Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 4 - Chương 11: Không thể lảng tránh

Bình minh ngày đầu tiên đến đây, nắng sớm chiếu qua không khí, hơi ẩm mông lung tan biến, khí nóng khô hanh lan tỏa, chọc người ta phiền lòng.

Lúc Ôn Túc tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân hơi hơi đổ mồ hôi. Hắn vừa định đứng dậy, lại thấy có vật gì đó cứng cứng nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay. Hắn có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn thứ trong tay. Đó là hai khối lệnh bài: Thần Võ Lệnh của Thái Bình thành, người gặp buông kiếm, không thể động võ và Xích Viêm Lệnh của Thần Nông thế gia, phàm là môn hạ Thần Nông, nhất tuân hiệu lệnh, cứu sống.

Hắn nhướng mày, bàn tay cầm lệnh bài chậm rãi nắm chặt. Trong thiên hạ này, người có được cả hai khối lệnh bài này, chỉ có một. Thứ trân quý như thế, vậy mà lại dễ dàng đặt vào trong tay hắn, chẳng lẽ nàng đã quên? Hắn là hung thủ sát hại sư phụ nàng, là người lừa gạt lợi dụng nàng… Chẳng lẽ nàng, không hận hắn sao?

Nghĩ đến đây, hắn lại không thể ức chế cảm xúc của chính mình. Hắn xuống giường, bất chấp thân thể suy yếu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Còn chưa đi được mấy bước đã gặp phải Lạc Nguyên Thanh trên đường.

Lạc Nguyên Thanh nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc, “Ngươi định đi đâu?”

Hắn cũng không trả lời, trái lại tự mình đi xuống dưới lầu.

Lạc Nguyên Thanh thấy thế, có chút bất mãn, nhấc chân đi theo.

Vừa đến đầu cầu thang, chợt nghe có người đàm luận.

“Người thì đương nhiên phải cứu, chỉ là, hiện tại đại quân Liêm gia vây thành, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Thanh âm của Lí Ti vô cùng nghiêm túc.

“Vậy ngươi bảo ta trơ mắt ra nhìn nha đầu kia đền tội hay sao?” Ngân Kiêu giận giữ nói.

“Không nghiêm trọng như vậy đâu. Tả cô nương tự thú, nhất định là có tính toán. Huống hồ, Liêm gia luôn luôn chấp pháp theo lẽ công bằng, công tư phân minh, không phải bắt buộc sẽ không làm nàng khó xử.” Giang Thành mở miệng, nói.

“Giang công tử, khúc chiết trong đó, ngài không biết đâu.” Lí Ti thở dài một hơi, “Tả cô nương là đồ đệ của Quỷ Sư, Quỷ Sư lại từng có ân oán với Liêm gia. Cho dù Liêm gia quên đi đoạn cừu hận này, hiện tại, cũng đang phụng mệnh thánh thượng đi tìm Cửu Hoàng thần khí. Trong đó, Tả cô nương chính là nhân vật mấu chốt. Nhìn đi nhìn lại, thù mới hận cũ, cả công lẫn tư, Liêm gia đều không có khả năng buông tha cho nàng. Chậc, nếu nàng thật sự có thể đầu quân cho triều đình thì cũng được, nhưng hiện tại, điều phiền toái lớn nhất chính là, sợ là nàng cái gì cũng không biết a!”

Ngân Kiêu vỗ bàn đứng lên, “Vừa rồi đáng ra không nên để nàng đi, cùng lắm thì cướp đoạt!”

Đang lúc không khí trở nên vô cùng khẩn trương, Giang Tịch chậm rãi mở miệng, nói: “Các ngươi yên tĩnh một chút cho lão tử…” Tiếng hắn vừa dứt, chung quanh lập tức không còn thanh âm, “Nếu nha đầu kia chính là truyền nhân của Hàn Khanh, sợ là đã có bước quyết định tiếp theo rồi. Một đám người các ngươi ở trong này gấp cái gì.”

“Lão gia tử…” Ngân Kiêu bất đắc dĩ, “Cái tiểu nha đầu kia học nghệ không tinh a.”

