Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 323: Thi thể bị tráo đổi

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Chúng ta vẫn nên đi nhìn rồi nói, nhìn xem Đại trưởng lão đang trình diễn vở gì."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, quyết định mang theo mọi người đi cùng. Một đám người liền hướng viện Đại trưởng lão đi đến.

Thời điểm bọn họ đến, trong sân đã đầy người, có lẽ nghe nói lại xảy ra án mạng chết người nên cố ý tới. Mấy Trưởng lão khác cũng tới.

Tổng đàn Ma giáo vẫn luôn là nơi bí mật, người ngoài căn bản không biết. Mọi người ở chỗ này bình an không có việc gì rất nhiều năm, trước nay không xuất hiện chuyện như thế này, hơn nữa không phải một người chết.

Thực vừa khéo chính là hai người chết đều là đệ tử Đại trưởng lão. Cho nên mấy vị Trưởng lão nghe tin đều lại đây nhìn tình huống. Trong viện người nhiều không bình thường. Bất quá ngại địa vị cùng mặt mũi Đại trưởng lão, cũng không ai dám nói cái gì.

Mấy người Nghê Diệp Tâm tới cửa sân, Đại trưởng lão đã ở nơi đó chờ bọn họ. Nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, Đại trưởng lão vội vàng chào đón.

"Giáo chủ cần phải làm chủ cho ta. Ta vừa mới chết thêm một đệ tử, lại có người giết đệ tử của ta, còn đem thi thể bỏ trong phòng ngủ. Quả thực như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!"

Đại trưởng lão nói, liền thấy được đi theo sau Mộ Dung Trường Tình là Cừu Vô Tự, lập tức sắc mặt càng thêm không tốt, nói:

"Giáo chủ, hiện tại không chỉ chết một người, càng quan hệ đến an nguy giáo chúng. Giáo chủ cũng không thể lại che chở người nào đó, như vậy sẽ thành sai lầm lớn!"

Mộ Dung Trường Tình biến sắc, bất quá hắn còn chưa nói lời nào, Nghê Diệp Tâm liền nói trước.

"Ai? Đại trưởng lão nói lời này ta nghe không hiểu. Giáo chủ che chở người nào? Đại trưởng lão nói cho minh bạch nha. Chúng ta tra án là chú ý chứng cứ, cũng sẽ không giống Đại trưởng lão dùng mồm mép, cái gì cũng có thể nói."

"Ngươi......"

Đại trưởng lão thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm ngất xỉu. Ông ta trừng mắt, bất quá nói còn chưa hết lời, Nghê Diệp Tâm lại chen ngang.

"Ngày hôm qua Đại trưởng lão cho trên dưới một trăm người tới cho ta hỏi chuyện. Ta hỏi còn chưa đến một phần ba, nhưng hôm nay không ai đến nữa. Ta đã nói những người chưa được hỏi hôm nay tiếp tục đến chỗ ta, bất quá một người cũng không có tới. Đây là ý gì, Đại trưởng lão?"

Đại trưởng lão căn bản không muốn để cho bọn họ hỏi chuyện. Ngày hôm qua xong, còn tưởng rằng đã xong chuyện này, nào biết Nghê Diệp Tâm tích cực như vậy. Đại trưởng lão nói không nên lời, bị Nghê Diệp Tâm chất vấn đến sửng sốt.

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới mở miệng, nói:

"Đi vào nhìn xem thi thể trước. Dù sao người chết chính là đệ tử của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão sẽ phối hợp."

Đại trưởng lão vội vàng gật đầu, mời Mộ Dung Trường Tình đi vào bên trong.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đã tới chỗ này rồi cho nên cũng coi như là quen cửa quen nẻo liền đi vào.

Tất cả những người khác bị ngăn ở bên ngoài.

Nghê Diệp Tâm tiến vào phòng, đã ngửi thấy mùi máu tanh. Mùi máu rất đậm, lập tức ập vào trước mặt. Cái này làm cho Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái. Cách đây không lâu, bọn họ cũng đã nhìn thấy thi thể, nhưng cũng không có mùi như vậy. Thi thể là bị vặn gãy cổ, chết rồi mới bị đâm vào bụng vài cái. Tuy rằng có máu, nhưng không nhiều. Nghê Diệp Tâm dám cam đoan, căn bản không có mùi đậm như thế này.

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cũng đang nhìn lại, hiển nhiên cũng cảm thấy rất kỳ quái.

"Giáo chủ, ở chỗ này."

