Nghê Diệp Tâm nhìn trái nhìn phải, tại chỗ xoay ba vòng, khiến đôi mắt Mộ Dung Trường Tình muốn hoa lên. Mộ Dung Trường Tình nói:
"Cẩn thận kẻo té ngã."
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:
"Sẽ không. Đại hiệp, bên kia có cái cửa."
Nghê Diệp Tâm giơ tay chỉ. Mộ Dung Trường Tình nhìn qua. Ở phía trước đích xác có cái cửa, bất quá cửa kia là đóng lại. Vốn dĩ cửa sơn màu đỏ, nhưng đã bong tróc loang lổ, thoạt nhìn thật cũ kĩ. Quan trọng chính là trước hai cánh cửa có rất nhiều tuyết, có lẽ là nhiều năm không có người dọn, cho nên cơ hồ cửa bị tuyết chôn chặt.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Nơi đó cũng là mộ."
"Là chôn người nào?"
Phía sau khu cấm địa còn có một khu mộ. Mộ Dung Trường Tình cũng chưa có đi vào đó. Chỉ là khi còn nhỏ hắn đã từng rất tò mò, thừa dịp không ai để ý leo lên tường ngồi xổm nhìn sang phía bên kia, nên biết phía bên kia có rất nhiều mộ.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được nhìn hắn, nói:
"Thì ra Đại hiệp khi còn nhỏ cũng là đứa trẻ tò mò a."
Nghê Diệp Tâm cho rằng Mộ Dung Trường Tình lãnh khốc, vừa nghe như vậy đột nhiên cảm thấy có lẽ Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ cũng thực đáng yêu.
Mộ Dung Trường Tình không muốn tiếp lời này.
Mộ Dung Trường Tình cũng không có đi đến đó, bất quá trước kia có nghe nói qua. Năm đó Ma giáo trải qua kiếp nạn, trước khi từ địa điểm cũ dọn tới nơi này, đã bị võ lâm chính phái vây đánh rất lợi hại, đã chết rất nhiều người, tình huống phi thường thảm thiết. Khi Ma giáo dọn tới nơi này, vị Giáo chủ liền dựng một nghĩa địa, đem những người chết mai táng. Quá rất nhiều thi thể đã đầu mình hai nơi, thậm chí tìm không thấy, chỉ có thể mang quần áo và di vật an táng.
Chuyện năm đó rất ít được nhắc tới, tựa hồ mọi người đều cảm thấy là sỉ nhục. Sau này xây một cái cửa, bên ngoài lại an táng các vị Giáo chủ, mục đích chỉ là dùng để phân cách. Thời gian qua đi, cơ hồ không có ai đi đến đó, cửa cũng lâu ngày không có mở ra, tuyết đọng băng tích tụ phi thường dày.
Nghê Diệp Tâm đi qua, dùng tay bới vài cái trên đống tuyết lớn trước cửa. Thế nhưng cũng không có đào ra tới cánh cửa. Xem ra tuyết thật sự đọng rất dày, muốn đem tuyết dọn dẹp sạch sẽ để mở cửa là không có khả năng. Nghê Diệp Tâm liền nói:
"Đại hiệp, chúng ta lên tường nhảy qua đi, ta muốn đi vào đó nhìn một cái."
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, vẫn là ôm Nghê Diệp Tâm nhảy lên tường. Tường thật sự rất cao, Nghê Diệp Tâm căn bản một mình nhảy không lên. Mộ Dung Trường Tình phải đá một chân vào vách tường mượn lực mới có thể nhảy lên đầu tường.
Mộ Dung Trường Tình mới vừa nhảy lên, còn chưa có từ trên tường nhảy xuống. Nghê Diệp Tâm đột nhiên liền hô to một tiếng.
"Từ từ đại hiệp!"
Mộ Dung Trường Tình nhanh dừng lại, bị hoảng sợ, nói:
"Làm sao vậy?"
Nghê Diệp Tâm chỉ phía dưới, nói:
"Đại hiệp, hướng phải một chút, hướng phải một chút, trên tường có cái gì."
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn, bất quá không thấy được trên tường có thứ gì, nhưng vẫn dựa theo Nghê Diệp Tâm nói hướng bên phải đi vài bước. Nghê Diệp Tâm lập tức kích động nói:
"Thật sự có. Đại hiệp xem, là dấu chân."