“Học nghệ không tinh? Đối với chuyện ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ kia, lão tử cũng có nghe nói. Cho dù là nàng đánh bậy đánh bạ, hay là nhờ thần linh phù trợ, nếu như không có vài phần thực lực, vận may cũng sẽ không đến liên tiếp như thế.” Giang Tịch cười cười, “Các ngươi cũng là người từng trải, trên đời này, mạnh yếu há lại chỉ nhìn qua vẻ bên ngoài?”

Ngân Kiêu trầm mặc, nhưng lại không có cách nào trả lời.

Ôn Túc nghe xong, cũng đã hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra. Hắn nắm chặt lệnh bài trong tay, sắc mặt lạnh xuống, đi xuống cầu thang.

Mọi người nhìn thấy hắn đi xuống, vẻ mặt có chút biến đổi. Ngân Kiêu và Lí Ti còn thối lui vài bước, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng Giang Tịch đang ngồi đó, nên ai cũng không dám động thủ trước.

Ôn Túc cũng không để ý đến những người đó, trực tiếp đi về phía cửa.

Lạc Nguyên Thanh vội vàng đuổi theo, nói: “Khoan đã, không được đi!”

Ôn Túc quay người lại, đao đã rút ra, đao phong lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán Lạc Nguyên Thanh, sát khí lãnh liệt khó tả bằng lời: “Ta sẽ không giao tâm kinh cho ngươi, hết hy vọng đi.”

Lạc Nguyên Thanh nghe xong, nảy sinh tức giận, “Ngươi bội ước?”

Ôn Túc thu đao, trả lời: “Đúng.”

Lạc Nguyên Thanh vậy mà lại bị câu trả lời này chẹn họng, nói không ra lời.

Ôn Túc xoay người, đang định cất bước rời đi, lại nghe Giang Tịch mở miệng: “Đứng lại.”

Ôn Túc dừng bước chân, nhưng không hề quay đầu.

Giang Tịch đứng dậy, nói: “Ngươi muốn đi hay ở, lão tử không quản được. Chỉ là, trong mình ngươi trúng kịch độc ‘Thất Sát’, bội ước với nha đầu kia, thì chỉ có một con đường chết. Vì Đông hải, tận trung như thế, đáng giá sao?”


Ôn Túc trầm mặc một lát, nói: “Đa tạ tiền bối dạy bảo.” Hắn nói xong, bước nhanh rời đi.

Giang Tịch nhíu mày, nhìn thân ảnh của hắn rời đi.

“Không chỉ không muốn sống, ngay cả Cửu Hoàng thần khí cũng không thèm để ý, kéo cái loại thân hình này đi… Suy nghĩ của người trẻ tuổi, lão tử càng ngày càng không hiểu nổi…” Giang Tịch mở miệng, giống như tự nói.

“Hắn đi cứu người…” Thanh âm Lạc Nguyên Thanh vô cùng ngưng trệ chát đắng, tức giận mơ hồ và không cam lòng chậm rãi lan ra, “… Có thể khiến hắn như thế, chỉ có nàng…”

“Cứu người?” Ngân Kiêu mới đầu còn không hiểu, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ, hắn đi cứu Tiểu Tiểu?”

Lúc này Giang Tịch nở nụ cười, nói: “Thú vị đây.” Hắn bước đi, ra đến ngoài cửa, nhìn thái dương chói lọi, “Xem ra, cái thân già nua này của lão vẫn phải hoạt động a.”

Lúc hắn nói chuyện, dưới ánh dương chói mắt, trên ngã tư đường, đột nhiên xuất hiện gần trăm người mang mặt nạ. Mỗi người đều đã cầm theo binh khí, cung kính đứng trước cửa “Túy Khách Cư”, chờ hiệu lệnh.

……….

Năm dặm bên ngoài trấn, là nơi quân đội Liêm gia đóng quân. Liêm gia hành quân nhiều năm, đối với việc hạ trại nơi dã ngoại này, tất nhiên là vô cùng thuần thục. Bên trong rừng cây, lều trại phủ kín, năm bước có một người gác, mười bước có một trạm canh, nghiễm nhiên là quân doanh.

Liêm Chiêu đứng trong chủ doanh, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Liêm Doanh, gọn gàng dứt khoát nói: “Cô cô, người không thể trị tội nàng.”