Đại trưởng lão bước nhanh dẫn đường cho bọn họ từ gian ngoài vào bên trong phòng ngủ, sau đó thực tức giận chỉ vào thi thể trên mặt đất, nói:

"Ta về tới, vào phòng liền nhìn thấy trong phòng có người chết, lúc ấy làm lão phu sợ muốn chết!"

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi theo vào, đều phi thường chấn kinh. Mộ Dung Trường Tình mặt không đổi sắc. Nghê Diệp Tâm tuy rằng chấn kinh, bất quá cũng không có biểu lộ cái gì, chỉ là trong lúc nhất thời trong đầu suy nghĩ liên tục.

Người chết nằm trên mặt đất mặc y phục đệ tử Ma giáo trong một vũng máu còn thực mới mẻ. Bụng thi thể bị đâm đến thủng lỗ lớn, ruột chảy đầy đất. Cổ thi thể cũng không có gãy. Quan trọng chính là người chết căn bản không phải thi thể bọn họ đã thấy qua.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nhìn quét một vòng trong phòng. Giường lớn đã trở lại đúng vị trí. Cánh cửa bí mật đã bị che lại. Vàng bạc châu báu đều đã được thu dọn sạch sẽ. Thi thể vốn dĩ ngã trên mặt đất không thấy, bị một thi thể khác thay thế.

Nghê Diệp Tâm nhịn không được đi qua, muốn nhìn kỹ. Nhưng vừa đi qua Nghê Diệp Tâm càng thêm giật mình.

Vừa rồi bởi vì góc độ, bàn trà chặn thi thể, làm thấy không rõ diện mạo. Đi một vòng qua, khoảng cách gần xem rất rõ ràng. Người chết trừng mắt, một biểu tình thống khổ bất kham, miệng cũng há to, tựa hồ muốn kêu lên. Biểu tình đã vặn vẹo tới cực điểm.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền nhận không ra, nhưng người này lại cho ấn tượng tương đối khắc sâu, vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Đó chính là đệ tử lén lúc vào phòng Đại trưởng lão.

Cách đây không lâu đệ tử này vội vội vàng vàng vào sân, sau đó lại lén đột nhập phòng Đại trưởng lão tìm kiếm đồ vật. Sau lại đánh bậy đánh bạ mở ra cánh cửa bí mật, còn bị thi thể bên trong dọa sợ hãi, cũng đâm thi thể kia vài cái trên bụng.

Chuyện đó đều là Nghê Diệp Tâm tận mắt nhìn thấy, cũng không phải ảo giác. Mộ Dung Trường Tình cũng thấy. Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh tuy rằng dưới giường, xem không rõ ràng lắm, nhưng cũng đều có thể khẳng định.

Chỉ qua thời gian ngắn, người nam nhân này đột nhiên liền biến thành thi thể, quả thực làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Nghê Diệp Tâm rõ ràng nhớ nam nhân bị thi thể làm sợ hãi, đâm mấy cái mới biết được là người chết. Sau đó hắn nhanh chóng chạy, chạy còn không quên đóng cửa. Nghê Diệp Tâm không biết đệ tử này vào phòng Đại trưởng lão tìm cái gì, bất quá cũng không nghĩ tới hắn liền chết.

Không riêng gì Nghê Diệp Tâm kinh ngạc, những người đi theo tới, trừ Cừu Vô Tự không biết tình huống, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng thực kinh ngạc. Tất cả mọi người đều bất động thanh sắc, trong lòng âm thầm đoán rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống nhìn người chết. Thật là vừa mới chết không lâu, vết thương trí mạng tất cả đều ở trên bụng, máu phun nơi nơi.

Nghê Diệp Tâm hỏi:

"Đây cũng là đệ tử của Đại trưởng lão?"

Đại trưởng lão gật gật đầu, nói:

"Phải, đây là đệ tử thân cận, khác hẳn Địch Khánh."

Đệ tử này của Đại trưởng lão tên là Ngụy Phủ Chiếu, từ nhỏ đã đi theo Đại trưởng lão. Ngụy Phủ Chiếu võ công không tốt, bất quá khi còn nhỏ phi thường thông minh, hơn nữa thoạt nhìn rất có tiềm lực, được Đại trưởng lão thu làm đệ tử thân cận.

Sau này vẫn luôn đi theo Đại trưởng lão, bất quá khi trưởng thành võ công càng ngày càng kém, cũng không còn thông minh, không nổi bậc trong đám đệ tử của Đại trưởng lão.

Bất quá Ngụy Phủ Chiếu là người an phận, ngày thường cũng không có mất lòng ai.

