Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 315: Ấn tượng mơ hồ

Nghê Diệp Tâm nói:

“Độc mà Cừu Trưởng lão trúng chính là mãn tính. Vậy chứng minh rất có khả năng bên cạnh Cừu Trưởng lão có nội gián. Nội gián có thể ở hai đầu bờ ruộng không? Tốt nhất phải tìm ra.”

Mộ Dung Trường Tình cũng nhớ rõ việc này. Cừu Vô Tự đã không còn đáng ngại, tuy rằng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng coi như đã tốt. Thuốc giải là Vô Chính đưa cho, phân lượng đã đủ dùng rồi.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ăn xong ta mang ngươi đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, sau đó liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Mộ Dung Trường Tình cung cấp một ngày ba bữa, thức ăn ngon không lời gì để nói. Tuy rằng không giống như trong hoàng cung mỗi bữa phải có rất nhiều món ăn. Nhưng ở đây mỗi một món đồ ăn đều rất ngon, hơn cả tửu lâu bên ngoài nhiều. Nghê Diệp Tâm ăn tới mặt mày hớn hở, bữa sáng liền ăn đến đi không nổi.

Ăn xong, Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi tìm mấy người Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự đã nhiều ngày phải liên tục tìm hộp gỗ, nhưng cũng chưa có tìm được.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Hộp gỗ rốt cuộc ở nơi nào?”

Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói:

“Ta nhớ rõ ở nơi nào đó trong kho hoặc là thư phòng.”

Mộ Dung Trường Tình tuy nói kho, kỳ thật là nơi chất đống những thứ tốt. Mà thư phòng cũng không giống thư phòng nhà người thường, mà chất đống bí tịch võ công.

“Vậy không có quá khó tìm chứ?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nghê Diệp Tâm đi theo hắn rẽ trái rẽ phải, sau đó đi thẳng phía trước. Đi đến chân Nghê Diệp Tâm mỏi mệt, Mộ Dung Trường Tình mới nói sắp tới rồi.

“Ta cảm thấy nơi này có thể dùng ngựa để di chuyển.”

“Đệ tử nói Cừu Vô Tự hẳn là ở chỗ này.”

Nghê Diệp Tâm đẩy cửa phòng ra, đi vào, tức khắc liền nhìn thấy đều là sách. Gian phòng này tuyệt đối là thư phòng mà Mộ Dung Trường Tình nói. Có thể nói còn lớn hơn sân bóng, quả thực đồ sộ không thể tả, mà phòng này chỉ là một trong các thư phòng mà thôi.

Thư phòng toàn là những cái kệ. Nhiều kệ dùng vải màu trắng che lại, vừa nhìn vào có điểm giống như là nhà xác. Nơi này lại không có ánh mặt trời chiếu vào, nên cho cảm giác thật âm trầm.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Dùng nhiều vải bố trắng che đậy tuyệt đối là bởi vì đại hiệp?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, không nói gì, bất quá xem như xác nhận.

Nơi này có rất nhiều kệ. Đa số đều chứa sách ít khi có người lật xem. Mộ Dung Trường Tình lại có thói ở sạch, nên dứt khoát lệnh người đem vải bố trắng che những cái kệ lại. Như vậy cũng dễ quét tước. Cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có người lại đây quét tước, làm vậy thư phòng cũng không nhiễm một hạt bụi.

Nghê Diệp Tâm xem đến nghẹn họng, nhìn trân trối, cảm giác nơi này càng giống mê cung. Bởi vì kệ sắp xếp rất kỳ quái, cũng không phải ngay hàng thẳng lối như bình thường.

Mộ Dung Trường Tình nhìn ra nghi vấn của Nghê Diệp Tâm, nói:

“Nơi này kệ sách là dựa theo kỳ môn độn giáp cùng tinh tú sắp xếp.”

“Xem ra ta phải nắm chặt tay đại hiệp, bằng không đi lạc liền ra không được.”

Mộ Dung Trường Tình nắm tay Nghê Diệp Tâm, nói:

“Theo ta, Cừu Vô Tự hẳn là ở bên trong.”

