Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 303: Cùng ý nghĩ

Mộ Dung Trường Tình cầm áo mặc vào, nói:

“Ta đi ra ngoài nhìn xem, ngươi đừng đi ra ngoài vội.”

“Ưhm”

Nghê Diệp Tâm lại xoa xoa đôi mắt, dứt khoát lộn trở lại, nằm xuống ngủ. Kỳ thật vốn dĩ rất mệt, bên ngoài còn một mảnh đen nhánh, Nghê Diệp Tâm nhìn liền không nghĩ rời giường.

Mộ Dung Trường Tình ra cửa. Những người khác cũng nghe được động tĩnh, đều ra tới. Cẩn thận nhìn cũng chỉ có Nghê Diệp Tâm còn ngủ, tất cả đều đứng ở ngoài cửa nhìn tình huống.

Mục Nam Đình nói:

“Chuyện gì xảy ra?”

Cừu Vô Nhất một tay bắt lấy tóc mình, nói:

“Gấp cái gì, ca ca đã đi ra ngoài nhìn tình huống, khẳng định lập tức sẽ trở lại.”

Cừu Vô Nhất đang nói, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói.

“Về rồi.”

Quả nhiên liền nhìn thấy một bóng người, thực mau đã vào trong viện, đúng là Cừu Vô Tự đã trở về.

Mục Nam Đình hỏi:

“Chuyện gì xảy ra?”

Cừu Vô Tự nói:

“Nghe nói hình như là tìm được thi thể trang chủ rồi.”

Cừu Vô Tự nói như vậy, Lục Duyên biểu tình khó coi vài phân. Xem ra việc hắn được ủy thác tuyệt đối không thể hoàn thành, khó tránh khỏi hắn có chút không cao hứng.

Mà Mộ Dung Trường Tình cùng những người khác đều có chút tò mò.

Nghê Diệp Tâm vốn dĩ ở trong phòng ngủ, nhưng bên cạnh thiếu hơi ấm, cảm giác lạnh muốn chết, co lại một cục cũng không được. Nghê Diệp Tâm ngồi dậy mặc quần áo, khoát thêm áo choàng, sau đó chạy ra nhìn tình huống, nhìn xem Mộ Dung đại hiệp sao còn chưa có trở vào.

Nghê Diệp Tâm đẩy cửa, liền nghe được Cừu Vô Tự nói, lập tức kinh ngạc.

“Tìm được rồi? Ở chân núi tìm được sao? Có phải mặt đã biến dạng hay không, làm thế nào nhận ra?”

Cừu Vô Tự nói:

“Ở nơi nào tìm được thì không biết, ta không nghe bọn họ nói rõ địa điểm. Bất quá ta nghe lén mấy đệ tử nói cũng không phải tìm được ở chân núi. Mấy đệ tử xuống núi trở về đều không tìm được, còn có một nhóm chưa trở về.”

“Cái gì mà lung tung rối loạn.”

Mục Nam Đình cảm thấy đầu óc mù mờ.

“Trang chủ nhảy xuống vách núi, chẳng lẽ không phải ở chân núi tìm được? Vậy ở nơi nào tìm được? Giữa sườn núi, nện ở trên tảng đá?”

Cừu Vô Tự lắc đầu.

“Ta không nghe rõ, bất quá hình như là thi thể tìm thấy trong sơn trang.”

“Sao có thể? Một người sống từ trên vách núi nhảy xuống, sau đó thi thể tìm được ở trong sơn trang? Vậy chẳng phải là gặp quỷ sao?”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, đôi mắt mở to, cười nói:

“Việc này thật đúng là càng ngày càng thú vị.”

Mục Nam Đình ghét bỏ nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

“Ta sao không thấy ra chỗ thú vị?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đương nhiên là thú vị. Ngươi đã nói một người sống nhảy xuống vách núi, thi thể lại tìm được trong sơn trang. Không phải kỳ lạ sao? Ta thấy không phải gặp quỷ, mà là có người phá rối.”

