Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 19: Thỏ không có ba hang (thượng)

Địa cung của Tê Vũ sơn trang, tất nhiên không phải chỗ hay ho để tùy tiện xông vào. Tiểu Tiểu cầm bản đồ, cẩn thận nhìn. Địa cung này rắc rối phức tạp, nhìn kiểu gì cũng không thấy đầu mối.

Tiểu Tiểu cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Liêm Chiêu nhìn bản đồ, lại nhìn nàng, nói: “Tê Vũ sơn trang am hiểu sâu về phong thuỷ, bố cục xây dựng thường theo phương pháp kỳ môn độn giáp.”

“A?” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nói.

Liêm Chiêu cười cười, “Thẩm thị là danh tượng* triều đình ngự phong, cha ta làm quan ở trong triều, cũng coi như có chút giao tình.” Hắn nhìn bản đồ kia, nói, “Cha ta cũng từng nói, Thẩm thị tinh thông thuật bày trận, tuy chỉ là thợ thủ công, cũng không thể khinh thường.”

(* Danh tượng: Người làm xây dựng có danh tiếng)

Tiểu Tiểu gật gật đầu. Liêm gia dù sao cũng là võ tướng, giỏi về chiến sự, bài binh bố trận tất nhiên không kém. Tiểu Tiểu đưa bản đồ qua, mở miệng nói: “Cửa vào địa cung kia, rốt cục ở chỗ nào?”

Liêm Chiêu nhận bản đồ, cẩn thận xem xét, hắn mở miệng, hỏi, “Tiểu Tiểu, Tê Vũ sơn trang thật sự có liên quan đến chuyện nữ tử mất tích?”

“Chắc vậy.” Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Liêm Chiêu nghĩ ngợi, mở miệng nói, “Tuy rằng, trước đó ta đã từng giao thủ với ‘Hành Thi’, nhưng cũng không thể bởi vậy mà nhận định Tê Vũ sơn trang chính là hung thủ. Huống chi, vị Triệu Nhan cô nương khi được cứu ra kia cũng nói, Tê Vũ sơn trang là bị người ta giá họa…”

Tiểu Tiểu cười rộ lên, “Thà rằng tin là có, cũng không thể tin tưởng là không hay sao.” Nàng nghĩ nghĩ, nói, “Nga, ta biết rồi. Đường đường là thiếu gia Liêm gia, nhất định là cho tới bây giờ chưa từng vào trộm nhà dân. Ha ha, kỳ thực, ngươi cũng không bắt buộc phải đi theo giúp ta a.”

“Nói như là ngươi rất am hiểu việc xông trộm vào nhà dân a?” Liêm Chiêu cười nói.

Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nối, “Nếu ta nói, ta thật sự rất am hiểu, ngươi định làm thế nào?”

Liêm Chiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.

Tiểu Tiểu cười, nói, “Ha ha, biểu cảm của ngươi giống như muốn bắt ta đưa đến quan phủ nha.”

“Nói hưu nói vượn.” Liêm Chiêu giận dữ, “Không cho phép lấy chuyện kiểu này ra đùa!”. Hắn nghiêng đầu, tiếp tục nhìn bản đồ.

Tiểu Tiểu ôm đầu gối, cúi đầu cười. Xem ra, nếu không lừa hắn, hắn thật sự sẽ kéo nàng đưa tới quan phủ a. Quả nhiên là căm ghét như kẻ thù, chậc…

Liêm Chiêu quay đầu nhìn nàng, mở miệng nói, “Xem ra, bí đạo ở đại đường lúc trước chính là đường vào địa cung.”

Tiểu Tiểu cả kinh, “A?” Nàng thật vất vả mới phản ứng lại, biết hắn đang nói chuyện về địa cung, “Nga… Nhưng mà, bí đạo đã bị hủy, vậy chẳng phải không còn biện pháp đi vào sao?”

“Cũng không hẳn.” Liêm Chiêu nói xong, chỉ vào bản đổ, “Địa cung xây dựng theo trận đồ bát quái, ngoại trừ Sinh môn chỗ đại đường, còn có hai cửa nữa là Kinh môn và Đỗ môn cũng có thể dùng để làm cửa vào.”