Đại trưởng lão nói:

"Đồ đệ này luôn thành thật, sao có thể có người muốn giết hắn? Tuyệt đối không phải hắn đắc tội người nào mới bị giết."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đại trưởng lão, người này chết ở trong phòng......"

Nghê Diệp Tâm còn chưa dứt lời, Đại trưởng lão tựa hồ đã có chút tức giận nói:

"Ta về liền nhìn thấy Ngụy Phủ Chiếu đã chết. Chết ở trong phòng ta cũng làm ta hoảng sợ. Ngươi nói lời này chẳng lẽ cho rằng lão phu chính là người giết đồ đệ mình sao?!"

Nghê Diệp Tâm nhìn Đại trưởng lão tức giận, nhướng mày nói:

"Cướp la bắt cướp, cũng không phải không có khả năng, Đại trưởng lão thật ra đã nhắc nhở ta."

Đại trưởng lão lại bị Nghê Diệp Tâm làm tức giận, run run nói không nên lời.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Đại trưởng lão, ngươi ra bên ngoài chờ. Nghê Diệp Tâm kiểm tra xong thi thể, sẽ tự kêu ngươi tiến vào."

"Giáo chủ...... cái này......"

Đại trưởng lão do dự. Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhìn, không nói gì. Đại trưởng lão căng da đầu đáp ứng, sau đó thối lui ra bên ngoài.

Đại trưởng lão vừa đi, Nghê Diệp Tâm nhanh nhảy dựng lên, chạy đến giường lớn đi sờ sờ gõ gõ.

Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh đều lộ ra biểu tình kỳ quái, ngồi xổm trên mặt đất nhìn thi thể.

Chỉ có Cừu Vô Tự vẫn chưa hay biết gì, nói:

"Ta nhìn thấy các ngươi có biểu tình quái quái, xảy ra chuyện gì sao?"

Nghê Diệp Tâm phát hiện ra cửa bí mật sau giường lớn vẫn ở đó. Hơn nữa Nghê Diệp Tâm phát hiện một chiếc nhẫn vàng ở khe hở sau giường lớn. Hẳn là vừa rồi khi cửa mở, đống vàng bạc châu báu tuông ra, chiếc nhẫn đã rơi xuống ở chỗ này. Bởi vì có lẽ rơi ở chỗ khuất, cho nên có người dọn sạch những vàng bạc châu báu, lại không có thấy chiếc nhẫn.

Nghê Diệp Tâm nhặt chiếc nhẫn vàng lên, đưa cho Mộ Dung Trường Tình.

Cừu Vô Nhất rất sinh động kể cho Cừu Vô Tự nghe sự việc bọn họ đã nhìn thấy khi ẩn nắp.

"Ca ca, nghe ta nói, chúng ta vừa rồi nhìn thấy người chết căn bản không phải người này. Tuyệt đối không phải."

Cừu Vô Tự lắp bắp kinh hãi, cảm thấy thật sự là quá chấn kinh. Không nghĩ tới thi thể còn bị tráo đổi.

"Vậy...... Vậy chẳng phải là...... vậy chẳng phải là đã chết ba người?"

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:

"Đúng vậy, cũng không biết vừa rồi thi thể kia bị giấu ở nơi nào."

Cừu Vô Nhất nói:

"Có thể bị nhét trở lại chỗ cũ hay không?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta cảm thấy cũng có khả năng. Nhưng mà chúng ta muốn mở cửa, cần phải đẩy giường lớn ra mới được. Nếu đẩy giường lớn, Đại trưởng lão canh giữ ở bên ngoài có lẽ sẽ nghe được động tĩnh."

Cừu Vô Nhất hỏi:

"Vậy làm sao bây giờ nha?"

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, sau đó nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh.

Mộ Dung Trường Tình phi thường bất đắc dĩ, đôi tay ôm cánh tay, vẻ mặt chuyện không liên quan mình.

Nghê Diệp Tâm đi qua, ôm tay Mộ Dung Trường Tình, vẻ mặt ân cần, cười lộ cả răng nanh. Bất quá lập tức đã bị Mộ Dung Trường Tình phủi xuống. Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Tay ngươi mới vừa chạm thi thể."

Nghê Diệp Tâm đành phải lấy tay ra khỏi tay áo Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp, đại hiệp mau đem Đại trưởng lão và người ở bên ngoài đi nơi khác đi."

"......"

Mộ Dung Trường Tình biết Nghê Diệp Tâm sẽ bắt mình đi.

Hắn lại chịu không nổi Nghê Diệp Tâm năn nỉ, vẫn phải đi, để Nghê Diệp Tâm ở lại với Cừu Vô Nhất, Cốc Triệu Kinh và Cừu Vô Tự tiếp tục tìm thi thể.