Nếu không phải Nghê Diệp Tâm khi lên đã cẩn thận quan sát, thì Mộ Dung Trường Tình rất khó phát hiện ở trên vách tường có hai dấu chân. Bởi vì vách tường cũng đã thật lâu, có chỗ loang lổ, cho nên hai dấu chân căn bản rất mơ hồ, cơ hồ nhìn không ra.
Hai cái dấu chân đều chỉ có một phần ba bàn chân, chính là bộ phận mũi chân, một trên một dưới sắp thẳng hàng.
Nghê Diệp Tâm cúi đầu. Mộ Dung Trường Tình sợ Nghê Diệp Tâm từ trên tường rơi xuống, nhanh ôm eo. Nghê Diệp Tâm nói:
"Xem ra có người từ tường bên này đi qua, hơn nữa võ công tuyệt đối không bằng đại hiệp. Phải đạp vách tường hai lần mới nhảy qua."
Mộ Dung Trường Tình híp mắt cẩn thận nhìn. Thật đúng là như Nghê Diệp Tâm nói. Hơn nữa dấu chân tuy rằng không rõ ràng, nhưng có chút sâu, người này hẳn là béo hơn so với người bình thường một ít.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Còn có dấu chân khác không?"
Mộ Dung Trường Tình nhìn một vòng, lắc lắc đầu, nói:
"Hình như không có."
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn, quả nhiên là không có.
"Muốn xuống chưa?"
Mộ Dung Trường Tình hỏi. Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, lúc này mới thu hồi ánh mắt, ôm lấy Mộ Dung Trường Tình, để Mộ Dung Trường Tình mang mình đi xuống.
Bất quá khi Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị tốt, muốn mang theo Nghê Diệp Tâm nhảy xuống, Nghê Diệp Tâm đột nhiên hét to một tiếng, vội vàng vỗ ngực Mộ Dung Trường Tình, nói:
"A, Đại hiệp! Từ từ! Đừng nhảy!"
Mộ Dung Trường Tình quả thực sắp tức chết rồi, mỗi lần đều bị Nghê Diệp Tâm làm cho một hơi tiếp không được. Nghê Diệp Tâm kêu đến thê lương, ai không biết còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Tình luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy từ trên tường xuống tự vận. Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
"Lại làm sao vậy?"
"Đừng nhảy, đừng nhảy, đại hiệp mau xem."
Hai người đứng ở trên tường nên phi thường cao. Nghê Diệp Tâm chỉ phía dưới. Đó là một mảnh tương đối rậm rạp rất nhiều mộ bia, sắp hàng không tính quá chỉnh tề, nhưng liếc mắt một cái đã thấy phi thường đồ sộ, có thể đoán năm đó đích xác chết không ít người.
Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ liền ngồi xổm trên tường nhìn một lần, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Nghê Diệp Tâm thật ra vẻ mặt chấn kinh, nói:
"Đại hiệp...... không cảm thấy địa phương này nhìn quen mắt sao?"
"Quen mắt?"
Mộ Dung Trường Tình bị nói sửng sốt.
Nghê Diệp Tâm không phải người Ma giáo, sao có thể tới chỗ này rồi?
Mộ Dung Trường Tình chưa từng đi vào, càng đừng nói một người ngoài như Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình thật sự là không hiểu Nghê Diệp Tâm như thế nào lại thấy quen mắt.
Nghê Diệp Tâm chỉ là lẩm bẩm nói:
"Thì ra là chỗ này......"
Mộ Dung Trường Tình khó hiểu nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lập tức ôm hắn, bắt đầu ở trên người loạn sờ, nói:
"Bản đồ đâu? Bản đồ để đâu? Mau lấy ra đây."
"Bản đồ?"
Mộ Dung Trường Tình nhanh đem bản đồ ra giao cho Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm mở bản đồ nhìn, liền nói một câu:
"Quả nhiên."
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu xem bản đồ, tức khắc cũng lắp bắp kinh hãi, nói:
"Nguyên do trên bản đồ vẽ không phải núi sông của một địa phương, mà là vẽ khu mộ này?"
Nghê Diệp Tâm gật đầu như giả tỏi, liên tiếp gật bảy tám cái, đầu cũng sắp rơi xuống dưới, thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn.
Nghê Diệp Tâm múa may bản đồ, hưng phấn nói:
"Thế nhưng lại là sơ đồ mộ bia, như vậy sông trên bản đồ hẳn là vẽ lối đi rồi."
Nhìn những ngọn núi vẽ trên bản đồ, Nghê Diệp Tâm cho rằng sẽ rất lớn, không nghĩ tới thế nhưng là loại này. So sánh hình vẽ núi trên bản đồ đang cầm với phía dưới, thế nhưng thật sự giống hệt vị trí mấy mộ bia.
