Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 341: Đốt sạch

Nghê Diệp Tâm canh chuẩn thời điểm, cảm thấy không sai biệt lắm, đột nhiên liền chạy đi đoạt cây đuốc từ trong tay một đệ tử đứng gần đó, sau đó chạy tới phía trước, dùng lực ném.

Hướng cây đuốc ném đến là nơi chất đống những cái rương chứa bí tịch võ công. Bí tịch võ công đa số là sách bằng giấy Tuyên Thành hoặc là cuộn vải lụa và rương chứa đều bằng gỗ đã cũ. Chúng vốn dĩ đều là vật dễ dàng bắt lửa. Nhưng những người ở bên cạnh cũng không hề nghĩ đến đống rương chứa bí tịch kia lại bắt lửa và cháy nhanh như vậy. Liền như lửa gặp dầu, phụt một tiếng, tất cả đống rương chứa bí tịch võ công đã bùng cháy lên, trong lúc nhất thời ánh lửa cao tận trời.

Sự kiện này đã ra ngoài dự kiến của tất mọi người.

Mộ Dung Trường Tình cũng hoảng sợ. Bất quá hắn chú ý chính là an nguy của Nghê Diệp Tâm, mà không phải những bí tịch võ công kia.

Nghê Diệp Tâm đứng có chút gần lửa. Ngọn lửa lập tức bùng phát lên, còn đốt cả vạt áo Nghê Diệp Tâm. Cũng may Cừu Vô Nhất phản ứng mau, nó đã lập tức kéo Nghê Diệp Tâm ra dập tắt lửa bén trên quân áo kịp thời.

Quả thực tình huống biến thành gà bay chó sủa.

Mộ Dung Chẩn lập tức liền ngây ngẩn cả người. Đó chính là sinh mệnh của ông ta, là thứ để ông ta có thể tái khởi Đông Sơn. Rất nhiều người xem những bí tịch này là bảo tàng, nhưng Nghê Diệp Tâm lại dùng một cây đuốc thiêu hủy tất cả.

Nghê Diệp Tâm vừa rồi chỉ dùng tay xé một quyển bí tịch đã khiến Mộ Dung Chẩn tức giận đến hiện thân, thì đừng nói hiện tại đốt tất cả bí tịch như vậy.

Đôi mắt Mộ Dung Chẩn tức khắc đỏ au. Ông ta cũng không màng việc đang đánh nhau với Mộ Dung Trường Tình, phi thân hướng đến chỗ Nghê Diệp Tâm. Bất quá ông ta cùng Nghê Diệp Tâm có khoảng cách khá xa. Mộ Dung Trường Tình đã kịp thời đuổi theo ngăn ông ta lại.

Mộ Dung Chẩn quá tức giận quá kích động nên không bình tĩnh để lộ ra trăm ngàn chỗ hở, trong lúc nhất thời tất cả phòng bị đều đã không còn.

Trong nháy mắt Mộ Dung Trường Tình đã phát hiện được cơ hội tấn công. Mộ Dung Chẩn nhất thời không có phòng bị, đã bị trúng chiêu của Mộ Dung Trường Tình, liền phun ra máu.

Mộ Dung Trường Tình không hề do dự chút nào, ngay sau đó đã thành công chiếm thế thượng phong. Mộ Dung Chẩn bị thương, ra chiêu tựa hồ có chút loạn trận tuyến, cũng không thể tiếp tục đuổi đến giết Nghê Diệp Tâm, mà vội vàng đón đỡ tấn công của Mộ Dung Trường Tình.

Tình thế xoay trở chớp nhoáng, thời cơ của Mộ Dung Trường Tình xuất hiện do Mộ Dung Trường Tình xúc động nhất thời không khống chế được. Mộ Dung Chẩn bị đánh rơi xuống, liền có điểm hoảng loạn, tức khắc đã bị Mộ Dung Trường Tình áp chế.

"Keng"

Cũng trong nháy mắt, vũ khí trong tay của Mộ Dung Chẩn đã bị Mộ Dung Trường Tình đánh bay. Trường kiếm rơi đến nơi xa, Mộ Dung Chẩn căn bản không kịp đi nhặt.

Bên kia lửa còn cháy hừng hực, nhưng mà bên này đã định được thắng bại kết cục.

Mộ Dung Chẩn mất vũ khí thật giống như hổ không răng. Tuy rằng ông ta lợi hại, nhưng thể lực tiêu hao quá mức, lực sát thương yếu bớt, tức khắc đã bị Mộ Dung Trường Tình đâm mấy kiếm, vết thương chồng chất.

Loạt xoạt một tiếng, Mộ Dung Chẩn bị gạt ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu, trong lúc nhất thời không có thể bò dậy.

Mộ Dung Trường Tình dùng trường kiếm chỉ vào cổ Mộ Dung Chẩn. Mộ Dung Chẩn cười một tiếng, nói:

“Giỏi giỏi giỏi, quả nhiên là đồ đệ do ta dạy ra.”

