Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 1 - Chương 1: Nhất niệm chi sai (Một ý nghí sai)

Hai canh giờ sau, Tiểu Tiểu bắt đầu oán giận quyển sách trong tay. Từ căn nhà nàng ở, đi về phía dưới núi, cứ một trăm bước lại có người chạy đến, giương nanh múa vuốt nói: Nha đầu, sư phụ ngươi nợ ta tiền, đến giờ vẫn chưa trả. Hơn nữa cộng thêm tiền lãi, hiện tại là….

Mỗi lần như vậy, Tiểu Tiểu đều mang một vẻ mặt mờ mịt, sau đó đờ đẫn xoay người nhìn sổ sách. Cuối cùng nhất định là mang một vẻ mặt bất đắc dĩ đem tiền dâng lên bằng cả hai tay.

Lúc trước sư phụ thiếu người ta tổng cộng là bao nhiêu tiền, Tiểu Tiểu cũng không biết. Chỉ là, số tiền ba đồng bạc vụn và hai mươi sáu văn tiền, giờ biến thành ba văn tiền, nàng rốt cục cũng ý thức được, chuyện “Cha nợ con trả, không hề có thiên lý”…Chỉ là, sư phụ nợ nần phạm vi cực lớn, từ tiểu phu vác đá đến thương nhân buôn bán nhỏ, đủ loại người ai cũng có phần. Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ là bản thân dù có đi đến chỗ nào cũng đều có người đột nhiên nhảy ra, nói: Nha đầu, ngươi nợ ta tiền.

Tiểu Tiểu nhìn ba văn tiền còn lại trong tay mình, ngửa mặt lên trời rơi lệ. Ba văn tiền thì có thể làm cái gì chứ? Hạ sơn (xuống núi) cần dùng nhất là bánh bao, cũng phải một văn tiền mới được hai cái bánh bao. Ba văn tiền, sáu cái bánh bao? Trụ nổi mấy ngày? Hóa ra Tiểu Tiểu nàng, năm nay vừa mới mười sáu, hiển nhiên sẽ bị chết đói như vậy hay sao?

“Hèn gì sư phụ lại nói đừng có làm người tốt… Nợ tiền không phải là bước làm người xấu đầu tiên hay sao a…” Nàng hít hít cái mũi, than thở.

Nói đến làm người xấu, Tiểu Tiểu lập tức liền ngộ ra. Sư phụ họ Tả, danh Hoài Nhân, nói là đã từng gặp được cao nhân, chỉ điểm cho hắn “Lòng dạ từ bi, cứu tế thiên hạ”, tuy nhiên, tên này dịch ra cũng chính là “Tả Hoài Nhơn”, Thật sự là nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Cao nhân kia chắc là nhất thời nảy ra ý này, bản thân cũng chưa từng nghĩ tên này ý tứ như vậy. Nếu đã gọi là “Làm người xấu”, ngày sau có trở thành đại hiệp cứu tế thiên hạ, cũng rất đáng cười a.

(“Tả Hoài Nhơn” và “Làm người xấu” có cách đọc khá giống nhau. Tả Hoài Nhân đọc là zuǒhuáirén, còn làm người xấu đọc là zuòhuáirén)

Từ nhỏ nàng đã đi theo sư phụ chạy khắp thiên hạ, sư phụ cũng không từng làm qua cái chuyện gì gọi là “Cứu tế thiên hạ”. Trên giang hồ hỗn loạn, để có cơm ăn, chuyện gì sư phụ cũng có thể làm ra. Làm xiếc, truyền tin, tìm người… Đây cũng coi như, thế đạo gian nan, hại người, lừa gạt, nợ tiền, ăn cắp, có cái gì chưa từng làm qua? Nói cho cùng mấy bản “Thịnh đường hậu cung đồ” kia, rõ ràng trộm từ trong cung nhưng sư phụ vẫn coi như của mình đấy thôi.

Sư phụ nói: Trước hết ta muốn ăn no.

Đúng, muốn ăn no! Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, Tả Tiểu Tiểu… Đi ăn trộm ư? Nàng lại nhìn ba văn tiền trong tay.