Ngón tay Nghê Diệp Tâm nhanh chóng xẹt qua trên bản đồ đến điểm đánh dấu, sau đó cúi đầu nhìn lại, nói:
"Chỗ đánh dấu trên bản đồ ở tận cùng bên trong, chính là cái mộ bia kia."
Mờ mờ ảo ảo, bọn họ có thể nhìn thấy một mộ bia ở rất sâu bên trong.
Lướt qua cánh cửa màu đỏ, bên trong rất nhiều chỗ không phải lộ thiên, giống như hành lang gấp khúc, có mái che, cũng là vì như vậy, bên này mới không có bị tuyết bao phủ hết. Bằng không Nghê Diệp Tâm cúi đầu sẽ thấy một tảng lớn trắng phau. Mộ Dung Trường Tình nhìn cái mộ bia bên trong, nói:
"Bảo tàng...... sao ở địa điểm mới của Ma giáo chứ?"
"Kỳ thật kết quả này một chút cũng không kỳ quái."
Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn, hỏi.
"Sao lại nói như thế?"
Năm đó địa điểm cũ của Ma giáo bị công chiếm, nếu có cái gì tốt chưa có mang đi, chỉ sợ cũng đều bị người ta phát hiện lấy hết, sẽ không có chuyện mấy hộp gỗ, cũng liền không có bảo tàng như vừa nói.
Chắc là năm đó vị Giáo chủ Ma giáo kia đã hao hết tâm tư đem tất cả kho tàng chuyển đến địa chỉ mới. Vì tránh cho những truy binh không tha, phát hiện mấy thứ này rồi cướp đi cho nên mới cho người thân cận làm ra một đống mộ bia, sau đó đem bảo tàng chôn ở phía dưới.
Chỉ là sau này trong Ma giáo lại xuất hiện biến cố khác, vị Giáo chủ kia không thể không rời khỏi Ma giáo. Có lẽ là không cam lòng, vị Giáo chủ cũng không có đem bí mật nói cho những người khác, mà là đem bí mật bỏ vào chín hộp gỗ.
Giáo chủ Ma giáo rời đi, cũng thành gia, còn kiến tạo một sơn trang, thành danh môn chính phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Lần trước thời điểm ta nghe Vô Chính nói liền thấy kỳ quái. Vị Giáo chủ Ma giáo nếu sợ gia tộc của mình suy tàn, vì cái gì không phải trước khi chết đem bảo tàng trở về, như vậy hậu nhân liền có bạc lại có bí tịch võ công. Hiện tại vừa thấy, nguyên do là không thể lấy đi......"
Vị Giáo chủ Ma giáo chỉ để lại một truyền thuyết cùng hộp gỗ. Nhưng mà cũng không có thật sự lưu lại cái gì cho hậu nhân. Sau đó hậu nhân quả nhiên chậm rãi suy tàn, đến khi suy tàn cũng không thấy bọn họ đi tìm kiếm bảo tàng.
Nghê Diệp Tâm vẫn luôn thực khó hiểu, vì cái gì vị Giáo chủ không tự mình thu hồi bảo tàng. Hậu nhân vì cái gì không đi thu hồi bảo tàng, phải đợi hộp gỗ tứ tán trên giang hồ, sau đó mới bắt đầu lang thang không có mục tiêu tìm kiếm.
Thì ra bảo tàng từ đầu đến cuối đều ở bên trong Ma giáo. Hơn nữa dù tính vị Giáo chủ võ công cao cường, có thể không một tiếng động lẻn vào Ma giáo, nhưng vô luận như thế nào cũng không có khả năng đem bảo tàng mang ra ngoài.
Bí tịch võ công cùng vàng bạc tài bảo kia đều thực nặng.
"Đi, chúng ta đi xuống nhìn xem."
Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm từ trên tường nhảy xuống, hai người liền hướng đến chỗ đánh dấu trên bản đồ.
Khu mộ này thật sự rất lớn, không biết phía dưới thật sự mai táng người nào, hay là căn bản để giấu tai mắt.
Rất nhiều bia đá, thậm chí không có khắc tên. Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua một lần.
Bọn họ đi qua, Mộ Dung Trường Tình lại nhìn bản đồ, liền nói:
"Là nơi này."
Nghê Diệp Tâm cũng gật gật đầu, nói:
"Giờ phải làm sao đây? Phải đào lên sao?"