“Làm sao mà biết được? Hắn không chừng có khả năng ở bên kia.”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Bởi vì ta nghe được tiếng hít thở.”

Cừu Vô Tự lúc này thở dốc như trâu, mệt đến thở hổn hển. Mà không chỉ là hắn, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng ở đây.

Cừu Vô Tự cùng Cốc Triệu Kinh đều mệt đến sắc mặt đỏ bừng. Cừu Vô Nhất đặc biệt có tinh thần, giẫm lên kệ nhảy nhót lung tung, quả thực như con khỉ nhỏ.

Nghê Diệp Tâm đi theo Mộ Dung Trường Tình hướng vào trong. Đi thật lâu, sau đó Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt. Phía trước có một ngọn núi hộp, lung tung rối loạn, ước chừng cao gấp hai lần Nghê Diệp Tâm. Hơn nữa ngọn núi này lung lay sắp đổ, giống như sụp đổ bất cứ lúc nào.

Cừu Vô Tự mệt không chịu được, ngồi ở bên cạnh quạt.

Mà Cừu Vô Nhất đang đứng ở trên nóc một kệ sách nhìn quyển sách trên tay. Sau đó nó liền tùy ý ném xuống dưới, ném ở trên ngọn núi nhỏ kia, nói:

“Nơi này cũng không có.”

Cừu Vô Tự hô một tiếng.

“Nhất Nhất, ngươi cẩn thận một chút, sụp bây giờ!”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật sự sắp sụp.

Mộ Dung Trường Tình lại đây liền nhìn thấy bên này đã loạn không thành bộ dáng, nói:

“Các ngươi sao làm thành như vậy?”

Cừu Vô Tự nói:

“Giáo chủ, đây chính là công việc khổ sai mà. Ngày hôm qua chúng ta đem kho chứa phía tây lật tung hướng lên trời, nhưng cũng không có tìm được gì. Sau đó suốt đêm lục lọi thư phòng bên này. Cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra cái gì. Ta cảm thấy việc này còn vất vả hơn cả luyện võ.”

Nghê Diệp Tâm hỏi:

“Bên ngoài các ngươi đều đã tìm hết?”

Cừu Vô Tự vừa nghe, tức khắc mặt ủ mày ê, nói:

“Còn chưa có tìm. Chúng ta là bắt đầu từ tận cùng bên trong tìm ra.”

“Vậy đúng là vất vả thật.”

Nghê Diệp Tâm đang nói, đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình túm lấy. Nghê Diệp Tâm cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, sau đó liền nghe được Cừu Vô Tự hét to.

Cái núi nhỏ đột nhiên nghiêng ngả.

“Rầm”

Thiếu chút nữa Cừu Vô Tự ngồi bên cạnh bị chôn vùi. Cừu Vô Tự tức khắc kêu lên.

“Nhất Nhất!”

Cừu Vô Nhất thực vô tội đứng ở trên kệ. Cũng nhờ nó có vóc người nhỏ, nếu thay đổi thành người khác đầu đã đụng nóc nhà.

Cừu Vô Nhất nói:

“Không phải ta, ta không có chạm vào.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Các ngươi đem nơi này thu dọn một chút đi.”

Cừu Vô Tự thực bất đắc dĩ, bất quá xem ra không thu dọn một chút là không được.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta đột nhiên nghĩ đến một thành ngữ.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, không nói tiếp. Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngu Công dời núi.”

Cừu Vô Tự ở bên cạnh thu dọn, Cừu Vô Nhất dứt khoát ngồi ở trên kệ, nói:

“Ta đã đói bụng, cũng khát nước, còn mệt nhọc, sao vẫn tìm không thấy chứ?”

Cốc Triệu Kinh vừa nghe nó nói khát nước, vội vàng rót một chén nước, sau đó đứng ở phía dưới, hướng lên vẫy vẫy tay với Cừu Vô Nhất. Nó lập tức liền nhảy xuống, còn một hai bắt Cốc Triệu Kinh ôm nó đút cho nó uống.

Cốc Triệu Kinh nói:

“Hay ngươi trở về ngủ, để bọn ta tìm được rồi.”

