chủ võ lâm Tả Tiểu Tiểu văn thao vũ lược, là kỳ tài đương thời, trong ngày thành thân đã sáng tạo ra một bộ tuyệt thế võ công, cũng đã vẽ nó ra thành một tập bí tịch gồm tranh ảnh tư liệu. Bí tịch kia hiện thời đang được giấu trong Thần Tiễn Liêm gia, theo truyền thuyết, nếu có thể luyện thành môn võ công trên bản bí tịch kia, liền có thể xưng bá giang hồ, nhất thống thiên hạ.

Sau khi lời đồn đãi xuất hiện không lâu, đương gia Liêm gia là Liêm Chiêu đã có lời, nếu có ái dám can đảm mơ ước bản bí tịch này, đến một người giết một người, đến hai người giết hai người.

Vì thế, bí tịch trong truyền thuyết lại càng thêm chân thật, nhân sĩ giang hồ hưng trí càng thêm cao ngất.

Tiểu Tiểu thật vô tội, Tiểu Tiểu thật bất đắc dĩ.

Tóm lại, truyền thuyết trên giang hồ không thể tin a…

Nhưng mà, truyền thuyết mới vẫn như trước không ngừng xuất hiện, truyền thuyết cũ cũng dần phai nhạt, cuối cùng trôi đi trong lời đàm tiếu nơi phố phường…

…….

Tác giả có chuyện muốn nói: Đương đương đương ~~~ Phía dưới là thời gian ngoài lề! ! !

~~~~~~~~ Hậu truyện, thực bát quái ~~~~~~~~

Mọi người nhất định muốn biết sau này mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào sao?

Hiện tại liền để Hồ Ly ta phát huy tinh thần bát quái vô địch, cùng với đó là thể hiện bản sự của mình, vì mọi người kể chuyện. Quẫn quẫn! ! !

1, Liêm gia —— “Liêm Chiêu… Mới vừa rồi ta nghe Diệp đại nhân nói, sau này hoàng thượng nhất định sẽ làm suy yếu thế lực ‘Cửu Hoàng… Huynh…”

—— “Ân… Lần này sau khi tiến cung diện thánh, ta cũng có hiểu được chút ít. Sau này, số lần xuất chinh của Liêm gia, sợ là càng ngày càng nhiều.”

Như vậy, kết quả kết cục của Liêm gia sẽ như thế nào đây?

~ Lấy tư liệu trong giới giải trí bát quái xuống đặc biệt cung cấp ~

~ 99% mọi người không biết lịch sự thật sự của Trung Quốc ~

Địa chỉ tra cứu: http://.tianya.cn/publicforum/content/funinfo/1/1333196.shtml

Triều Tống bị mọi người lên án là “Quân sự yếu đuối”, nhưng chiến tranh với bên ngoài tỷ lệ thắng lại vượt quá 70%; mà thời điểm được coi là quân sự cường thịnh nhất chính là triều Đường, đối với chiến tranh với bên ngoài lại là thắng ít thua nhiều.

Đánh giá: Hóa ra lịch sử chúng ta học trước kia đều là gạt người.

PS: Bời vì, triều Đường ra chính sách dân tộc sai lầm, ngựa sinh ra đều rơi vào tay Man tộc, khiến cho triều Tống từ đầu tới cuối chỉ có thể dùng huyết nhục của bộ binh để ngăn cản thiết kỵ Man tộc đánh sâu vào, cho nên thắng lợi của triều Tống đều là một trận thành danh, chứ không phải là tiêu diệt từng trận nhỏ. Nếu trong thời kỳ đó, tỷ lệ triều Tống chiến thắng trong chiến tranh thấp hơn 60%, vậy liền cơ bản là mất nước.

~~~ Bởi vậy, Liêm Chiêu sẽ thực hiện được lời hứa, “Ta sẽ vì nàng chiến thắng quay về.” ~~~