Tiểu Tiểu nhìn theo ngón tay hắn, sau đó liền ngây người lại. Chỗ đặt Kinh môn kia, không phải nơi nào khác, chính là khuê phòng của Thẩm gia đại tiểu thư…

A, muốn đi kiểu gì đây? Bằng tính cách của Liêm Chiêu, bảo hắn xông vào nhà dân đã là cực hạn, huống chi là xông vào khuê phòng???

Xem ra, chỉ còn Đỗ môn…”

“Đỗ môn này ta biết, là hậu hoa viên! Chúng ta liền đi từ nơi này thôi!” Tiểu Tiểu nói.

“Đường vào Đỗ môn so với Kinh môn càng hung hiểm hơn, chỉ dựa vào ngươi và ta, chỉ sợ…” Liêm Chiêu do dự một lát, mở miệng nói.

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, chuyện tới nước này, nàng nhất định không thể tìm Ngân Kiêu hỗ trợ. Nói như vậy, người có thể tìm, chỉ có…

Vì thế, đang đêm, Tiểu Tiểu ôm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn liêm Chiêu và Ôn Túc đang nhìn nhau đầy địch ý.

“Ách…” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng mở miệng, nói, “Ách, việc tìm châm này có ảnh hưởng đến an nguy của đệ tử Đông Hải, cho nên, ta đành xin chỉ thị từ sư thúc…”


“Vì sao phải giải thích với hắn?” Ôn Túc lạnh mặt, hỏi.

“Ách…” Tiểu Tiểu lau mồ hôi trên trán, nói, “Sư thúc, Liêm công tử hiệp nghĩa can đảm, chúng ta cùng đi nhất định mã đáo thành công…”

“Không cần phải nhiều lời với hắn.” Liêm Chiêu nhíu mày, nói.

Tiểu Tiểu thở dài, “Tóm lại, có thêm người càng dễ làm việc chứ sao! Địa cung trong Tê Vũ sơn trang nguy hiểm trùng trùng, ba người cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau…”

Tiểu Tiểu nói nửa ngày, không khí giữa hai người kia cũng không chuyển biến tốt đẹp được chút nào. Nàng đành buông tha. Ai, nàng vốn muốn gọi Nhạc Hoài Khê, nhưng mà, nhỡ đâu có người lại đi báo cho Ngân Kiêu, vì thế, chỉ có mình nàng phải một mình đơn độc ứng phó với tình huống trước mặt này. Tóm lại, ông trời phù hộ, hai người này đừng bao giờ đánh nhau nhá.

“Giờ giấc không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên đi điều tra địa cung sớm một chút đi!”

Tiểu Tiểu cầm bản đồ, cần thận dò xét. Đi tới trước một khối đá, vươn tay đẩy. Một địa đạo cứ như vậy xuất hiện trước mắt ba người.

Tiểu Tiểu vừa lòng gật gật đầu, sau đó, từ trong lòng lấy ra mấy cái khăn che mặt, che mặt. Nàng đưa hai cái khăn khác cho Ôn Túc và Liêm Chiêu.

Ôn Túc khinh thường liếc mắt nhìn khăn che mặt kia một cái, một lời không nói, đi vào địa đạo.

Liêm Chiêu nhíu mày, theo đi.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo.

Trong địa đạo vô cùng u ám, Tiểu Tiểu chỉ có thể cố gắng mới nhìn thấy bóng lưng cửa hai người đi trước.

Nàng hơi hơi nhớ lại, lúc mình cẩm bản đồ, nơm nớp lo sợ đi bẩm báo với Ôn Túc. Ôn Túc lạnh mặt, hỏi nàng, “Ngươi thật sự muốn đi cùng với Liêm gia công tử?”

Tiểu Tiểu thành thật gật đầu.