Mộ Dung Trường Tình đi ra, quả nhiên nhìn thấy Đại trưởng lão canh giữ ở bên ngoài. Mộ Dung Trường Tình tùy tiện tìm lý do đem mọi người đi.

Bở vì xảy ra án mạng, phải bảo vệ hiện trường, cho nên tạm thời trong viện Đại trưởng lão không còn người. Tất cả đều dọn ra ngoài, đến viện bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm cùng ba người lập tức làm việc, tận lực dùng lực đẩy giường lớn.

Mặt sau giường lớn có cửa bí mật. Nghê Diệp Tâm cũng coi như là quen cửa quen nẻo, tìm được cơ quan nhấn một cái, chỉ là ban đầu mở cửa có chút lao lực. Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Tự một người một bên mở ra.

Nhưng cửa mở cũng không có thi thể, bên trong đều là vàng bạc châu báu.

Trong mật thất cũng không có ánh sáng, diện tích không quá lớn, châu báu rất nhiều. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình chen không vào được, chỉ có thể bò lên châu báu hướng vào trong sờ soạng.

Sờ soạng thật lâu, trừ vàng bạc châu báu cũng không có đồ vật khác. Tuyệt đối không có thi thể giấu ở phía dưới châu báu. Nghê Diệp Tâm lúc này mới bò ra.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Kỳ quái, thi thể bị người ta dời đi rồi?"

"Á! Trên người phụ thân toàn là máu."

Cừu Vô Nhất đột nhiên nói vậy. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, duỗi tay sờ sờ, còn tưởng rằng là vừa mới bị châu báu cắt đứt. Bất quá trên tay trên người Nghê Diệp Tâm cũng không có miệng vết thương, nhưng trên quần áo đích xác dính máu, trong lòng bàn tay cũng có máu.

Nghê Diệp Tâm vội vàng nhìn lại, liền thấy trên vài món châu báu có máu. Nhưng cũng không nhiều, vừa thấy chính là bị cọ lên. Có thể là do thi thể nhét vào đây cho nên hoặc nhiều hoặc ít bị dính máu.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Không có việc gì, không phải máu của ta. Nhưng là ai đem thi thể dời đi rồi?"

Cừu Vô Nhất chống tay lên eo nói:

"Khẳng định là Đại trưởng lão! Không phải ông ta làm còn có thể là ai. Khẳng định là sợ người khác biết bản thân lấy tiền đút túi riêng. Trong phòng có chỗ bí mật giấu châu báu, sợ bị phát hiện cho nên mới thu dọn sạch sẽ."

Trong phòng không chỉ là thu dọn sạch sẽ, cả thi thể cũng thay đổi bộ dáng.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chúng ta cần tìm được thi thể kia. Còn chỗ nào có thể giấu thi thể?"

Mọi người phân công nhau đi tìm, trà thất cùng thư phòng đều đã tìm rồi, cũng không có cửa bí mật, cả tủ ngầm cũng không có, không có chỗ có thể giấu thi thể.

Nghê Diệp Tâm tìm đến đầu choáng váng, nói:

"Xem ra không ở trong phòng."

"Vậy ở chỗ nào?"

Cừu Vô Nhất hỏi. Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu. Nghê Diệp Tâm cũng không biết Mộ Dung Trường Tình có thể duy trì bao lâu, cho nên không dám lãng phí thời gian.

Xem ra Mộ Dung Trường Tình vẫn là thực tẫn trách làm hết phận sự, nên còn chưa có trở lại. Đại trưởng lão tất nhiên cũng chưa có trở lại.

Mấy người Nghê Diệp Tâm từ trong phòng Đại trưởng lão đi ra, đứng ở bên ngoài chờ Mộ Dung Trường Tình cùng nhau trở về.

Bọn họ vừa đến sân, liền nhìn thấy một thân ảnh trốn sau gốc cây, ló đầu nhìn bên này.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là cháu gái Đại trưởng lão. Nghê Diệp Tâm hướng nàng phất phất tay, xem như chào hỏi. Tiểu cô nương mỉm cười, sau đó liền chạy đến. Bất quá nàng không phải hướng về phía Nghê Diệp Tâm, mà là hướng về phía Cốc Triệu Kinh.

Tiểu cô nương chạy tới, liền lập tức bổ nhào vào Cốc Triệu Kinh, đôi tay ôm đùi hắn, nói:

"Triệu Kinh ca ca!"