Mộ Dung Chẩn nói, lại nhìn lửa lớn, bí tịch quá nhiều, trong lúc nhất thời lửa lớn sẽ không tắt. Đó là tất cả hy vọng của Mộ Dung Chẩn. Ông ta nhìn lửa lớn, trong ánh mắt đều là không cam lòng cùng tuyệt vọng.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền muốn tiến lên, bất quá Mộ Dung Trường Tình giơ tay lên, nói:

“Nguy hiểm, đừng tới đây.”

Tuy rằng Mộ Dung Chẩn bị chế phục, nhưng nếu Mộ Dung Chẩn không màng uy hiếp muốn liều mạng, Mộ Dung Trường Tình vẫn là sợ Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh sẽ bị thương.

Mộ Dung Chẩn lúc này bị chế trụ, các vị Trưởng lão thấy được liền bắt đầu hết lòng tung hô Mộ Dung Trường Tình giết Mộ Dung Chẩn. Bọn họ nói là Mộ Dung Chẩn dám hành thích Giáo chủ, mặc kệ trước kia là người nào, cũng tuyệt đối không thể tồn tại.

Mộ Dung Trường Tình không nói gì. Nghê Diệp Tâm nhìn ra được Mộ Dung Trường Tình kỳ thật cũng không phải người nhẫn tâm. Hắn khẳng định là đang do dự rốt cuộc có nên giết Mộ Dung Chẩn hay không. Dù sao Mộ Dung Chẩn đã từng là sư phụ của hắn, tuy rằng hết thảy việc nuôi dạy hắn có lẽ đều là trò lừa gạt.

Mộ Dung Chẩn tuy rằng tuyệt vọng, nhưng thoạt nhìn còn chưa có muốn chết.

“Mộ Dung Trường Tình, ngươi là của đồ đệ của ta. Ngươi đừng quên, một thân võ công của ngươi là như thế nào mà có! Ta nói cho ngươi biết ngươi muốn giết ta, trước hết hãy tự phế võ công của ta đã dạy cho ngươi!”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc liền bực.

Trên đời thế nhưng còn có người vô liêm sỉ thế này!

Nghê Diệp Tâm lập tức đoạt lấy kiếm của Cừu Vô Nhất, cầm theo kiếm liền đi qua, cũng không màng Mộ Dung Trường Tình ngăn cản.

Nghê Diệp Tâm cầm theo kiếm, lập tức cắm ở bên cạnh cổ Mộ Dung Chẩn, khí thế thật là không có yếu.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Mộ Dung Trường Tình niệm tình thầy trò không thể giết ngươi. Bất quá ta có thể. Mộ Dung Chẩn, ngươi là khâm phạm triều đình. Ta giết ngươi không chỉ là có thể vì dân trừ hại, còn có thể thăng quan phát tài, quả thực một công đôi ba việc.”

Mộ Dung Chẩn gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm, khóe miệng mang theo tươi cười châm chọc. Nghê Diệp Tâm tuyệt đối không hàm hồ, đem kiếm rút lên liền hướng cổ họng Mộ Dung Chẩn đâm tới.

Mộ Dung Trường Tình cả kinh, một tay giữ chặt kiếm, một bàn tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, đột nhiên đem người ra phía sau lưng mình bảo hộ.

“Phụt”

Nghê Diệp Tâm cảm giác có thứ gì từ nơi xa bay lại đây, tốc độ cực kỳ mau. Sau đó Mộ Dung Chẩn hô to một tiếng, có gì đó nóng hổi phun ra dính ở mu bàn tay Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình đã tận lực nhanh chóng đem Nghê Diệp Tâm ra sau người bảo hộ. Khi nhìn lại mọi người đều thấy cổ họng Mộ Dung Chẩn có một chủy thủ. Toàn bộ chủy thủ đều đã đâm vào trong, đem Mộ Dung Chẩn ghim ở trên mặt đất.

Cổ họng Mộ Dung Chẩn bị phá một lỗ thật lớn, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Mộ Dung Trường Tình ngăn ở trước mặt Nghê Diệp Tâm. Trên quần áo màu trắng của hắn đều là vết máu, bất quá vẫn có chút ít máu bắn tới trên tay Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Chẩn trừng lớn đôi mắt, ánh mắt có chút tan rã, không thể tin tưởng đảo tròng mắt khắp nơi tìm kiếm người đã ném chủy thủ. Ông ta phát ra âm thanh hút khí ô ô, thực mau liền tắt thở, chỉ là đôi mắt vô thần vẫn còn mở to.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nhịn không được cũng khắp nơi nhìn nhìn, liền nhìn thấy từ chỗ rất xa có bóng người từ trên cao nhảy xuống.