Sự tức giận của Liêm Doanh mơ hồ hiện lên trên trán, “Quỷ Sư là kẻ bị tình nghi của nhiều vụ án mạng trong triều. Nàng là đồ đệ Quỷ Sư, cũng là cường đạo Đông Hải, ta chỉ bắt nàng giao cho quan phủ, xem như là tiện nghi cho nàng rồi.” Nàng nhìn Liêm Chiêu, ngữ khí khinh miệt, “Thế nào, con muốn cầu tình cho nàng?”

Liêm Chiêu lắc đầu, “Con không hề cầu tình thay cho nàng, chỉ là… Việc này có liên quan đến nhiều vấn đề hệ trọng, không thể khinh suất.”

“Biết việc này liên quan đến nhiều vấn đề hệ trọng, tại sao con ba lần bốn lượt để cho nàng đào tẩu?” Liêm Doanh vỗ bàn, cả giận nói, “Nói cho ta biết, có phải con đã sớm biết thân phận thật sự của nàng?! Có phải con dù biết thân phận của nàng vẫn cố ý làm như thế?! Nói đi!”

Liêm Chiêu bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Cô cô, chuyện nào ra chuyện đó. Liêm gia làm việc, luôn công tư phân minh…”

“Hay cho câu công tư phân minh kia… Con xem con đi, bị nha đầu kia làm cho thần hồn điên đảo, thị phi không phân biệt được! Nếu không phải Thần Tiêu phái truyền thư báo cho ta biết chân tướng, ta thấy con định cả đời này giấu diếm thân phận thật sự của nàng, lừa gạt mọi người, đúng hay không?”

Thần Tiêu… Liêm Chiêu nghe thấy hai chữ này, nhíu mày.

“Thế nào? Ta nói đúng rồi?” Liêm Doanh đi đến trước mặt hắn, nói, “Liêm Chiêu, con đừng quên, hiện tại con chính là đương gia của Liêm gia. Về công, nàng là khâm phạm triều đình, theo lý phải chịu sự trừng trị cua vương pháp. Về tư, sư phụ nàng làm nhiều việc ác, tất nhiên là nàng sẽ là kẻ bụng dạ khó lường. Con hạ thủ lưu tình với nàng như vậy, không phải đã làm thánh thượng và Liêm gia thất vọng hay sao?!”

Liêm Chiêu trầm mặc một lát, mở miệng: “Cô cô, người hiểu lầm…”

Liêm Doanh cố gắng bình ổn tinh thần, quyết tâm nghe hắn giải thích.

“Cô cô chỉ biết một mà không biết hai.” Liêm Chiêu nói, “Cô cô cũng biết lần này triều đình thảo phạt Đông Hải là có mục đích?”

Liêm Doanh chỉ cảm thấy hắn đang cố giải thích cho mình, liền không trả lời, chỉ hơi khinh thường nghe.

“Cái gì mà làm chuyện phi pháp, đấy chỉ là nói cho người khác nghe mà thôi…” Liêm Chiêu nói, “Mật lệnh của thánh thượng, chỉ có cha và con cùng biết… Sở dĩ Liêm gia và Thần Tiêu phái kết minh, chỉ có duy nhất một mục đich, đó là giúp hoàng thượng tìm được Cửu Hoàng thần khí.”

Liêm Doanh nghe thấy thế, có chút kinh ngạc.

“Mà Quỷ Sư, là người duy nhất trong thiên hạ biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí.” Thanh âm Liêm Chiêu, vô cùng bình tĩnh, “Muốn tìm được Quỷ Sư, Tả Tiểu Tiểu chính là nhân vật mấu chốt. Nếu cô cô xử tội nàng, thì những chuyện Liêm Chiêu cố gắng từ trước đến nay đều thất bại trong gang tấc.”

Liêm Doanh nói: “Vậy ý con là, con cố ý thả nàng đi, đều là vì muốn lợi dụng nàng tìm được Quỷ Sư?”

Liêm Chiêu có chút trầm trọng gật đầu, “Không phải con thả nàng đi. Vài lần trước đều do tình thế bắt buộc, không nên ra tay. Tuy nhiên, quả thật con cũng không muốn thương tổn nàng. Con từng ở chung với nàng, biết nàng chỉ ưa mềm không ưa cứng. Nếu có thể dùng lợi trấn an nàng, nói không chừng có thể khiến nàng vì triều đình làm việc. Chuyện về Cửu Hoàng thần khí là vấn đề cơ mật, không thể dễ dàng nói ra với người khác. Giấu diếm cô cô, cũng không phải ý nguyện của con. Cho nên, con mới nói, việc này liên quan đến nhiều vấn đề hệ trọng, không thể qua loa.”