Cừu Vô Nhất trợn tròn mắt. Từ lần trước chơi cùng Cốc Triệu Kinh trong chốc lát, tiểu cô nương liền thích Cốc Triệu Kinh. Một đại ca ca ôn nhu lại săn sóc, ai mà không thích chứ.

Cừu Vô Nhất tức khắc liền ghen, duỗi tay đem tiểu cô nương từ trên người Cốc Triệu Kinh kéo xuống, nói:

"Triệu Kinh ca ca là của ta! Ngươi không thể ôm."

"Sao là của ngươi? Triệu Kinh ca ca thích ta nhất. Triệu Kinh ca ca là của ta, mới không phải của ngươi đâu."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật sự buồn cười, nhịn không được nhướng mày.

Cốc Triệu Kinh giống như khó xử, nhanh ngồi xổm xuống khuyên can, bất quá tựa hồ không được.

Nghê Diệp Tâm không muốn can thiệp tranh giành tình cảm của hai đứa trẻ, chỉ là ở bên cạnh cười mà thôi.

Cừu Vô Tự hiển nhiên cũng không có muốn tham dự, cũng ở bên cạnh nhìn náo nhiệt.

Thời điểm Mộ Dung Trường Tình trở lại, liền nhìn thấy mọi người đã từ trong phòng Đại trưởng lão đi ra, nhưng tình huống thực quỷ dị. Cừu Vô Nhất làm tiểu cô nương khóc lóc thảm thiết, còn không cho Cốc Triệu Kinh đi dỗ người. Ngược lại nó bán đứng ca ca, một hai bắt Cừu Vô Tự đi dỗ người.

Cừu Vô Tự không có biện pháp, nhưng dỗ dành thật lâu tiểu cô nương cũng không nín khóc.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình vừa xuất hiện, nháy mắt tiểu cô nương liền nín khóc. Có lẽ trong giáo cũng hiếm người không sợ Mộ Dung Trường Tình. Tiểu cô nương không nghĩ tới Mộ Dung Trường Tình đột nhiên xuất hiện, hoảng sợ, lập tức liền không còn khóc.

Nghê Diệp Tâm lại thiếu chút nữa cười bò, cảm thấy thật sự là quá thú vị.

Mộ Dung Trường Tình hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Không có việc gì, trẻ con đùa giỡn mà thôi. Đại trưởng lão đâu?"

"Đại trưởng lão lập tức sẽ trở lại."

"Chúng ta về trước đi."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.

Cừu Vô Nhất túm Cốc Triệu Kinh, kéo đi về, đi còn nhanh hơn chạy. Tiểu cô nương nhìn thấy, trên mặt còn treo nước mắt. Nàng muốn đuổi theo, nhưng không kịp, bọn họ đã trốn thoát.

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ đầu tiểu cô nương đầu, nói:

"Thiên hạ nơi nào không có cỏ lạ."

Tiểu cô nương hiển nhiên nghe không hiểu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống, hỏi:

"Đại ca ca hỏi ngươi một chuyện, ngươi vừa rồi ở trong phòng sao?"

Tiểu cô nương gật gật đầu, nói:

"Ở trong phòng chơi."

Nghê Diệp Tâm lại hỏi.

"Vậy có nghe được trong viện gia gia có âm thanh gì kỳ quái không?"

Tiểu cô nương lắc lắc đầu.

"Không có. Bất quá ta nghe nói chỗ gia gia lại chết người, cho nên lén lại đây nhìn xem."

"Thật ngoan, mau về phòng đi, nơi này nguy hiểm. Trong chốc lát gia gia trở về thấy sẽ mắng ngươi."

Tiểu cô nương gật gật đầu, sau đó liền chạy, thoạt nhìn là trở lại chỗ của mình.

Nghê Diệp Tâm đứng lên, cũng đi theo Mộ Dung Trường Tình cùng Cừu Vô Tự rời đi.

Trên đường trở về, Nghê Diệp Tâm liền nói:

"Cái người tên Ngụy Phủ Chiếu khẳng định là sau khi chúng ta rời khỏi đã bị giết. Hơn nữa chết lặng yên không một tiếng động. Cháu gái Đại trưởng lão ở cách vách, võ công cũng không tồi, thời điểm Ngụy Phủ Chiếu chết theo lý mà nói rất thống khổ, hẳn là kêu to mới đúng, nhưng mà tiểu cô nương không nghe được âm thanh nào."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Rồi sao?"

"Ta thật ra một chút manh mối cũng không có."

Lần này sự tình thật sự là làm Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.

Ai sẽ nghĩ thi thể còn bị đổi!