Quả nhiên, nghĩ sâu xa thì tất cả đều có thiên ý. Nếu cái tên đã có ý tứ này, làm người tốt, thì phải nghịch thiên mà đi. Di ngôn lúc lâm chung của sư phụ quả nhiên là có con mắt nhìn xa trông rộng, hàm nghĩa sâu xa. Nhìn xem trăm năm giang hồ, có ma giáo giáo chủ nào, kẻ tà đạo kiêu hùng nào… Chết đói không?

Tiểu Tiểu rớt chút nước mắt, thầm hạ quyết tâm, thứ gọi là “Người tốt chết sớm, tai họa sống ngàn năm.”, Tả Tiểu Tiểu nàng tuy rằng công phu mèo cào, học thức cũng chỉ đủ để xem sổ sách, nhưng mà, chỉ cần có tâm, không chừng một ngày nào đó có thể trở thành yêu nữ lưu danh thiên cổ, độc hại võ lâm a!

Ba văn tiền! Ba văn tiền này, nói thế nào cũng không thể giữ lại!

Nàng vừa lập lời thề, bụng liền kêu lên. Tia sáng mặt trời mỏng manh buổi hoàng hôn, trên đường núi chỉ còn lại một mình nàng. Tiếng động xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng, tiếng sột soạt, tiếng nước chảy róc rách cứ quanh quẩn bên tai nàng.


Tiểu Tiểu nén nước mắt, sờ sờ cái bụng mình. Từ đường núi này đi xuống, ít nhất cũng phải mất một canh giờ nữa mới tới trấn trên. Bên người ngoại trừ túi mơ muối kia, một chút thức ăn cũng không có. Tuy tằng sư phụ lúc còn sống, ngày nào cũng rất túng quẫn nhưng mà chưa từng để Tiểu Tiểu bị đói bao giờ. Loại chuyện ngày ba bữa không đủ no này vẫn là chuyện lần đâu tiên nàng gặp phải.

Nàng nhìn vầng thái dương dần dần hạ xuống, nghe tiếng gào thét thê thảm từ bụng mình. Nếu không phải do vướng vào mấy khoản nợ nần, nàng đã ở dưới chân núi ăn bánh bao rồi. Quả nhiên, không thể làm người tốt a…

Nàng cảm thấy rất là thê lương, một trận gió thổi qua chỗ trúc mọc trên núi, tạo ra âm thanh soàn soạt. Chim bay về tổ, vốn là yên tĩnh, lại đột nhiên biến thành ồn ào.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, đành phải chịu đựng cơn đói, tiếp tục đi. Phía trước là con dốc nhỏ trên núi, nếu đi nhanh, dùng khinh công nhiều nhất cũng chỉ mất một khắc là qua. Tiểu Tiểu tốt xấu gì cũng đã từng học được chút khinh công, liền tính toán trực tiếp bay qua. Vừa mới leo lên đỉnh dốc, nàng thoáng lia mắt nhìn xuống dưới, liền thấy một thân ảnh.

Dưới sườn dốc là một đường núi gập ghềnh, hai bên trúc mọc dày đặc. Một thân ảnh bé nhỏ cũng đang chầm chậm đi trên con đường này. Trên ngọn núi này, đường núi uốn lượn phức tạp, lúc nàng vừa mới tới, cũng phải mất ba ngày trời mới không bị lạc đường nữa. Sắc trời đã gần tối, lại còn ở trên núi, chẳng lẽ là bị lạc đường?

Tiểu Tiểu không khỏi tính toán, nếu mình đi lên dẫn đường, có thể nhận được bao nhiêu thù lao đây?

Tiểu Tiểu lập tức vất ngay cái ý nghĩ trong đầu này đi, con đường người nọ đi, là con đường duy nhất có thể xuống núi, hiển nhiên là không phải bị lạc đường. Chậc, đầu năm nay, muốn kiếm ít tiền cũng không phải là việc dễ dàng a.

Vừa nghĩ xong bụng lại kêu lên.

Tiểu Tiểu thở dài, vừa định chạy tiếp, có một thứ gì đó hơi hơi lóe lên khiến nàng phải cúi đầu xuống nhìn

Dưới ánh tịch dương ban chiều, thứ lóe sáng kia, rõ ràng là châu báu! Tiểu Tiểu lập tức nằm xuống, cần thận quan sát.