Ôn Túc có chút không vui, “Ta đã nói rất nhiều lần rồi phải không? Rốt cục hắn có ý đồ gì, ngươi căn bản không hề hay biết. Vậy mà ngươi lại tín nhiệm hắn như thế?”

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, trả lời, “Dạ.”

Ôn Túc nhìn nàng, nói, “Vậy còn hắn? Hắn cũng sẽ tín nhiệm ngươi như vậy?”

Tiểu Tiểu nở nụ cười, nói, “Hắn tin ta và ta tin hắn, là hai việc khác nhau a.”

Khi Ôn Túc nghe thấy câu này, lông mày và lông mi khẽ nhúc nhích. Hắn đứng dậy nói, “Ngươi không sợ có một ngày, hắn thấy ngươi và hắn chính tà không không thể cùng đường, mà động thủ giết ngươi?”

Tiểu Tiểu vẫn cười như cũ, “Sợ!”

“Ngươi…” Ôn Túc không biết muốn nói gì.

“Sư thúc yên tâm, Tiểu Tiểu đã quyết định làm như vậy, cho dù sau này tương lai có ra sao, Tiểu Tiểu đều sẽ thừa nhận, sẽ không bắt sư thúc phải chịu thêm phiền toái.” Tiểu Tiểu cười đến vân đạm phong khinh, nhưng khẩu khí lại chắc chắn như đinh đóng cột.

Ôn Túc trầm mặc hồi lâu, nói, “…Tùy ngươi vậy.”

Cho dù tương lai có ra sao, đều sẽ thừa nhận. Tiểu Tiểu vừa đi, vừa nghĩ đến lời chính mình từng nói. Nàng bất đắc dĩ cười cười, nếu thật sự không thừa nhận nổi… Vậy để lúc đó nói sau!

Nàng cười, bước chân nhanh hơn, đi theo sau.

Đột nhiên, Liêm Chiêu xoay người, ấn thấp đầu Tiểu Tiểu xuống.

Tiểu Tiểu không hiểu gì bị nhấn xuống, lập tức có một ám khí xẹt qua trên đỉnh đầu nàng, mạnh mẽ găm vào trên tường đá.

“Tiểu Tiểu, ngươi theo sát một chút. Đỗ môn rất hung hiểm, chớ có chạm loạn đi loạn.” Liêm Chiêu kéo nàng, thân thiết nói.

“Ân.” Tiểu Tiểu kinh hồn gật đầu.

Lúc này, mấy cái ám khí đột nhiên bay tới. Trong lúc chỉ mành treo chuông, Liêm Chiêu kéo Tiểu Tiểu ra sau người, rút thanh đao nơi thắt lưng ra, đánh rơi ám khí.

Liêm Chiêu thu đao, quay đầu nhìn Ôn Túc đứng trước đó không xa.

Hai tay Ôn Túc khoanh trước ngực, lạnh lùng mở miệng, “Tiểu Tiểu, nhớ kỹ lời nói của Liêm công tử, đừng để cho người ta phiền toái.”

Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng lập tức gật đầu đáp ứng, “Nha.”

Liêm Chiêu không nói gì nữa, kéo Tiểu Tiểu, “Đi thôi.”