Phần mộ không phải thực dễ thấy được, cũng là một mộ bia không có khắc tên, bên cạnh còn có hai cái mộ bia, có vẻ chen chúc.
Mộ Dung Trường Tình nhìn mộ bia trong chốc lát, nói:
"Xem ra cũng chỉ có thể đào để nhìn xem."
Mộ Dung Trường Tình nghĩ một hồi. Từ khi hắn đi theo Nghê Diệp Tâm đến giờ đã đào không biết bao nhiều mộ...
Bọn họ không có mang công cụ khai quật. Bất quá không quan trọng, bởi vì trong khu cấm địa đôi khi cần phải có người tới dọn tuyết, bằng không những mộ bia đều bị tuyết bao phủ, cho nên sẽ có công cụ dọn tuyết.
Mộ Dung Trường Tình để Nghê Diệp Tâm chờ, sau đó chạy ra bên ngoài lấy một công cụ tới, dùng cái này đào mồ thoạt nhìn cũng không tồi.
Nghê Diệp Tâm một mình đứng ở chỗ khu mộ, cảm giác từng đợt gió lạnh thổi qua, thổi đến bắt đầu run run, nổi đầy gai óc.
Cũng may Mộ Dung Trường Tình quay lại thực mau, không bao lâu đã trở lại.
Mộ Dung Trường Tình nói Nghê Diệp Tâm đến bên cạnh đứng, sau đó bắt đầu đào mồ. Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh nhảy nhót, không nhảy cảm giác thực mau sẽ đông lạnh thành khối băng.
Mộ Dung Trường Tình đào thực mau, chỉ chốc lát sau liền đào rất sâu. Loại địa phương này đất đều đông lạnh phi thường cứng, tuy rằng rất khó đào, bất quá Mộ Dung Trường Tình ra sức, đào cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nghê Diệp Tâm đứng ở bên cạnh hố, cúi đầu hướng bên trong nhìn nhìn, nói:
"Trời ơi, đào sâu như vậy còn chưa có nhìn thấy quan tài sao?"
Mộ Dung Trường Tình ở dưới nói:
"Không có quan tài, bất quá có đồ vật khác."
Nghê Diệp Tâm vội vàng cúi xuống nhìn, nói:
"Là cái gì? Ta sao không thấy được?"
"Nơi này có một vật gì đó rất cứng."
Đó là một vật bằng kim loại rất lớn, không biết là chất liệu gì, thoạt nhìn phi thường cứng, còn đen như mực.
Nghê Diệp Tâm ghé vào hố, nói:
"Phía dưới là cái gì?"
"Phải nhấc lên xem mới biết được."
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay gõ gõ khối kim loại có vẻ rất dày chắc, phía dưới hẳn là có không gian, cũng không phải một khối.
Nghê Diệp Tâm thúc giục nói:
"Mau nhìn xem, mau nhìn xem."
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đem một gốc nhấc lên. Một tấm bản rất nặng, nếu thay đổi những người khác chỉ sợ không động dậy được.
Tấm bản hơi chút dịch ra một ít. Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn thấy phía dưới thật sự trống không, phi thường sâu, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn thấy bậc đá phía dưới. Một cầu thang dẫn xuống dưới, hình như phi thường sâu. Bên trong tối đen, Mộ Dung Trường Tình cũng không thấy được khoảng cách bao xa.
Nghê Diệp Tâm kích động nói:
"Đại hiệp, phía dưới chính là bảo tàng sao?"
Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:
"Ta cũng không biết, cẩn thận khả năng có trá."
Từ hộp gỗ là có thể nhìn ra, vị Giáo chủ kia chính là người cẩn thận. Chín hộp gỗ không biết đã lừa gạt bao nhiêu người, tất cả mọi người đều đi đoạt mảnh da bên trong.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ta đi xuống trước nhìn xem, ngươi ở trên chờ ta."
"Từ từ!"
Nghê Diệp Tâm không chịu, nói:
"Ta ở trên cũng không an toàn. Ta muốn cùng nhau đi xuống."
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười, nói:
"Bên trên có cái gì nguy hiểm, chỗ này cũng không có người, ngươi còn sợ có cái gì từ phần mộ chui ra sao?"
Nghê Diệp Tâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta mới không sợ quỷ đâu."
Mộ Dung Trường Tình từ trong lòng ngực lấy ra một mồi lửa. Bọn họ hiện tại trên người chỉ có một công cụ chiếu sáng, bất quá mồi lửa không có khả năng cháy quá lâu, cho nên không biết có đủ dùng hay không.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ngoan ngoãn ở trên chờ, ta lập tức trở về liền."
