là một thanh niên đồng tính. Anh mạnh dạn trình bày xu hướng tình dục đồng tính của mình. Chính vì vậy, anh gặp không ít những thử thách. Câu chuyện của H là một khung kiếng soi. Thiết nghĩ mỗi chúng ta khi nhìn vào đó sẽ nhận ra một phần chân dung của mình đã bị khúc xạ ít nhiều bởi những thành kiến. Có thể chân dung của chúng ta bị khúc xạ vì chúng ta không có đủ can đảm cần thiết để nhận ra chân dung thật sự của mình.
Trong nhóm sinh hoạt thiện nguyện của bọn tôi, H là một nhân vật luôn tỏ ra đắc lực và sẵn sàng nhận những nhiệm vụ khó khắn. Tiêu chí hoạt động nhóm thiện nguyện chúng tôi là cùng đi dạy học kèm cho những em học sinh yếu của quận. Chúng tôi thường đến xin thông tin tiểu học, chúng tôi chọn ra những em có học lực yếu để phụ đạo miễn phí. Có lần một giáo viên của trường Tiểu học nọ nhất quyết từ chối sự giúp đỡ của chúng tôi, H được cử đi gặp giám hiệu. Kết quả thật bất ngờ, trường đồng ý cho nhóm chúng tôi được phép có những tiếp xúc với các em học sinh bị mất văn bản.
Nhóm tập hợp đủ mọi thành phần nam nữ, nghề nghiệp, trình độ học vấn, hoàn cảnh kinh tế, và các thành viên đến từ nhiều tôn giáo khác nhau. ý tưởng ban đầu là do một ni cô phát động. Thấy việc làm của chúng tôi có ý nghĩa, nhiều thành viên tham gia và tôi là một trong những thành viên mới sau này.
Ban đầu tôi nhận thấy có nhiều nhóm nhân viên có cái nhìn khác thường về H. Nhất là hôm chủ tịch một phường nọ có giấy khen biểu dương nhiệt tình công tác của H. Rồi nghe đâu H được mời tham gia hội thảo giáo dục của phòng giáo dục quận, thế là tôi nghĩ người ta cũng chỉ vì có thói quen ích kỷ, khó chịu về những thành tích của người khác, nên họ thầm ghen với H. Nhưng sau này tôi biết được mọi người không thích H vì anh là một thanh niên công khai xu hướng giới tính của mình. Chị Thoả, một cán bộ về hưu nói chuyện với tôi:
- Ngày xưa ai cũng quý H lắm. Nhưng từ dạo cậu ấy nói với mọi người rằng cậu ấy đồng tính. Thái độ của mọi người đối với cậu ấy thay đổi hẳn.
- Tự nhiên anh ấy khai toạc ra như thế, à? – Tôi ngứa miệng hỏi.
- Đâu có. Hôm ấy liên hoan nhóm. Câu chuyện phát sinh về vấn đề này. Càng nói càng lôi kéo nhiều người vào. H hôm ấy là người hăng hái bênh vực cho giá trị nhân phẩm của giới đồng tính. Thế mới vãi tội ra chứ. – Chị thoả kể như thế.
- Có thế mà mọi người thay đổi thái độ với anh H, sao? - Tôi tỏ ra hứng thú với câu chuyện.
- Nếu chỉ trình bày quan điểm đã chẳng to chuyện như thế. Đằng này cậu H còn đem đời sống cá nhân và kinh nghiệm riêng tư ra để dẫn chứng. Rồi còn khẳn định rằng mình thật sự hạnh phúc với bạn tình của mình. Thế mới có chuyện lôi thôi rắc rối chứ.
Quan sát những việc làm của H, tôi thấy anh thật sự nhiệt tình, cương trực và thẳng tính, rất sẵn lòng giúp đỡ người khác cũng như luôn đặt quyền lợi của mình bên ngoài công việc.
Nếu không biết anh là người đồng tính, rất có thể tôi sẽ thương anh cho mà xem. Anh đẹp trai, có duyên, hoạt bát và tử tế, người như thế chẳng dễ dàng tìm ra vào thời buổi này. Nhìn thấy mọi người đối xử với anh bằng những câu nói châm chích cạnh khoé, tôi thấy bất công nhưng không dám lên tiếng. tôi thấy khó chịu khi các chị khác dè bỉu xem thường anh. Có người còn kể ra những chuyện với nội dung khiếm nhã, cố tình hạ thấp danh dự của anh H. Tôi không thích nhưng vẫn giả là cười góp để mình không phải là một thành viên dị biệt.
Khi ngồi một mình, tôi hay có những lý giải khác nhau về thái độ của mọi người. Chẳng lẽ mọi người ghét H vì anh nhận được những biểu dương từ công việc thiện nguyện quên mình? hay họ ấm ức vì một chàng trai đầy đủ những đức tính tốt ấy lại có xu hướng tình dục khác biệt, khiến nhiều chị tiếc nuối. Hay hành vi thái độ công khai về xu hướng tình dục đồng tính tinhf dcụ của anh đã khiến cho mấy anh nam nhóm viên khác mặc cảm...
Tôi chẳng biết rỗ nữa, nhưng tôi biết mình đã không đủ can đảm bênh vực anh. Có thể nhiều thành viên khác trong nhóm cung giống như tôi, nhưng chẳng ai dám mạnh dạn cất lên tiếng nói của mình. Rất có thể họ cũng đã từng lưỡng lự và rồi cuối cùng cũng chỉ ứng xử theo đa số một cách rất thụ động.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc lên tiếng bênh vực cho anh. Nhưng đấy vẫn chỉ là những ý định trong đầu. Còn hành động của tôi... Xem ra tôi vẫn chưa đủ can đảm cần thiết để làm việc đó trong lúc này.
Tôi vẫn hy vọng sẽ có một ngày...