Liêm Doanh có chút nghi hoặc, nhìn hắn, “Con… Con thật sự nghĩ vậy?”

Liêm Chiêu cười yếu ớt, “Chẳng lẽ, cô cô cho rằng Liêm Chiêu thật sự có thể làm ra những chuyện bất trung đó?” Trong giọng nói của hắn, có một tia bi thương, “… Con thừa nhận, đối với nàng con có chút tình cảm. Tuy nhiên… Con tuyệt đối không làm ra chuyện gì tổn hại đến danh dự và uy tín của gia đình…”

Liêm Doanh nghe đến đó, không khỏi có chút thay đổi.

Liêm Chiêu nói: “Cô cô đã biết chân tướng, chuyện còn lại, giao cho con xử lý đi.”

Liêm Doanh suy nghĩ một lát, nhưng cũng không còn cái gì để mà kiên trì nữa, đành phải đáp ứng.

Đi ra khỏi chủ doanh, Liêm Chiêu thở ra thật lâu. Ánh mắt, dừng lại trên lều trại cách đó không xa.

……..

Tiểu Tiểu ngồi trên chiếu, ôm đầu gối cái, ngẩng đầu, nhìn đỉnh lều ngẩn người.

Quả nhiên không nghĩ ngợi gì mà chạy đến tự thú là không đúng… Hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Diệp Ly từng nói: Tiểu Tiểu, ta thấy, không bằng ngươi ra tự thú đi! Sau đó, quy thuận triều đình, lập công chuộc tội. Sau này, danh chính ngôn thuận gả vào Liêm gia, cả đời vui vẻ a!

Ý kiến hay a ý kiến hay!… Chỉ là, Cửu Hoàng thần khí gì đó, nàng hoàn toàn không biết, quy thuận thế nào? Nếu cứ thế này, bọn họ mà dùng nghiêm hình tra tấn, nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng ai oán thở dài, nằm ngã xuống trên đất. Cẩn thận ngẫm lại, người trong thiên hạ, đều cho rằng nàng biết điều gì đó, nhưng cố tình nàng lại không biết bất cứ cái gì. Tuy nhiên, mặt khác, chết không đối chứng, nàng nói cái gì chính là cái đó. Oa, chỉ cần tháo gỡ cho tốt, thế nào cũng được a!

Tháo gỡ cái gì mới tốt đây?… Phải tháo gỡ thế nào để có thể giải quyết hết tất cả ân oán trước mắt đây… “Quỷ Sư” để lại món nợ máu này, phải làm thế nào mới có thể xóa bỏ được đây?

Nàng nghĩ nghĩ, mồ hôi dần dần chảy ra. Không hổ là thời tiết tháng sáu, hôm qua vẫn còn dông tố, hôm nay đã khô nóng kinh người. Nàng xoay người ngồi dậy, kéo cổ áo ra, quạt quạt.

Nhớ lại ngày trước, trong những ngày như thế này, sư phụ sẽ ngâm một bình rượu hợp hoan ở trong nước suối mát lành. Nàng đi đến bên suối, cho chân ngâm vào trong nước, ăn dưa hấu. Sư phụ thấy thế, khẽ cắn chén rượu, bất đắc dĩ giáo huấn nàng, nói là nữ hài tử không thể để lộ chân ra ngoài.

Nghe những lời này quá nhiều, nàng liền tức giận. Lúc nghe thấy nói thế, càng cố ý dâng chân lên cao.

Sư phụ thở dài lắc đầu: Chết thật, sau này làm sao mà gả ra ngoài đây.

Nàng không phục, đốp lại một câu: Người cũng không phải cha ta!

Nàng nói xong liền hối hận. Một khắc kia, trong ánh mắt sư phụ, rõ ràng hiện lên nét ảm đạm. Hắn không nói với nàng nữa, yên lặng uống rượu.

Nàng luống cuống tay chân muốn xin lỗi, nhưng lại tìm không thấy cơ hội mở miệng. Cuối cùng, nàng đoạt chén rượu trong tay sư phụ, hô to: Đồ nhi không ngoan, tự phạt một ly. Vô cùng hào sảng uống sạch chén rượu kia.