Cừu Vô Tự lập tức nói:

“Hay ta cũng trở về ngủ thôi.”

Nghê Diệp Tâm lập tức nói:

“Đại hiệp, nơi này có người lười biếng.”

Cừu Vô Tự nói:

“Giáo chủ, không phải ta nói nhiều, nhưng hộp gỗ rốt cuộc thấy ở nơi nào? Chúng ta tìm như vậy không phải biện pháp tốt. Dù tính có thể đem nơi này lật ngược lên trời, nhưng còn mấy thư phòng cùng nhà kho khác, mấy phòng chứa linh tinh vụn vặt lớn lớn bé bé. Nếu cứ như vậy tính ra chúng ta mất một tháng cũng không xong.”

Nghê Diệp Tâm nghĩ một chút, nói:

“Chỗ các ngươi lớn đến mức nào, mất một tháng có khoa trương lắm không? Ta cảm thấy năm sáu ngày là cùng.”

Cừu Vô Tự nói:

“Hứ, ngươi đừng chọc ta, năm sáu ngày cũng chỉ có thể xong hai cái thư phòng. Ở đây thư phòng còn nhỏ, chỉ có một ít cổ thư quái lạ. Tất cả cũng không chỉ thế này. Bên này chuyên môn chứa bí tịch võ công, chỗ thư phòng khác mới gọi là lớn.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng có chút đau đầu, nói:

“Đại hiệp thật sự không ấn tượng đã nhìn thấy hộp gỗ ở nơi nào sao?”

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:

“Dù sao cũng đã là chuyện rất nhiều năm trước.”

Mộ Dung Trường Tình đích xác không nhớ rõ, chỉ có ấn tượng mơ hồ. Bất quá hắn có thể khẳng định đã thấy cái hộp gỗ có đồ án đôi mắt rõ ràng trước mắt.

Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ tuy rằng thân phận cũng coi như rất cao. Dù sao hắn cũng là đồ đệ của Giáo chủ. Bất quá chỗ hắn có thể đi rất ít, không phải tập võ chính là đi xem bí tịch võ công. Hắn đại khái hồi ức một chút, cảm thấy có thể là khi đến thư phòng nào đó xem sách đã nhìn thấy hộp gỗ, bất quá thư phòng nào thì hắn không nhớ.

Mọi người vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Dung Trường Tình, nhưng Mộ Dung Trường Tình thật sự nghĩ không ra. Đây cũng không phải biện pháp.

Nghê Diệp Tâm cho rằng bọn họ từ thật xa chạy tới Tổng đàn Ma giáo cũng đã là thành công một nửa. Nhưng ai biết thành công một nửa cũng không có.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy bọn họ tìm thật sự quá vất vả, cho nên dứt khoát cũng đến hỗ trợ. Cũng may Nghê Diệp Tâm đã gặp qua hộp gỗ, cho nên nếu hộp gỗ xuất hiện, tuyệt đối liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nghê Diệp Tâm muốn ở lại tìm đồ vật, Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ theo. Bất quá Mộ Dung giáo chủ có điểm ghét bỏ. Bởi vì tuy rằng thư phòng thường xuyên được dọn dẹp, nhưng khó tránh khỏi sẽ có bụi, sờ một tay bụi bặm làm thói ở sạch của Mộ Dung giáo chủ phát tác.

Một số thư tịch không cần lấy xuống nhìn, nhưng có rất nhiều thư tịch đặt ở trong hộp. Mỗi một bộ đều đặt chỉnh tề, cần mở hộp ra nhìn xem bên trong có cất giấu hộp gỗ hay không. Thậm chí một ít hộp nhìn vào thấy được phía trên có mấy quyển sách, cũng cần lấy ra nhìn xem có hộp gỗ giấu ở phía dưới hay không.

Cũng chưa đến nửa canh giờ, Nghê Diệp Tâm đã bắt đầu đổ mồ hôi, mệt quá sức, quan trọng là đôi tay đã phát run.