2, Đông Hải —— “Toàn phái Đông Hải xúc phạm quốc pháp, môn hạ đệ tử đều là người mang tội. Lúc trước thảo dân đã hạ lệnh cho môn hạ đệ tử quy thuận triều đình, nguyện ý lập công chuộc tội. Mong hoàng thượng minh giám.”

~~~ Như vậy Đông Hải sẽ thế nào đây? ~~~

Mời xem… Theo lời đại thẩm đưa đò…

Vào thời Tống, mậu dịch nơi hải ngoại của Trung Quốc phát triển cực kỳ phồn vinh. Vì để tăng mạnh và khuếch đại việc quản lý mậu dịch trên biển, triều Tống không chỉ chú trọng về quan lại tiền triều chuyên quản chợ thuyền, còn cho phép mở khu chợ thuyền riêng, đem cơ cấu này thiết lập không chỉ ở riêng Quảng Châu mà còn khuếch đại tới Hàng Châu, Minh Châu, Tuyền Châu và Mật Châu, ở Tú Châu, Ôn Châu và Giang Âm cũng thiết lập chợ nổi. Mậu dịch hải ngoại phồn vinh cũng cung cấp cho triều Tống một khoản tài chính to lớn, theo lịch sử ghi lại, năm đầu Nam Tống thu từ chợ nổi Tuyền Châu nhiều nhất là trên 200 triệu lượng bạc, ước chiếm 5% tổng thu tài chính hàng năm của Nam Tống. Bởi vậy, có thể thấy được, trình độ phồn vinh của mậu dịch hải ngoại.

Tại đoạn thời kỳ này, mậu dịch hải ngoại Trung Quốc xuất khẩu chủ yếu là những thương phẩm sau: Tơ lụa, gốm sứ, giấy, cùng các sản phẩm thủ công nghiệp khác. Mà thương phẩm Trung Quốc nhập khẩu chủ yếu là: Hương liệu loại xa xỉ.

~~~ Nga nha, cho nên, hoàng đế bồi dưỡng Đông Hải cũng rất có căn cứ a ~~~

3, Bách công đứng đầu —— Tê Vũ sơn trang lúc trước được nhắc đến trong thảm án giết hại thiếu nữ, sau này án sai được sửa lại, hiện thời, Thẩm gia do đại tiểu thư Thẩm Diên cầm quyền, trọng chỉnh bách công, uy danh đứng đầu.

~~~ Bách công đứng đầu, sau khi sửa lại án sai, sẽ thế nào đây ~~~

Mời vào xem địa chỉ phía trên.

Thời kỳ Nam Tống, tiền lương thuê công nhân còn cao hơn tiền lương trả cho tri phủ. Tri phủ triều Tống bình thường thuộc tam phẩm hoặc tứ phẩm, lương một năm được hơn 400 xâu tiền, ít nhất tương đương với 15 vạn nhân dân tệ hiện nay.

Thời kỳ Nam Tống, guồng quay sợi tiên tiến nhất của Trung Quốc có hơn 1800 linh kiện, trong đó có kỹ thuật là hiện đại hóa guồng quay đến giờ cũng vô pháp đạt tới.

~~~~ So, cuộc sống của Thẩm tiểu thư rất dễ chịu ~~~~

4, Cuối cùng cuối cùng! ! !

Tại sao hoàng đế không hề đáp ứng đại đạo của thiên sư đây?! Chẳng lẽ Nam Tống thật sự cái gì cũng tồi tệ sao?!

Cũng vậy, xin mời vào xem địa chỉ phía trên! 99% mọi người không biết lịch sự thật sự của Trung Quốc! ! !

Nam Tống sở dĩ luôn luôn an phận, đều không phải vì người thống trị không muốn thu hồi cố thổ, mà là vì thanh âm phản đối của người dân quá lớn. Càng khiến cho người ta không hiểu được là, dân chúng sở dĩ phản đối chỉ là vì lo lắng sau khi thu hồi cố thổ, triều đình nhà Tống nhất định sẽ gia tăng thuế thu nhập ở Giang Nam để khôi phục khu vực đã bị tộc Nữ Chân phá hủy nghiêm trọng.

Thời kỳ giữa và hậu Nam Tống, dân cư Trung Quốc chiếm 15% dân số thế giới, tổng sản lượng kinh tế lại chiếm 75% toàn cầu; ngày nay dân cư Trung Quốc chiến 21% dân số toàn cầu, tổng sản lượng kinh tế lại chỉ chiếm gần 4% sản lượng toàn cầu.

Bổ sung 1: Thời kỳ diệt vong của Nam Tống, Nhật Bản “Ăn chay toàn quốc” khóc thương cho sự diệt vong của Đại Tống.

Bồ sung 2: Nam Tống năm Khai Hi thứ hai (1206) tài chính trung ương đạt tới 8000 triệu lượng bạc, lúc đó dân cư cả nước ước chừng 7000 vạn. Từ triều Thanh đến năm 1900, biến thành 8000 vạn lượng bạc, dân cư đã lên tới 4 triệu. Mà thời Nam Tống, một xâu tiền có giá trị gấp hai lần một lượng bạc cuối triều Thanh. Quan trọng hơn là thuế suất triều Tống thấp hơn triều Thanh.