Người đi đường cũng chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, nhờ ánh tịch dương ban chiều nên nhìn cũng khá rõ ràng. Một thân váy màu phỉ thúy (xanh biếc) đạm mạc, bộ dáng như đang bay trong gió không phải lụa cũng là sa (sa: một loại vải khá quý). Mặc dù không phải là người bình thường có thể mặc nhưng cũng không quá quý giá. Tuy nhiên từ đầu đến chân nàng khắp nơi đều mang châu báu, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Kiểu tóc, búi song kế đơn giản, hai bên cắm trâm vàng nạm ngọc. Trâm kia, khắc trên đó là ngọc trai to tròn. Hoa tai là trân châu khảm bạc. Trên cổ đeo một chuỗi ngọc, cổ tay mang một chiếc vòng thạch anh. Lục tùng, đồi mồi khảm trên đai lưng, bươm bướm bằng bạch ngọc thì rũ trên làn váy. Ấn tượng nhất là đôi hài dưới chân, mũi hài điểm ngọc trai cùng với viên ngọc trên chiếc trâm cài đầu kia rõ ràng là cùng một bộ.

Trang sức và quần áo từ trên xuống dưới, ít nhất cũng phải đến trăm lượng bạc trắng!

Tiểu Tiểu nhìn ba văn tiền trên tay mà hung hăng thở dài. Thiên địa bất nhân a, có người thì lo lắng ngày mai không đủ ăn, có người lại mặc vàng đeo bạc, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết nàng có tiền. Đây là cái thế đạo quái đản gì vậy chứ?! Dựa vào cái gì mà ở nơi thâm sơn cùng cốc này nàng lại thấy một kẻ có nhiều tiền như vậy… Không, một tiểu cô nương có tiền như vậy!

Gió thổi qua núi, đám trúc vang lên xào xạc, giống như là cảm xúc phập phồng trong lúc này của Tiểu Tiểu.

Tiểu cô nương dường như không có việc gì, nhàn tản vui vẻ chậm rãi thong thả bước về hướng dưới núi. Tiểu Tiểu trừng đỏ cả mắt. Đột nhiên, một ý nghĩ ác độc nhảy ra trong đầu nàng.

Nàng quyết chí làm người xấu. Vậy thì chặn đường cướp bóc, nhìn kiểu gì cũng là kỹ xảo tất yếu mà người xấu phải làm. Huống chi đường núi này hẻo lánh, sắc trời tăm tối, kia lại chỉ có một tiểu nha đầu đơn độc, bản thân mình võ công không tệ, có thể cướp được trân châu chứ nhỉ? Nói đi thì một viên trân châu cũng đủ để nàng ăn cơm no đủ.

Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng. Nhưng mà, chuyện cướp bóc này có vẻ quá mức hung hãn. Hay là đổi sang làm trộm nhỉ? Ai! Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết! Lại nói, làm trộm phải tinh tế linh hoạt, so với chuyện đi ăn cướp khó hơn nhiều. Chậc, cơm ăn còn chẳng đủ no, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mà trên giang hồ, danh hào “Thần trộm” tính ra kém tính tà ác vang vọng hơn nhiều so với “Đạo tặc”. Lại nói tiếp, năm nay nhân vật làm mưa làm gió trên giang hồ cũng là đạo tặc vào nhà cướp của, danh hào “Ngân Kiêu”. Đó mới là người xấu dúng nghĩa a!

Tả Tiểu Tiểu trái suy phải nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn thì tiểu cô nương kia đã sớm đi tới trước mặt.

Ai! Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không cướp còn đợi đến khi nào?! TIểu Tiểu cắn răng một cái, quyết định, từ trên sườn dốc lao vọt xuống dưới. Lảo đảo vài cái mới đững vững được.

Nàng vươn tay chỉ, hướng về phía bóng lưng của tiểu cô nương hô: “Không được đi… Cướp!”

Lần đầu ăn cướp, không có kinh nghiệm gì, thanh âm của Tiểu Tiểu run rẩy kinh khủng.

Tiểu cô nương kia chậm rãi xoay người, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng tiểu cô nương kia đã sớm xinh đẹp động lòng người. Khuôn mặt trắn nõn mềm mại hơi ửng hồng, cái mũi cao cao, mang theo vài phần giảo hoạt. Đôi mắt ngập nước to tròn lóe lên một tia nghiền ngẫm.