Nghê Diệp Tâm cũng không mệt, thoạt nhìn tinh thần mười phần, hơn nữa còn muốn đi nhìn thi thể. Bất quá Mộ Dung Trường Tình bắt lấy người, túm vào trong phòng.

“Mới hơn nửa đêm, đi xem cái gì, trở về ngủ.”

Những người khác đều không có lòng hiếu kỳ như Nghê Diệp Tâm. Vừa thấy mới là sau nửa đêm, tới hừng đông còn lâu, mọi người ngáp một cái, cũng đều trở về phòng ngủ.

Nghê Diệp Tâm đã tỉnh, cũng không mệt nhọc, mắt trợn trừng, nói:

“Đại hiệp... đại hiệp không muốn biết trang chủ là chết như thế nào sao?”

Mộ Dung Trường Tình đã cởi quần áo, sau đó xoay người lên giường, nhắm mắt lại nói:

“Ta không quen biết hắn, có liên quan gì đến ta?”

“……”

Nghê Diệp Tâm nhìn bộ dáng ổn như Thái Sơn của hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá không có cách nào. Nghê Diệp Tâm đành phải nhảy lên giường, cưỡi ở trên người Mộ Dung Trường Tình, dùng mười ngón tay vỗ mặt hắn vài cái, nói:

“Không cho ngủ... không cho ngủ.”

“……”

Lúc này đến phiên Mộ Dung đại hiệp hết chỗ nói rồi. Hắn túm chặt tay Nghê Diệp Tâm, lôi xuống, nhanh chóng liền đè ở dưới thân, sau đó thuận thế hung hăng cắn một ngụm ở trên môi.

“Xem ra tinh thần ngươi thật sự rất cao, ta giúp ngươi tiêu hao một chút.”

Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền kinh ngạc, nói:

“Từ từ! Tay hướng nơi nào sờ đó?”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Eo ngươi sao run nhanh như vậy? Ta sờ thoải mái hay không thoải mái?”

“Thoải mái cái quỷ!”

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, nói:

“Đừng phá, ta muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi nhìn trang chủ chết như thế nào!”

“Khó mà làm được. Ngươi vừa rồi đánh ta nhiều như vậy ta muốn trả lại.”

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn hắn. Sau đó Mộ Dung Trường Tình đã Nghê Diệp Tâm lật úp xuống giường.

Nghê Diệp Tâm liền cảm giác tất cả quần áo gì đó đều bị rớt hết, bị dọa hô to, tựa hồ đã biết Mộ Dung Trường Tình muốn làm cái gì.

Mộ Dung Trường Tình đem tất cả quần áo lột sạch, sau đó dùng chăn đem hai người bọc kín, miễn cho Nghê Diệp Tâm bị phong hàn.

Mộ Dung Trường Tình ở bên tai cười nhẹ một tiếng, nói:

“Nói, vừa rồi đánh ta mấy cái?

“Một cái cũng không có.”

“Bốp”

Âm thanh cực kỳ thanh thúy. Bất quá bởi vì ở trong chăn âm thanh trở nên có chút đè nén. Chỉ có Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều nghe được rõ ràng.

Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói:

“Lại đánh mông ta!”

Mộ Dung Trường Tình lại giơ tay đánh một cái, nói:

“Cảm giác sao không có tốt bằng trước kia?”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình quả thực liền biến thành một cây pháo trúc, thiếu chút nữa liền đem khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Trường Tình phá nát.

Nghê Diệp Tâm tức giận đá đá, nói:

“Mộ Dung tiểu cẩu, ngươi có ý tứ gì? Còn ghét bỏ ta? Ngươi là cái tên kéo quần lên liền không nhận người. Ta muốn bỏ ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình cười, hướng bên tai Nghê Diệp Tâm hôn hai cái, nói:

“Ta thấy gần đây bôn ba đi đường, ngươi hình như gầy một chút, mông thiếu thịt, sờ lên…… Hây, ta thích có thịt một chút.”

Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt, nói:

“Đồ lắm chuyện. Khi ăn cơm chỉ thích rau cải, không thích ăn thịt, thịt mỡ tuyệt đối không ăn. Vì sao nói thích thịt?”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Thịt của ngươi lại không phải thịt heo thịt vịt thịt gà.”