Sư phụ thấy mà choáng váng, tay cứng lại giữa không trung.

Đó là lần đầu tiên nàng biết, hóa ra rượu cũng không phải quá khó uống. Trong chén rượu hợp hoan kia, mùi hương thoang thoảng ngọt lạnh, mắt lạnh chạy xuống cổ, tiện đà, khiến thân thể hơi hơi nóng lên.

Nàng có chút choáng váng, buông chén rượu xuống, gò má đỏ bừng, đáng thương hề hề nhìn sư phụ.

Sư phụ bật cười, sờ sờ đầu nàng, nói: Ta không phải cha con cũng tốt, đỡ phải chuẩn bị đồ cưới cho con.

Nàng đang định oán giận, lại nghe sư phụ bồi thêm một câu: Mà nợ nần của ta, con cũng không cần phải thay ta trả…

Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, ngực dần dần nóng lên, tựa như lúc trước uống xong chén rượu hợp hoan kia vậy. Cẩn thận ngẫm lại, sư phụ nàng căn bản không phải “Quỷ Sư” a, sư phụ của “Làm đạo chích*” nàng đây, rõ ràng là “Làm người xấu*” mà!

(*: “Làm đạo chích” và “Tả tiểu Tiểu” đọc khá giống nhau. “Tả Tiểu Tiểu” đọc làzuǒxiāoxiǎo, còn “Làm đạo chích” thì đọc là: zuòxiāoxiǎo.

*: “Tả Hoài Nhân” và “Làm người xấu” cũng vậy. Tả Hoài Nhân đọc là zuǒhuáirén, còn làm người xấu đọc là zuòhuáirén.)

Nàng bật cười, suy nghĩ bao lâu, hóa ra, nàng đi đến bước này, đều là do tự mình vây lại a…

Nàng đang cười vô cùng vui vẻ, lại có người đi vào trong trướng. Nàng ngước mắt, liền chống lại ánh mắt của Liêm Chiêu. Lúc này nàng cứng đờ người, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng.

Liêm Chiêu nhìn tươi cười cứng đờ trên mặt của nàng, có chút không hiểu. Thấy nàng chậm chạp không có phản ứng, Liêm Chiêu ho nhẹ lên một tiếng.

Tiểu Tiểu giật mình phản ứng lại, đứng lên khỏi mặt đất.

Liêm Chiêu dời tầm mắt, vươn tay hất hất, ý bảo gia tướng đi theo lui ra. Sau đó, trầm mặc.

Tiểu Tiểu thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, nghĩ nghĩ, lớn tiếng nói: “Ách… Liêm công tử, thật ra, tiểu nhân nguyện ý quy thuận triều đình, lập công chuộc tội…”

Liêm Chiêu kinh hãi, ngây ngốc nhìn nàng.

Tiểu Tiểu cười, nói: “Sao vậy, không được hả?”

Liêm Chiêu lắc đầu, “Ngươi…” Trong thanh âm của hắn, có chút do dự, nhưng ánh mắt lại hiện lên thần thái sáng ngời, “Ngươi thật sự nguyện ý quy thuận triều đình?”

“Nguyện ý!”Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu.

Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nói: “… Sư phụ ngươi…”

“Sư phụ ta đã chết.”

Tiểu Tiểu trả lời, khiến tim Liêm Chiêu đập mạnh và loạn nhịp.

Tiểu Tiểu cười, nói tiếp: “… Mùng ba tháng ba năm nay, bị người ta đánh cho một chưởng cắt nát tâm mạch, không trị được mà chết.”

Liêm Chiêu nhìn nàng, nói không ra lời.

Tiểu Tiểu dừng một lát, nói: “Ta không hề biết sư phụ ta chính là ‘Quỷ Sư’… Sư phụ ta, tên là ‘Tả Hoài Nhơn’, chỉ là một người giang hồ bình thường. Nếu ta không tới ‘Kỳ Hóa hội’, có lẽ cả đời cũng không biết thân phận thật sự của người…”

Liêm Chiêu lẳng lặng nghe. Những lời này, vậy mà lại giống như có sinh mệnh, thấm vào trong thân thể hắn, cuốn lấy tâm hắn. Từng chữ từng chữ, đều vô cùng rõ ràng.