Nghê Diệp Tâm nói:

"Trong khoảng thời gian ngắn đã chết ba người. Hơn nữa ta cảm thấy ba người chết tuyệt đối không phải trùng hợp, có lẽ có quan hệ cùng hộp gỗ. Chúng ta không phải đã tìm được một mảnh giấy trên thi thể kia sao?"

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

"Ta còn giữ trên người."

"Phần bản đồ này sao chép từ hộp gỗ nào? Khẳng định không phải từ mấy cái hộp trong tay chúng ta."

Mộ Dung Trường Tình cau mày, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói:

"Có khả năng... là cái hộp đặt ở trong giáo hay không?"

Mộ Dung Trường Tình vừa nói như vậy, Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy có khả nghi. Bởi vì bọn họ tìm thật lâu, lục tung hết cũng không có tìm được cái hộp mà Mộ Dung Trường Tình đã thấy trước kia.

Nhiều năm đã qua, Mộ Dung Trường Tình trước kia không có chú ý, hiện tại nghĩ lại, có lẽ đã bị người ta lấy mất khi nào không biết. Có khi nào bọn họ mất nhiều thời gian tìm là không công?

Mọi người rốt cuộc đi trở về viện của Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm đã sắp bị đông lạnh thành băng, cảm giác lạnh muốn chết, vào phòng thấy ấm áp hơn nhiều.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Hiện tại vấn đề quan trọng chính là phải tìm thi thể chúng ta đã thấy được lúc trước. Sao biến mất? Tìm được thi thể nói không chừng sẽ có manh mối."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Theo ngươi cảm thấy thi thể ở nơi nào?"

"Cũng không dễ đoán, ta cũng không biết."

Cừu Vô Tự cũng không hiểu ra sao, đầu óc phát ngốc, nói:

"Giáo chủ, thuộc hạ đi về trước, bên kia còn có việc chưa xử lý."

Cừu Vô Tự chính là người bận rộn, không giống bọn họ, có rất nhiều thời gian. Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, Cừu Vô Tự liền rời đi.

"Đúng rồi!"

Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống thở ra một hơi, lập tức liền nhảy dựng lên.

"Nghĩ ra cái gì sao?"

Mộ Dung Trường Tình lập tức hỏi. Hắn còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm nghĩ ra cái gì quan trọng có liên quan vụ án. Kết quả kỳ thật không có một chút quan hệ.

Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng nói:

"Ta thiếu chút nữa đã quên Thập Nữ."

"Thập Nữ?"

Mộ Dung Trường Tình kỳ quái hỏi.

"Ngụy Phủ Chiếu chết có quan hệ cùng Thập Nữ?"

"Không quan hệ với Thập Nữ."

Nghê Diệp Tâm nói, Mộ Dung Trường Tình có điểm phát ngốc. Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Ta chỉ nói ta thiếu chút nữa đã quên Thập Nữ. Hôm nay cũng chưa có đến chỗ hắn, không biết hắn dưỡng thương thế nào. Dù sao hiện tại vụ án không có manh mối, ta muốn đi gặp hắn a."

"......"

Nghê Diệp Tâm mới vừa vào, ngồi chưa nóng mông, liền muốn đến chỗ Thập Nữ. Mộ Dung Trường Tình liền túm chặt người, sau đó ấn ở trên ghế, nói:

"Không được đi."

"Vì sao?"

"Ngươi có rảnh chạy ra ngoài chơi, hay là nghĩ về vụ án đi."

Nghê Diệp Tâm lập tức giậm chân, nói:

"Muốn bốc lột hả! Ta đêm qua đã rất mệt, hôm nay còn áp bách ta tra án, cũng không cho ta thời gian thả lỏng."

Mộ Dung Trường Tình nghe xong nhịn không được liền cười, nói:

"Ta cho rằng đêm qua đã thả lỏng."

"......"

Nghê Diệp Tâm rất muốn chửi Mộ Dung Trường Tình.

Ai thả lỏng mà bị làm kêu đến mất giọng! Sau đó nước mắt sinh lý cũng chảy ra!

Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dáng, liền biết suy nghĩ của Nghê Diệp Tâm hoạt động phong phú, cười nói:

"Là ngươi đêm qua năn nỉ ta."

"Cái gì?"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Mộ Dung Trường Tình ác độc cáo trạng trước.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Không phải ngươi năn nỉ ta dạy cho ngươi võ công sao? Ta chỉ là huấn luyện thể lực. Hơn nữa huấn luyện thể lực không phải một sớm một chiều, không bằng hiện tại......"