Nữ hài kia cư nhiên không hề sợ hãi, ngược lại lại thành Tiểu Tiểu ngây dại. Gió núi thổi qua, đám trúc bên đường sàn sạt rung động, càng khiến cho một khắc kia yên tĩnh phi thường.

“Uy…” Tiểu Tiểu hít lấy hơi, cắn răng nói lại lần nữa, “Cướp…”

Lời nàng còn chưa dứt, trên mặt tiểu cô nương đã lộ ra ý cười, “Lệ bá bá, vị cô nương này hình như nói, “Cướp”…”

Tiểu Tiểu cứng người lại. Nàng nhìn ánh mắt tiểu cô nương kia, sau đó, cứng ngắc quay người.

Lúc này nàng mới phát hiện, phía sau mình mười trượng đúng là có một đội bảo tiêu. Nam tử đi đầu cưỡi ngựa vượt qua, tay cầm trường đao, tư thế tràn đầy sát khí, thật sự không giận mà uy, quyết đoán mười phần.

Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Nàng đúng là bị châu báu che kín đầu óc mới mơ đông tưởng tây (suy nghĩ linh tinh), cân nhắc lâu như vậy, cũng không đến mức không phát hiện ra một đám người to lù lù phía sau như vậy chứ?

“Cô nương nói, cướp?” Nam tử chừng bốn mươi tuổi dẫn đầu kia, làn da ngăm đen, cằm có để râu, ánh mắt sắc bén khí phách, thanh âm thâm trầm hùng hậu.

Cả người Tiểu Tiểu cứng lại, chỉ có hai tròng mắt chuyển động. Phía sau nam tử kia, có bốn chiếc xe tiêu và mười năm tiêu sư. Rất là phô trương. Điểm chết người là, trên chiếc xe tiêu kia, khảm trên cờ là hoa văn màu đỏ rực, chữ như rồng bay phượng múa: Hành Phong.

Hành Phong tiêu cục. Tiểu Tiểu dịu dịu con mắt quay lại nhìn nam tử. Tiêu cục này ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, từ ngày đại hiệp Nghiêm Hành Phong sáng lập ra đến nay, chưa bao giờ thất tiêu. Danh tiếng tự nhiên cũng không cần phải nói, “Thiên Hành đao pháp” của Lệ gia càng ngày càng nổi danh bên ngoài. Tuy rằng người tiêu cục là người làm ăn, không thể trở thành nhân sĩ trong giang hồ, nhưng uy danh tiêu cục Hành Phong, người trong giang hồ ai ai cũng phải kiêng kị vài phần. Mà hiện tại, đại đương gia của tiêu cục Hành Phong là cháu bốn đời của đại hiệp Nghiêm Hành Phong, Lệ Chính Hải. Lệ Chính Hải này có tiếng là ghét ác như cừu (căm ghét cái ác), mà ăn cướp, tất nhiên cũng tính là ác…

Tiểu Tiểu rưng rưng, ước lượng khả năng của bản thân. Thật sự chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, còn chưa đủ để làm đệm lót cho đại hiệp người ta a. Đáng thương cho cái thân nàng, lần đầu tiên làm chuyện xấu, đã bị trời phạt rồi sao?

“Cô nương?”

Lúc Tiểu Tiểu đang mải miên man suy nghĩ, Lệ Chính Hải xuống ngựa, cầm theo trường đao bước đến gần.

Tiểu Tiểu kinh sợ thối lui vài bước, gầu gối nhũn ra.

“Cô nương,,,” Lệ Chính Hải hơi hơi nhíu mày, lập tức liền thu hồi trường đao, đổi lại khuôn mặt tươi cười, “Cô nương chớ sợ. Tại hạ là tổng tiêu đầu tiêu cục Hành Phong, Lệ Chính Hải. Cô nương vừa rồi nói chuyện có nhắc tới cướp, có thể nói lại rõ ràng cho tại hạ biết hay không?”

Lúc này Tiểu Tiểu không hiểu gì cả. Nàng nhìn Lệ Chính Hải tươi cười hiền lành, lại nhìn đám tiêu sư phía sau hắn, người nào cũng lẳng lặng nhìn nàng, binh khí đều để nguyên trên xe.