Nghê Diệp Tâm thật sự là không có biện pháp, nói:
"Phía dưới nếu có nguy hiểm, liền nhanh đi ra, biết không?"
"Biết."
Mộ Dung Trường Tình nói xong, liền cầm mồi lửa, khom lưng chui xuống phía dưới.
Nghê Diệp Tâm duỗi cổ hướng vào trong nhìn, liền nhìn thấy ánh sáng lan tràn mơ hồ âm thầm. Tuy rằng ánh lửa không phải rất sáng, nhưng có thể nhìn thấy một ít bậc đá.
Thực mau, Mộ Dung Trường Tình đã đi xa, ánh sáng cũng liền chậm rãi biến mất, cuối cùng một chút cũng nhìn không tới, liền dư lại bóng tối.
Mộ Dung Trường Tình đi vào bên trong, mùi vị thật sự là không dễ ngửi, trong không khí mang theo dày đặc mùi đất, dùng sức hít một hơi, chỉ sợ có thể ho khan.
Hắn đi một đường, từng bậc thang chậm rãi đi xuống, thực mau bậc cuối xuất hiện ở trước mắt. Nơi đó là một cánh cửa không có đóng, đang mở ra. Mộ Dung Trường Tình đi vào cửa, đồ vật trước mắt làm hắn cảm thấy quen thuộc.
Sau cánh cửa chính là một cái phòng lớn, bên trong tất cả đều là kệ sách, để đầy các loại thư tịch. Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn sinh hoạt ở trong Ma giáo, tất nhiên nhận ra loại xếp đặt này kỳ thật cùng thư phòng giống nhau như đúc.
Hắn theo kệ sách đi hướng vào trong. Đi thật lâu, rốt cuộc xuyên qua thư phòng, sau đó hai bên trái phải xuất hiện hai lối đi theo hai hướng.
Mộ Dung Trường Tình đi bên trái trước. Đi không xa, hắn thấy hai bên lối đi đều là phòng, phòng cũng đều không có cửa, bên trong mỗi phòng đều bày rất nhiều rương.
Mộ Dung Trường Tình đi qua, cúi đầu nhìn một cái rương lớn có khóa, sau đó duỗi tay dùng lực kéo. Cái khóa liền rớt xuống. Cái rương có lẽ là cũ lắm rồi, đã có điểm phát giòn, cũng không phải thực rắn chắc. Mộ Dung Trường Tình dễ như trở bàn tay liền đem cái rương mở ra. Trong rương chất vô số vàng bạc châu báu, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Mộ Dung Trường Tình trong lòng chỉ có hai chữ "Quả nhiên" bản đồ trên hộp gỗ thì ra chỉ chính là nơi này.
Phía dưới khu mộ thế nhưng có động thiên, căn bản không phải quan tài cùng thi thể, mà là vô số kệ sách và vô số phòng chất đầy rương vàng bạc.
Mộ Dung Trường Tình chỉ là xem xét một phòng, cũng không có đi thêm chút nữa. Dù sao Nghê Diệp Tâm còn ở trên, hắn có điểm lo lắng ở trên xuất hiện tình huống gì. Với lại trời rất lạnh, thân thể Nghê Diệp Tâm còn yếu, ở nơi nhiều gió lạnh cũng không ổn.
Mộ Dung Trường Tình đem nắp rương khép lại, lập tức liền theo đường cũ quay trở về, sau đó chui ra khỏi tấm kim loại, nhẹ nhàng nhảy lên khỏi hố đất.
Chỉ là Mộ Dung Trường Tình vừa lên tới, sắc mặt liền thay đổi, vẻ mặt u ám, nhịn không được nhanh chóng hướng bốn phía nhìn.
Bên cạnh hố đất có không ít dấu chân, vừa thấy chính là Nghê Diệp Tâm giẫm đến lung tung rối loạn. Từ khi Mộ Dung Trường Tình đi xuống dưới, Nghê Diệp Tâm ở chỗ này đi tới đi lui loay hoay. Nhưng mà trừ một đống dấu chân lung tung rối loạn không còn có cái gì khác, chủ nhân dấu chân thế nhưng không cánh mà bay. Trái tim Mộ Dung Trường Tình tức khắc nhảy dựng, hô một câu:
"Nghê Diệp Tâm!"
Không có người trả lời hắn, bốn phía đều an tĩnh.