Mộ Dung Trường Tình nói còn chưa dứt lời, Nghê Diệp Tâm đã ném một chén trà qua. Không hề trì hoãn, Mộ Dung Trường Tình giơ tay liền tiếp được chén trà, còn cầm nhìn nhìn, bên trong cũng không có nước trà.

Động tác của Mộ Dung Trường Tình thậm chí rất ưu nhã. Hắn nhấc ấm trà lên rót nước vào trong chén, thổi thổi uống một ngụm. Quả thực làm Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt.

Mộ Dung Trường Tình là ghen, không cho Nghê Diệp Tâm đi tìm Thập Nữ. Nhưng vừa khéo, Thập Nữ nghe nói có chết người, cho nên cố ý lại đây hỏi thăm tình huống.

Thập Nữ tới tìm Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ở trong phòng nghe được âm thanh, lập tức liền nhảy dựng lên.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Cái này kêu là tâm linh tương thông a. Nhìn xem, Thập Nữ tới tìm ta."

Mộ Dung Trường Tình đen mặt.

"Tới rồi tới rồi, ta đi mở cửa."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ân cần với người khác, sắc mặt càng khó coi. Hắn dứt khoát duỗi tay chụp tới, liền đem Nghê Diệp Tâm chạy ra kéo lại, sau đó thuận thế đè ở ván cửa.

"Loạt xoạt"

Một tiếng vang nhỏ.

Thập Nữ còn tưởng rằng là có người tới mở cửa, bất quá bên trong bị ngăn chặn, cũng không biết đang làm gì, liền không động tĩnh.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, dùng sức đẩy Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:

"Làm gì?"

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, cúi đầu liền cắn bờ môi của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, bất quá không dám phát ra âm thanh quá lớn, vì Thập Nữ còn đứng ở bên ngoài. Để Thập Nữ biết bọn họ đang làm cái gì, vậy thì quá xấu hổ.

Nghê Diệp Tâm không dám giãy giụa cũng không dám lên tiếng, cái này liền tiện nghi cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình khó thấy được Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn, lập tức đem đầu lưỡi vói vào. Hắn vừa liếm vừa gặm, làm cho môi Nghê Diệp Tâm tê dại.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình sắp tắt thở, dùng sức để thở. Mộ Dung Trường Tình lại rất có tinh thần.

Thập Nữ thật sự là buồn bực, nhìn chằm chằm cửa thật lâu, cuối cùng nghe được tiếng thở thô nặng, rốt cuộc biết bên trong đang làm cái gì. Thập Nữ mặt đỏ, vội vàng liền né tránh, rời xa cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, hận không thể đến góc sân.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình hôn đến chân mềm, đầu gối nhũn ra. Nghê Diệp Tâm thở phì phò, nhịn không được giơ tay sờ soạng miệng một chút, đau còn có điểm sưng.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Bị bệnh chó dại sao? Cắn dùng lực như vậy."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Không dùng lực người khác sao thấy."

"......"

Nghê Diệp Tâm đã phục hắn. Lần này Mộ Dung Trường Tình muốn mở cửa, nhưng Nghê Diệp Tâm liều chết đè cửa không cho mở.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy miệng mình hiện tại nhất định sưng, căn bản không có biện pháp gặp người.

Thật sự là quá thẹn!

Nghê Diệp Tâm ở trong phòng một hồi, cảm giác miệng khá hơn mới đem cửa mở ra. Liền nhìn thấy Thập Nữ đứng ở trong sân, cách cửa phòng ước chừng khoảng mười mét.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy chỉ có thể căng da đầu ho khan một tiếng, nói:

"Ai nha, Thập Nữ, ngươi tới khi nào? Đứng ở bên ngoài không gõ cửa, ta cũng không biết đâu. Mau tiến vào, bên ngoài rất lạnh, đừng để bị đông lạnh."

"......"

Thập Nữ đột nhiên không muốn đi vào. Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá vẫn thực bình tĩnh ngồi xuống, rót một chén trà.

Nghê Diệp Tâm đem Thập Nữ vào, sau đó liền đi đoạt lấy nước trà mà Mộ Dung Trường Tình mới rót.

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên đem chén trà nhường lại. Chờ Nghê Diệp Tâm uống xong rồi, lại rót một chén khác.

Nghê Diệp Tâm nói:

"A Thập, ngươi thân thể tốt hơn chưa. Ta nhìn sắc mặt ngươi đã khá một chút rồi đó."

"Đã không có việc gì. Qua mấy ngày là có thể hoàn toàn bình phục."

"Đừng đứng nói chuyện, mau ngồi xuống."