………..

~~~~~~~~~~~~ Cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

Tê Vũ sơn trang gặp phải mấy lần tập kích trong đêm, đại đường lại bị người ta đốt trụi, hiện giờ, mỗi đêm đều tăng mạnh đề phòng, hộ vệ tuân tra càng thêm chịu khó.

Chỉ là, chịu khó như vậy, đối với Ngân Kiêu mà nói, thật sự không tính là gì. Tay hắn cầm bản đồ, mỉm cười, nói, “Tiểu nha đầu kia, cũng thật có bản lĩnh đó, loại bản đồ như thế này cũng có thể tìm cách có được.”

“Đúng vậy, hơn nữa còn chưa dùng đến một nén hương, liền vẽ được một bản giống hệt như bản chính kia nha.” Nhạc Hoài Khê đi theo bên người Ngân Kiêu, nói.

“Không kỳ quái.” Ngân Kiêu mở bản đồ ra, nói, “Nếu cho sư phụ nàng một nén hương, mười bản cũng có thể vẽ ra.”

“Lợi hại vậy sao? Sư phụ Tiểu Tiểu rốt cục là ai a?” Nhạc Hoài Khê hỏi.

Ngân Kiêu cười cười, “Không nên hỏi. Biết cũng không có cái gì tốt.” Hắn nhìn Nhạc Hoài Khê, nói, “Ngươi không định coi ta là kim chủ thật đó chứ? Chuyện gì cũng đi theo ta?”

Hai mắt Nhạc Hoài Khê tỏa sáng, không cần nghĩ ngợi gật đầu.

Ngân Kiêu bất đắc dĩ cười cười, nói, “Được, ta không ngại thu nha đầu nhà ngươi… Biết nên làm thế nào chứ?”

Nhạc Hoài Khê lập tức lấy khăn che mặt, nói, “Biết!”

Ngân Kiêu gật gật đầu, sau đó, vung chưởng, đánh mở cửa phòng bên cạnh.

Người trong phòng, đúng là Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Diên. Mặc dù nàng không biết nguời tới là ai, nhưng thấy người kia một thân ngân y, liền hoa dung thất sắc, đang định kêu to.

Lúc này, Nhạc Hoài khê thả người bay lên, một phen chế trụ cổ họng nàng.

Ngân Kiêu vẫy tay, đóng lại cửa phòng, ngồi ở trước bàn, “Thẩm đại tiểu thư, hạnh ngộ.”

Sắc mặt Thẩm Diên trắng bệch, nàng run run, mở miệng, “Loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi, muốn làm gì?”

Ngân Kiêu tự rót cho mình một chén trà, cười gian nói, “Ngươi nói đi, đại tiểu thư?”

Thẩm Diên nhìn cổ họng mình bị người bịt mặt kia chế trụ, lại nhìn Ngân Kiêu, lạnh lùng nói, “Thẩm Diên thà chết cũng không chịu để ngươi ô nhục!”

Ngân Kiêu uống một ngụm trà, nói, “Đại tiểu thư, mặc dù ngươi cũng có chút tư sắc, đáng tiếc, cũng chả phải tuyệt đại giai nhân gì. Ngươi thật sự cho rằng, ta đến để hái hoa?”

Thẩm Diên nhíu mày cắn răng, không nói một câu.

Ngân Kiêu nhìn nàng, cươi cười, “Đại tiểu thư, chỉ dùng ánh mắt, không giết được tại hạ đâu. Kỳ thực, hôm nay tại hạ đến đây, là muốn nhờ tiểu thư một việc.”

“Hừ, tên đạo tặc vô sỉ nhà ngươi, giết hại thiếu nữ, giá họa cho Tê Vũ sơn trang ta, đừng hòng ta trợ trụ vi ngược*!” Thẩm Diên cả giận nói.

(*: Ý nghĩa giống câu nối giáo cho giặc)

Ngân Kiêu cười, nói, “Mỗi cái xiêm y, một đồng bạc.”

Nhạc Hoài Khê vừa nghe, lập tức hiểu ý. Nàng vươn tay, bắt đầu cởi quần áo của Thẩm Diên.

Ngân Kiêu cúi đầu, chậm rãi uống trà.

Thẩm Diên thấy thế, trong mắt có ánh lệ, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ như cũ.

Ngân Kiêu ngay cả đầu cũng lười nâng lên, thản nhiên nói, “tiểu thư, danh tiết là chuyện lớn, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ càng.”

Thanh âm của Thẩm Diên khẽ run, “Ngươi là đồ đạo tặc ti bỉ hạ lưu, Thẩm Diên ta quyết không giúp ngươi làm chuyện ác!” Nói xong, nàng liền định cắn lưỡi.