“Cô nương, cô nói “cướp” rốt cuộc là có ý gì a?” Lúc này, tiểu cô nương kia mở miệng cười cười, nói.

TIểu Tiểu ngước mắt lên nhìn thấy nàng liền trốn tránh.

“Chẳng lẽ…” Mắt tiểu cô nương kia mở to, ý nghiền ngẫm trong mắt càng đậm, “Cô muốn cướp đồ của ta?”

Tiểu Tiểu lập tức xua tay, “Làm sao có thể, làm sao có thể, ta nào có lá gan đó chứ, ha ha…”


Tiểu cô nương kia bước tới, đi vòng xung quanh Tiểu Tiểu một vòng.

“Lưng đeo hành lý, đeo tam huyền cầm, tay không tấc sắt, lại là nữ tử mảnh mai… Thật sự là không giống cướp…” Tiểu cô nương kia chậm rãi nói, “Tuy nhiên, câu nói kia “Không được đi, cướp” là có ý gì đây? Hử?”

Tiểu Tiểu đầu tiên cả kinh sau đó giật mình hiểu ra. Không sai a, nàng muốn cướp là ý định nhất thời nảy ra, cho nên công cụ cũng không có, vẫn là lưng đeo hành lý và tam huyền cầm, vội vã lao xuống. Cướp mà hành động như vậy, hoàn toàn coi là thất bại. Cũng chẳng trách, Lệ Chính Hải và đám tiêu sư kia không tra hỏi nàng, ngay cả binh khí cũng không thèm động tới.

Hiểu được điểm này, Tiểu tiểu nhẹ nhàng thở ra, “Ách… Không, ta chỉ là muốn nói cô nương ngài dừng lại… Này…” Nàng lập tức bịa chuyện, “Phía trước có người chặn đường, chuyên môn cướp đồ của người đi qua, ta chỉ muốn nói cho tiểu thư biết mà tránh thôi….”

“Nga?” Tiểu cô nương kia nhíu mày cười giảo hoạt.

“Phía trước có người chặn đường? Lời này của cô nương là thật?” Lệ Chính Hải nhíu mày, hỏi.

“Thật sự!” Tiểu Tiểu kiên định, nghiêm túc nói, “Ta vốn là đi từ phía đó về. Đại hiệp, các ngươi cũng đừng đi lối này nữa, vòng đường khác đi!” Nàng khom người ôm quyền, “Lời muốn nói ta đều đã nói xong, không cần phải cảm tạ, như vậy nhé, sau này còn gặp lại a ~”

Nàng nói xong, đang muốn chạy đi, lại nghe thấy tiểu cô nương kia nói: “Cô nương xin dừng bước.”

Tiểu Tiểu ngừng lại một chút, run giọng hỏi: “Tiểu thư còn có gì căn dặn?”

“Hành Phong tiêu cục đi trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dám có ý nghĩ cướp tiêu. Hôm nay, lại có người dám mai phục đánh lén. Ta rất muốn xem, cuối cùng là cường đạo phương nào lại dám lớn mật như thế.” Tiểu cô nương kia cười nói, “Đường núi này chúng ta cũng không rõ lắm. Nhìn bộ dáng cô nương, xem ra là người quen thuộc địa hình. Không bằng, cô nương dẫn đường, chúng ta cùng đi xem mặt đám cuồng đồ này?

“Không phải chứ?” Tiểu Tiểu khiếp sợ.

“Nhạc Nhi nói cũng có lý…” Lệ Chính Hải mở miệng, “Ta cũng muốn nhìn xem, cái gì gọi là “mai phục”.”

Biết rõ trong núi có hổ còn muốn đi lên*. Nhưng núi kia, liệu có so được với tình trạng hiện tại đâm lao phải theo lao của Tiểu Tiểu hay không?

(*: Biết nguy hiểm mà còn lao đầu vào)

Mặt trời lặn hẳn, trăng non nhú lên, con đường núi càng thêm tiêu điều.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nước mắt tràn dâng, nhìn trăng kia, không tiếng động ai oán nói:… Sư phụ… Làm người xấu cũng không dễ chút nào a…