Mộ Dung Trường Tình ném kiếm trong tay, từ trong lòng ngực móc ra khăn tay, rồi duỗi tay lấy kiếm trong tay Nghê Diệp Tâm ném ở một bên. Sau đó hắn dùng khăn lau vết máu trên mu bàn tay Nghê Diệp Tâm, tựa hồ một chút cũng không quan tâm ai giết chết Mộ Dung Chẩn.

Người kia từ bóng tối đi ra. Nghê Diệp Tâm còn chưa có thấy rõ ràng diện mạo, Cừu Vô Tự đã kinh hô một tiếng.

“Vô Chính”

Người đột nhiên xuất hiện giết chết Mộ Dung Chẩn quả nhiên chính là Vô Chính. Vô Chính thoạt nhìn thương thế vẫn rất nghiêm trọng như trước. Hắn dùng một bàn tay che lại ngực, chậm rãi đi tới, thân hình có chút tập tễnh. Cừu Vô Tự vội vàng liền chạy qua, đỡ lấy Vô Chính, nói:

“Ngươi…… Ngươi sao rồi?”

Vô Chính cười cười, nói:

“Không có gì đâu sư phụ, ta chưa chết được.”

Chỉ là trong lúc nhất thời, tốc độ nhanh như chớp, Mộ Dung Chẩn liền bị giết ở trước mặt mọi người, thậm chí một câu cũng chưa nói ra. Các vị Trưởng lão nhìn thấy thời cơ đã mất, cũng không ai dám nói một lời.

Mộ Dung Trường Tình chỉ là lạnh buốt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:

“Đi dập tắt lửa.”

Mấy rương vàng bạc châu báo tất nhiên không bị đốt cháy. Nhưng những rương chứa bí tịch võ công đa số đều là giấy Tuyên Thành hoặc sách lụa đều bị cháy, bị lửa lớn đốt lâu như vậy chỉ còn lại có tro tàn. Nếu vàng bị đốt thì có thể còn nhặt vàng chảy, nhưng muốn từ tro tàn tìm được một tờ bí tịch võ công chỉ sợ không có khả năng.

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm đã sớm tính toán kỹ rồi. Những bí tịch này lưu lại chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt lành. Dù kiếp nạn do Mộ Dung Chẩn gây ra đã bị loại bỏ, nhưng người võ lâm mà nghe nói kho bí tịch của Ma giáo tái hiện trên giang hồ, chỉ sợ lại muốn tới thảo phạt Ma giáo.

Cho nên Nghê Diệp Tâm lúc trước cùng mấy người Cừu Vô Nhất đến cấm địa một chuyến chính là làm công tác chuẩn bị. Nghê Diệp Tâm dứt khoát đem tất cả bí tịch đốt hết, cái nào cũng không lưu lại, đốt sạch sẽ, loại bỏ hậu hoạn.

Nghê Diệp Tâm mang theo người đến cấm địa, động tay chân ở trên những rương chứa bí tịch. Bọn họ cho một ít chất dẫn cháy vào rương, bằng không cũng không thể một chút lửa liền cháy ngùn ngụt, chỉ ngắn ngủi mà đã nhanh chóng có lửa lớn đến như vậy.

Các Trưởng lão không dám có ý nghĩa gì, vội vàng đi dập tắt lửa. Nhìn mặt đất đầy tro tàn, tất cả bọn họ đều là tiếc hận thiếu chút nữa khóc rống.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình căn bản cũng không tiếc nuối mấy rương bí tịch cũ nát đó. Dù gì trong Ma giao cũng có không ít thư phòng chứa bí tịch, thêm hay bớt đống giấy này cũng không đáng để ý. Cho nên một chút biểu tình buồn bả hắn cũng không có. Mộ Dung Trường Tình chỉ là chú tâm lau sạch máu trên mu bàn tay Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói:

“Đại hiệp đầy người đều là máu, lau tay ta làm cái gì.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Quần áo ta đã bị ngươi xé không thành bộ dáng, trở về ném là được.”

Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái nhìn thi thể Mộ Dung Chẩn bị giữ chặt trên mặt đất, lại nhìn Mộ Dung Trường Tình một thân đầy máu, nói:

“Đại hiệp, chúng ta đi trở về thôi.”

“Được.”

Mộ Dung Trường Tình ôn nhu nói.

Nghê Diệp Tâm hấp tấp túm Mộ Dung Trường Tình muốn đi, cũng không quên quay qua nói với Cừu Vô Tự thu dọn tàn cuộc, còn cùng Vô Chính chào một câu, liền đi rồi.

Vô Chính ho khan hai tiếng, cười nói:

“Nghê đại nhân đúng là có bệnh thích sai sử người ta mà.”

Vô Chính theo Mộ Dung Chẩn rất nhiều năm, tuy rằng sau đó bị phát hiện, nhưng tóm lại biết rất nhiều chuyện. Mộ Dung Chẩn có tổ chức sát thủ còn chưa có bị đào ra. Vô Chính biết rõ mọi thứ cho nên công việc giải quyết tổ chức sát thủ liền giao cho hắn đi làm.