Nhạc Hoài Khê cả kinh, vươn tay nắm lấy cằm nàng, “Ngân Kiêu đại gia, này…”

Ngân Kiêu buông chén trà, ngước mắt.

Ánh mắt của Thẩm Diên kiên định, rõ ràng là nói, nàng nói được thì làm được.

Ngân Kiêu chưa từng dự đoán được tiểu thư mềm mại dịu dàng, được sống sung sướng an nhàn này lại có tính tình cương liệt như vậy. Hắn đứng dậy, ý bảo Nhạc Hoài Khê lui ra.

Kiềm chế buông lỏng, Thẩm Diên lúc này cầm lấy một cái trâm cài bên cạnh, đâm vào cổ họng mình.

Ngân Kiêu nắm lấy cổ tay nàng, thở dài, nói, “Quần áo còn chưa cởi, không xem như đã đánh mất danh tiết, không cần phải chết, tiểu thư?”

Thẩm Diên nhíu mày, cố gắng giằng ra khỏi tay hắn.

“Tiểu thư, xem ra ngươi là người hiểu rõ thiện ác. Vậy tại hạ cũng thành thật nói cho ngươi. Bắt cóc nữ nhân, không phải tại hạ.” Ngân Kiêu nắm lấy trâm cài tóc trong tay nàng, nói.

Thẩm Diên trợn mắt, nói, “Ngươi cho rằng nói như vậy có thể gạt được ta?!”

Ngân Kiêu thản nhiên thưởng thức trâm cài tóc trong tay, nói, “Tiểu thư, cứ cho là tại hạ bắt cóc thiếu nữ, giá họa cho Tê Vũ sơn trang. Vậy từ đâu mà tại hạ biết được bí đạo trong sơn trang đây?”

Thẩm Diên nghe xong, không khỏi cũng bắt đầu suy tư.

Ngân Kiêu cười nói, “Hơn nữa, Tiểu Thư có thể khẳng định, người lúc trước bắt tiểu thư đi, là tại hạ?”

Thẩm Diên ngẩng đầu, nhìn hắn, mở miệng, “… Không… Người bắt ta, không phải ngươi…”

Ngân Kiêu vừa lòng gật đầu, “Vậy không phải được rồi sao, Tại hạ mới là người bị hại, mà hung thủ chân chính, chính là trang chủ Tê Vũ sơn trang, lệnh tôn Thẩm Trầm.”

“Ngươi nói bậy!” Thẩm Diên hô.

“Ta nói bậy?” Ngân Kiêu cười, “Vậy xin hỏi tiểu thư một câu, bí đạo trong trang, ngươi biết có mấy cái?”

Thẩm Diên không cách nào trả lời, kinh ngạc nhìn hắn.

“Ngươi có biết, trong phòng ngươi, còn có một cửa để đi vào địa cung hay không?” Ngân Kiêu tiếp tục hỏi.

Trong ánh mắt Thẩm Diên, rõ ràng có chứa kinh ngạc, “Địa cung?”

“Nga. Hóa ra ngươi thật sự không biết a.” Ngân Kiêu cười cười, nói.

Thẩm Diên có chút lo sợ nghi hoặc, nhưng lập tức phản bác, “Ngươi bịa đặt, nói hươu nói vượn!”

Ngân Kiêu lấy bản đồ trong lòng ra, đưa cho Thẩm Diên, “Nhìn đi, không phải sẽ biết sao?”

Thẩm Diên do dự, nhận lấy bản đồ, sau khi xem xong, sững sờ tại chỗ. Nàng kinh ngạc ngước mắt, suy nghĩ hồi lâu, đi đến trước bốn bức tranh sơn thủy treo trên tường. Nàng vươn tay ra, lại rụt trở về, cúi mắt suy tư. Một lúc sau, nàng hít sâu một hơi, đem bức họa thứ nhất đổi chỗ với bức họa thứ hai. Chỉ thấy, vách tường chấn động, lui vào trong. Một cái địa đạo xuất hiện trước mắt mọi người.

Sắc mặt Thẩm Diên tái nhợt, run run, lui lại mấy bước.


Ngân Kiêu cười khẽ, nói, “Quả nhiên là Thẩm gia đại tiểu thư, cơ quan trong bản đồ phức tạp như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra huyền cơ.”

“Ngươi lợi dụng ta?” Thẩm Diên quay đầu, nói.

Ngân Kiêu chậm rãi bước lên phía trước, nói, “Lợi dụng?… Tại hạ chỉ muốn cho tiểu thư tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của lệnh tôn mà thôi. Muốn đi theo hay không, tự hỏi chính tiểu thư đi.”

Nói xong, hắn cất bước, đi vào trong địa đạo.

Thẩm Diên cầm bản đồ, nghiêng đầu, đi theo.

……..