Thập Nữ thấp thỏm bất an ngồi xuống, lúc này mới nói:

"Ta nghe nói chỗ Đại trưởng lão lại chết một người, không biết xảy ra chuyện gì, cũng hỏi thăm không được, cho nên..."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ngươi cũng nghe nói. Là một người gọi là Ngụy Phủ Chiếu."

"Ngụy Phủ Chiếu?"

"Đúng vậy, ngươi biết sao?"

Thập Nữ gật gật đầu, nói:

"Tiếp xúc vài lần. Có một lần sư phụ phái ta làm việc có tiếp xúc Ngụy Phủ Chiếu."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nói:

"Vậy quá tốt, người này có kẻ thù không? Hoặc là cùng ai có quan hệ thực tốt?"

Thập Nữ cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, nói:

"Ta cũng không biết, không hỏi thăm qua, hẳn là không có kẻ thù. Bất quá ở trong đám sư huynh đệ, hắn võ công kém cỏi nhất. Ta vài lần nghe sư huynh đệ của hắn lén lút bàn luận về hắn."

Ngụy Phủ Chiếu không phải đại sư huynh, bất quá so với những người khác nhập môn sớm hơn, cho nên bối phận vẫn là cao, nhưng võ công bình thường, làm rất nhiều sư đệ khinh thường, sau lưng có bàn luận.

Cái khác Thập Nữ cũng không biết, dù sao hắn cũng không đi theo Đại trưởng lão. Chỉ là khi phụ trách truyền tin tức, sẽ tiếp xúc một ít đệ tử của các Trưởng lão, cho nên biết một ít mà thôi.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Không quan hệ, không quan hệ, có tin tức tốt hơn so với không có."

Thập Nữ trầm mặc, hẳn là còn nỗ lực hồi tưởng.

Qua một lát, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi tới, lúc này người tới là Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự vừa tiến đến, nhìn thấy Thập Nữ liền nói:

"A Thập, ngươi sao cũng ở chỗ này. Ta vừa rồi còn đi tìm ngươi."

Thập Nữ vội vàng đứng lên, nói:

"Sư phụ, ta nghe nói xảy ra án mạng, cho nên lại đây nhìn xem có thể hỗ trợ không."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Cừu Trưởng lão, không phải lại xảy ra chuyện chứ?"

Cừu Vô Tự nói:

"Không phải, là Quan đại hiệp đã đến đây. Ta vốn dĩ muốn đi nói cho A Thập biết. Bất quá không thấy A Thập trong phòng, ta liền tới đây nói với Nghê đại nhân một tiếng."

"Quan đại ca tới?"

Thập Nữ có chút kinh hỉ.

Quan Trang kỳ thật ở dưới chân núi, cho nên có người đến đón, hắn lập tức liền đi ngay. Hắn cũng lo lắng cho Thập Nữ, nên suốt đêm lên đường. Hiện tại Quan Trang đã tới.

Không riêng gì Thập Nữ, Nghê Diệp Tâm cũng vui vẻ. Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình cũng cao hứng. Nghê Diệp Tâm là cảm thấy người càng nhiều càng náo nhiệt. Bọn họ cùng Quan Trang cũng coi như là quen biết đã lâu, khó được gặp lại, cho nên vui vẻ. Mà Mộ Dung Trường Tình cao hứng tất nhiên chính là bởi vì Quan Trang tới liền sẽ ở cùng Thập Nữ. Nghê Diệp Tâm muốn tìm Thập Nữ nói chuyện phiếm giải buồn gì đó là không có cơ hội. Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, lập tức liền nói:

"Một khi đã như vậy, A Thập liền đi theo Cừu Trưởng lão gặp Quan Trang đi. Ta cùng Nghê Diệp Tâm còn có chuyện không đi cùng các ngươi."

"Có chuyện gì?!"

Nghê Diệp Tâm trừng mắt.

Thập Nữ ho khan một tiếng. Bởi vì hắn biết Giáo chủ cùng Nghê đại nhân đích xác rất bận, cho nên Thập Nữ thực biết điều nhanh chóng cùng Cừu Vô Tự đi.

Cừu Vô Tự tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì. Nhưng thấy Thập Nữ vẻ mặt xấu hổ, hoang mang rối loạn bỏ chạy, hắn cũng biết xem mặt đoán ý. Hai người lập tức đặc biệt ăn ý đi thật nhanh.

Nghê Diệp Tâm muốn gọi bọn họ chờ một chút, bất quá bọn họ chạy quá nhanh, căn bản không kịp lên tiếng.

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Lập tức dùng cơm chiều, ngươi còn muốn đi nơi nào?"