Bộ nào cũng nặng muốn chết, có bộ là thẻ tre, có cả sách lụa cần phải nâng hộp một tay tìm kiếm. Tay Nghê Diệp Tâm cũng run lên.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm chóp mũi đều là mồ hôi, liền dùng khăn tay màu trắng lau.

“Nghỉ ngơi trong chốc lát, sắp tới giờ ăn trưa, ăn cơm rồi lại tìm.”

Giáo chủ đột nhiên cho nghỉ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, hộp cầm trên tay ném sang một bên, tìm ghế ngồi nghỉ ngơi.

Kỳ thật lúc này còn chưa đến thời gian cơm trưa, bất quá Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm đã mệt nhọc. Dù sao Nghê Diệp Tâm bệnh vừa khỏi, đêm qua hai người còn lăn lộn một lát.

Cừu Vô Tự vội vàng uống vài ngụm nước, rồi nói.

“Ta sao cảm thấy các ngươi hỗ trợ cũng không có mau hơn chút nào.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vậy thôi, chúng ta không hỗ trợ nữa.”

Cừu Vô Tự nói:

“Ta thấy mọi người quá mệt mỏi, nên tạo một chút không khí.”

Một mình Cừu Vô Tự cơ hồ uống hết nước. Nghê Diệp Tâm còn chưa có uống nước, trong ấm cũng chỉ còn lá trà.

Cốc Triệu Kinh đứng lên nói:

“Ta đi lấy thêm nước tới.”

Cừu Vô Nhất vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, nói:

“Triệu Kinh ca ca, ta đi theo ngươi.”

“Đại hiệp, chúng ta cũng đi ra ngoài hít thở không khí đi. Nơi này cảm giác không khí không tốt lắm.”

Nghê Diệp Tâm nói với Mộ Dung Trường Tình.

Không khí thư phòng đích xác không tốt lắm, đều là bụi bậm, có thể tốt thì kỳ quái.

Mộ Dung Trường Tình đáp ứng, lần này trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự nói:

“Ta không đi, các ngươi đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, eo ta đau.”

Nghê Diệp Tâm nhịn không được đánh giá.

“Eo đau có rất nhiều nguyên nhân.”

Cừu Vô Tự nói:

“Ta dọn sách... dọn dẹp...!”

“Được rồi, chúng ta đi.”

Mộ Dung Trường Tình nói.

Bốn người ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi lấy nước trở về.

Vừa ra liền phát hiện bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết này tựa hồ rất hay thay đổi. Bất quá tuy rằng tuyết rơi nhưng thời tiết cũng không có quá âm trầm.

Nghê Diệp Tâm đi ra liền hít thở không khí mới mẻ, thở dài một tiếng.

“Đại hiệp, nơi này phong cảnh hữu tình nha, thật sự là quá đẹp.”

Cừu Vô Nhất nói:

“Nơi này có cái gì đẹp. Nghe ta nói nè, bên kia, bên kia mới đẹp, có thật nhiều động vật đáng yêu nữa!”

Cừu Vô Nhất duỗi tay ngắn chỉ chỉ vào một ngọn núi rất xa. Bên kia một mảnh trắng phau, Nghê Diệp Tâm cũng không biết nó chỉ rốt cuộc là nơi nào.

Cừu Vô Nhất nói:

“Đợi khi tìm được hộp gỗ, ta mang phụ thân đi chơi nha.”

Nghê Diệp Tâm hiển nhiên rất có hứng thú.

“Hay nha, có động vật đáng yêu không? Có bạch hồ ly, hay con gì lông mềm mại không?”

“Đương nhiên là có.”

Cừu Vô Nhất nói thêm.

“Ta mỗi lần đi đến đó đều nhìn thấy chúng.”

Mộ Dung Trường Tình ý vị không rõ cười một tiếng, nói:

“Ngươi sẽ không thích đâu. Bên kia thường xuyên có báo xuất hiện, ngươi ứng phó không nổi.”

“……”

Nghê Diệp Tâm không nói, Cừu Vô Nhất chân thành nói:

“Không cần sợ, con báo cũng thực đáng yêu! Không ăn người.”