~~~~~~~~~~~ Cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~

Ba người Tiểu Tiểu ở trong địa đạo đi được một lúc lâu, chỉ cảm thấy con đường này dài tới vô cùng vô tận. Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy, dù thế nào cũng không nhảy vào vũng nước bẩn này a!

Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên có ánh sáng.

Tiểu Tiểu nhờ thế mà nhẹ nhàng thở ra, nàng vừa định tiến lên, dưới chân đột nhiên hẫng một cái.

Giây tiếp theo, nàng bị Liêm Chiêu và Ôn Túc, mỗi người một tay, gắt gao túm lấy.

Tiểu Tiểu cúi đầu, mặt đất dưới chân đã sụp xuống, phía dưới đen ngòm một mảnh. Tiểu Tiểu liên tục kêu khổ, quả nhiên hung hiểm a a a a a!

Hai người vừa kéo nàng lên, trên đỉnh đầu, đột nhiên có vô số trường thương phi thẳng xuống.

Ba người không chút do dự, chạy về hướng ánh sáng kia.

Ánh sáng càng ngày càng gần, lúc này ba người mới nhìn rõ, ánh sáng kia phát ra từ một cái đuốc trong một căn phòng. Lúc ba người định đi vào, cửa đá đột nhiên hạ xuống, sắp che lại con đường phía trước.

Phía sau là rừng thương, phía trước lại bị cửa đá chặn đường, Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, chẳng lẽ hôm nay nhất định sẽ chôn thân nơi này?

Liêm Chiêu và Ôn Túc vô cùng nghiêm túc. Hai người đồng thời vung chưởng, đánh lên cửa đá, đem nàng đẩy vào trong.

Tiểu Tiểu ngã trên đất, xoay người một cái đứng lên, đã thấy cửa đá rơi xuống hoàn toàn, chặn kín đường đi.

Nàng đang hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy lưng chợt lạnh, đau đớn sinh ra. Nàng lảo đảo một cái, ngã xuống.

Lúc này, có mấy người từ một bên đi ra, lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu, có người mở miệng, “Không nghĩ tới, còn có người có thể vào đến tận đây.”

“Chỉ tiếc, cho dù đến được đây, cũng chỉ còn một con đường chết.” Tên còn lại nói tiếp.

Người nói chuyện, đúng là Lăng Du và Thẩm Trầm.

Lăng Du vuốt chòm râu, nói, “Chỉ là một tiểu tặc, lại còn sử dụng Tam Thi Thần Châm, thật sự lãng phí.”

“Đảm bảo một chút vẫn tốt hơn.” Thẩm Trầm khinh thường. Hắn nói với thủ hạ bên người, “Đem thi thể đi xử lí, lấy lại Tam Thi Thần Châm.”

“Dạ.” Thủ hạ tuân lệnh, nói.

Thẩm Trầm quay đầu, nói với Lăng Du, “Đại sư, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ canh giờ.”

Lăng Du gật đầu. Hai người liền nâng chân rời đi.

Vài tên thủ hạ xoay người, đang chuẩn bị xử lí “Thi thể”, một người trong đó phát hiện ra khác thường, mở miệng nói, “Ngươi có cảm thấy vị trí của thi thể này thay đổi hay không?”

“A? Thi thể làm sao có thể động đậy a?”

“Không có a. Hành Thi có động đậy mà!”

“Ngươi hoa mắt!”

Tiểu Tiểu mở một con mắt, dè dặt cẩn trọng xem xét. Hoa mắt? Có thể dễ dàng hoa mắt như vậy a!