Thanh âm Tiểu Tiểu càng ngày càng nhỏ, trầm thấp khiến chính nàng cũng cảm thấy khác thường: “Ta nguyện ý quy thuận triều đình… Cho nên, ngươi tha thứ ta, được không?”

Liêm Chiêu chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh” một cái nổ tung, tất cả cảm xúc đều dâng lên. Đè nén khổ sở lúc trước, đột nhiên trở thành hư không. Hắn chưa từng nghĩ tới, nàng lại có thể lựa chọn như vậy. Không, cho dù chính tai nghe thấy, cũng không thể tin… Nhưng mà, hắn muốn đồng ý. Cho dù là âm mưu, cũng muốn nhảy vào.

“Ta…” Hắn đang định nói gì đó, lại nghe thấy chung quanh vang lên tiếng động dị thường.

Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mặt trời nóng rực xuyên thấu qua lều trại, chiếu xuống quang ảnh loang lổ. Giờ phút này, cái bóng kia chậm rãi biến lớn, quỷ dị phi thường.

Tiểu Tiểu thấy thế, kinh hãi nói: “Ninja Nhật Bản!”

Liêm Chiêu nghe vậy, lập tức rút bội đao ra. Chỉ thấy, trong cái bóng kia nhảy ra mấy thân ảnh, không nói hai lời, liền tấn công về phía hắn.

Tiểu Tiểu đang định tiến lên hỗ trợ, đã thấy vài tên hắc y Ninja vây quanh nàng, giữ nàng đứng tại chỗ.

Nàng đang định động thủ phá vây, lều trại lại bị xốc mở ra, cả một tầng ánh mặt trời chói mắt chụp xuống, lóa mắt nàng. Theo bản năng nàng nhắm chặt hai mắt, liền bị một người cầm lấy cổ tay, kéo đi.

Tiểu Tiểu kinh hãi, đang định giật ra khỏi cái tay kia, đợi đến lúc nhìn thấy người nọ, lại ngây ngẩn cả người.

“Sư thúc…” Nàng khẽ run, kêu như vậy.

Lúc Ôn Túc nghe thấy hai chữ đó, trong thần sắc lạnh lùng đột nhiên hiện lên nét cười, hắn kéo tay nàng, nói: “Đi.”

Lúc này, trong quân doanh Liêm gia, hắc y Ninja vây kín. Thân pháp những người này nhạy bén mau lẹ, dưới ánh mặt trời có thể lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quỷ dị. Liêm gia quen ra trận đánh giặc, chưa từng gặp phải loại chiến pháp quỷ dị này, nhất thời lòng người rối loạn.

Liêm Chiêu hóa giải chiêu thức của Ninja, vội vàng định tiến lên, lại bị cuốn ấy, không thể thoát thân.

Một tay Ôn Túc nâng đao, đánh văng gia tướng Liêm gia đang chặn phía trước, mở ra một con đường, kéo Tiểu Tiểu, chạy khỏi doanh trại.

Tiểu Tiểu chỉ biết Đông Hải luôn luôn coi nàng là mục tiêu, nhưng cũng không thể ngờ được giữa ban ngày ban mặt bọn họ lại dám xông vào quân doanh Liêm gia. Nàng cố gắng giãy ra khỏi tay Ôn Túc, nhưng Ôn Túc lại tăng thêm khí lực, ngón tay đặt lên mạch môn của nàng.

“Buông ta ra!” Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, đành phải quát to như vậy.


Ôn Túc cũng không thèm để ý tới, hắn nhìn tình thế, đột nhiên ôm lấy Tiểu Tiểu, thả người nhảy lên.

Tướng sĩ trong quân doanh thấy thế, ào ào kéo cung.

“Không được bắn tên!” Liêm Chiêu hô to một tiếng.

Tướng sĩ biết, Tiểu Tiểu là khâm phạm quan trọng, tên bay không có mắt, nếu bắn bị thương, vô cùng nguy hiểm, liền buông lỏng lực kéo, chần chờ thật lâu.

Lúc này, Liêm Doanh đi lên phía trước, lấy cung tiễn, kéo dây.

Tài bắn cung của Liêm Doanh cao cường, tất nhiên sẽ không gây ra thương tích sai lầm. Chỉ thấy mũi tên kia rời cung, bay nhanh mà đi, thẳng hướng bắn về phía sau lưng Ôn Túc.