“……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Cừu Vô Nhất không cao. Con báo sao không ăn thịt người, nghe thôi đã đủ đáng sợ.

Cừu Vô Nhất quơ tay qua lại, đem hết toàn lực khoa tay múa chân tả cho Nghê Diệp Tâm biết con báo vừa hiền lành vừa đáng yêu cỡ nào. Bất quá theo trực giác, Nghê Diệp Tâm thấy kinh khủng, cảm giác Cừu Vô Nhất không hổ là lớn lên trong Ma giáo. Đáng yêu của nó không hề giống bình thường.

Cốc Triệu Kinh nhìn thấy Cừu Vô Nhất nhảy qua nhảy lại cảm thấy rất đáng yêu.

Ở ngay lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân lại đây, đặc biệt nhẹ nhàng có tiết tấu.

Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một tiểu cô nương vui vẻ đi tới. Đó chính là tiểu cô nương đáng yêu ngày hôm qua.

“Giáo chủ.”

Tiểu cô nương nhảy nhót tiến vào, trong tay còn cầm một chồng sách. Số sách còn muốn cao hơn tiểu cô nương. Nghê Diệp Tâm nghĩ những cuốn sách đó đổ xuống khẳng định sẽ đè tiểu cô nương ở dưới.

Bất quá tiểu cô nương đi phi thường vững chắc. Đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình, nàng liền đem sách trong tay đưa ra, nói:

“Giáo chủ, đây là sổ sách gia gia muốn ta đưa lại đây. Sổ sách ghi lại thu chi trong giáo thời gian gần đây, gia gia thỉnh Giáo chủ xem qua.”

Mộ Dung Trường Tình vừa thấy những sổ sách đó liền đau đầu, phất phất tay, nói:

“Trước cứ để ở phòng ta, có thời gian ta liền xem.”

Đại trưởng lão chủ yếu quản lý toàn bộ tài chính trong giáo. Tất cả mọi người trong Ma giáo không lo ăn không lo uống, Đại Trưởng lão cũng thực sự lợi hại.

Tiểu cô nương đáp ứng, sau đó cầm sổ sách một tay, tay khác lôi kéo Cừu Vô Nhất đứng bên cạnh, nói:

“Nhất Nhất, chúng ta đi chơi nha. Mấy ngày trước ca ca mang về cho ta mấy thứ mới lạ. Chúng ta có thể đi chơi trò gia đình, ta phải làm nương tử của ngươi.”

Cừu Vô Nhất vội vàng xua tay, thực đứng đắn nói:

“Không được, không được, trong chốc lát ta phải tiếp tục hỗ trợ tìm đồ vật, không có thời gian chơi. Huống hồ, ta có thê tử rồi, không thể cùng ngươi chơi trò kia.”

Tiểu cô nương vừa nghe không vui, bĩu môi, nói:

“Ngươi có thê tử khi nào, gạt người!”

Cừu Vô Nhất nghiêm trang lôi kéo tay Cốc Triệu Kinh, chỉ vào Cốc Triệu Kinh nói:

“Chính là Triệu Kinh ca ca nha.”

Cốc Triệu Kinh nào nghĩ đến còn có chuyện này xảy ra. Nghe được Cừu Vô Nhất nói, đầu tiên hắn sửng sốt, ngay sau đó có chút ngượng ngùng.

Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh nhìn, thiếu chút nữa cười vỡ bụng, cảm giác thật sự là quá thú vị.

Tiểu cô nương nói:

“Ngươi là gạt người. Hắn là nam nhân nha, không thể làm thê tử của ngươi.”

Cừu Vô Nhất nói:

“Như thế nào không thể. Thê tử của Giáo chủ ca ca cũng là nam nhân nha.”

Cừu Vô Nhất nói, lại chỉ vào Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm chính là đang vụng trộm cười, nào nghĩ đến chiến hỏa đột nhiên lập tức liền đốt tới trên người mình.

Tiểu cô nương liếc mắt nhìn Cốc Triệu Kinh một cái, rồi nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, lại nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái, sau đó đột nhiên “Oa” một tiếng, liền khóc lóc bỏ chạy……