Đột nhiên, có người thả người bay đến, một tay chặn đứng mũi tên kia.

Liêm Doanh nhíu mày, chỉ thấy người nọ mặc trang phục màu xám, trên mặt đeo mặt nạ.

“Người tới là ai, hãy xưng tên ra!” Liêm Doanh tiến lên một bước, quát.

Người nọ cũng không nói chuyện, chỉ thấy, một đoàn người đeo mặt nạ đi đến, cẩn thận nhìn lại, có đến hơn trăm người. Mỗi một người đều cầm binh khí, sát khí đằng đằng.

Trong lúc nhất thời, tình hình trong quân doanh càng thêm hỗn loạn.

Liêm Chiêu đánh tan sự vây công của đám Ninja, lúc ngước mắt lên, thân ảnh của Tiểu Tiểu và Ôn Túc đã sớm không còn. Nắng gắt như lửa, đốt tâm hắn cũng nôn nóng lên theo…

……

Ôn Túc ôm Tiểu Tiểu, dùng khinh công chạy một hồi lâu, thấy không có người đuổi theo, liền thả chậm tốc độ.

“Buông ta ra!” Tiểu Tiểu đã không biết đây là lần thứ mấy nàng lặp lại những lời này, nhưng hắn lại thủy chung mắt điếc tai ngơ. Nếu không phải vì mạch môn bị nắm, nàng cũng không cần chật vật như thế.

Ôn Túc đi vào trong một rừng cây, lúc này mới đứng lại, buông lỏng tay ra, đặt nàng xuống dưới.

Chân Tiểu Tiểu vừa chạm đất, lập tức lui ra xa vài bước, xoay người bỏ chạy.

Ôn Túc thả người một cái, liền chắn trước mặt nàng.

Tiểu Tiểu kinh sợ thối lui vài bước, nhìn hắn.

Ôn Túc lấy từ trong lòng ra hai khối lệnh bài, đẩy tới.

Tiểu Tiểu ngẩn người, nhìn hai khối lệnh bài kia. Có Thần Võ Lệnh trong tay, ít nhất có thể khiến đám nhân sĩ giang hồ không dám dễ dàng làm khó hắn. Mà Xích Viêm Lệnh của Thần Nông kia, nhất định có biện pháp giải được độc trên người hắn… Hắn không cần?

“Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Ta không nhận nổi ân huệ của ngươi.” Ôn Túc mở miệng, nói như vậy.

Tiểu Tiểu nói không nên lời, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Ôn Túc đi lên phía trước, nhét hai khối lệnh bài vào trong tay nàng, “Đi đi, đừng bao giờ để ta gặp lại…”

Tiểu Tiểu nhờ thế mới bừng tỉnh đại ngộ. Không phải hắn tới để bắt nàng đi, mà là tới để cứu nàng… Hiểu ra như vậy, lại khiến nàng bắt đầu khổ sở…

Nàng chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, trong đôi mắt hiện lên hơi nước, cúi đầu gọi một tiếng: “Sư thúc…”

Ôn Túc nhè nhẹ cười, nói: “Ta không phải sư thúc của ngươi.”

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên trong rừng.

“Ngươi thật sự muốn thả nàng đi?”

Lúc nghe thấy thanh âm này, Ôn Túc mạnh mẽ kéo Tiểu Tiểu ra phía sau mình, nói. “Sư phụ…”

Sư phụ? Ôn Tĩnh? Tiểu Tiểu không khỏi có chút sợ hãi.

Ôn Tĩnh chậm rãi thong thả bước ra, sắc mặt bình tĩnh ôn thiện, giống hệt ngày thường. Hắn đi đến trước mặt hai người, tỉ mỉ đánh giá Ôn Túc một phen, mang theo ý cười, nói: “Giống, quá giống. Không uổng công vi sư bồi đắp mười mấy năm…” Khi hắn nói chuyện, ngữ khí đột ngột chuyển sang lạnh lẽo, lộ ra sát khí, “… Ngay cả việc ‘phản bội sư môn’, cũng giống nhau như đúc…”

Ánh mặt trời tháng sáu nóng rực, vậy mà tại nơi đó lại khiến Tiểu Tiểu có cảm giác lạnh lẽo không thể tả. Nhưng bàn tay nắm lấy nàng kia, từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng, không hề lo lắng…