Nghê Diệp Tâm phải đánh hắn, muốn xoay người, nói:

“Vô nghĩa, đừng nói nữa, mau thả ta ra.”

Mộ Dung Trường Tình đè lại, liền đem người ấn trở về, nói:

“Khó mà làm được. Ngươi nhìn xem ta đã cứng rồi, ngươi phải phụ trách.”

Mộ Dung Trường Tình đỉnh đỉnh một chút. Nghê Diệp Tâm liền trợn tròn mắt, nói:

“Phụ cái gì trách. Ta cái gì cũng chưa làm nha. Ta sao không biết mình có mị lực lớn như vậy!”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Hôm nay ta sẽ làm ngươi có nhiều cảm giác một chút.”

“Đồ quỷ!”

Nghê Diệp Tâm muốn giãy giụa, bất quá giãy giụa không có kết quả. Sau đó Tiểu Tâm Tâm lại được Mộ Dung Trường Tình hầu hạ quá thoải mái, kết quả Nghê Diệp Tâm không giãy giụa nữa, còn ôm cổ Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm loạn gặm cắn trên cổ Mộ Dung Trường Tình, nghĩ phải cho Mộ Dung đại hiệp mấy dấu hôn, để hắn ngày mai xấu mặt. Mộ Dung Trường Tình cũng không để ý, ngược lại thích Nghê Diệp Tâm làm như vậy, cảm giác như là đón ý hùa theo.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy toàn thân đều bị châm lửa. Kỹ thuật khiêu khích của Mộ Dung đại hiệp thật là càng ngày càng tốt, so với lúc mới bắt đầu khác biệt rất lớn.

Nhưng Nghê Diệp Tâm đã như tên trên dây, mà Mộ Dung Trường Tình lại chậm chạp bất động. Nghê Diệp Tâm nhịn không được cắn răng nói:

“Nè…… rốt cuộc tiến vào hay không. Không tiến vào là để ta làm hả.”

“Đừng có gấp.”

Mộ Dung Trường Tình kỳ thật cũng đã nhẫn đến khó chịu, nói:

“Thuốc cao sao không thấy? Ta sợ làm ngươi bị thương.”

Tuy rằng hai người đã làm rất nhiều lần, bất quá mỗi lần Mộ Dung Trường Tình đều rất cẩn thận. Dù có cấp bách cũng phải dùng tới thuốc cao bôi trơn, miễn cho Nghê Diệp Tâm bị thương, ngày hôm sau không rời giường được.

Trước đó vài ngày Mộ Dung Trường Tình ở trên đường mua được một loại thuốc cao mới, nghe nói có hiệu quả giục tình, giá đương nhiên xa xỉ. Mộ Dung đại hiệp là người nhiều tiền, vốn dĩ muốn mua nhiều, nhưng mà người ta nói chỉ còn một lọ như vậy. Quả thực chính là hàng hiếm. Mộ Dung đại hiệp không nói hai lời liền bỏ bạc ra mua.

Thuốc cao đặt ở trong bọc hành lý. Mộ Dung Trường Tình nghĩ tìm cơ hội cho Nghê Diệp Tâm dùng thử một lần. Kết quả hôm nay muốn thử lại không tìm thấy.

Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền chột dạ. Bởi vì thuốc cao đã không cánh mà bay vì bị đưa cho Lục Duyên.

Mộ Dung Trường Tình còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm không biết mình mua thứ này. Bất quá Nghê Diệp Tâm đã sớm biết, lén mở ra nhìn, lại ngửi ngửi liền biết là thứ gì, tức giận đến nghiến răng, sau đó liền nổi lên ý xấu cầm cho Lục Duyên.

Mộ Dung Trường Tình còn chưa biết đồ vật đã sớm không còn, hơn nữa đã bị Lục Duyên cùng Mục Nam Đình dùng.

Nghê Diệp Tâm quả thực chột dạ không chịu được, sắc mặt đỏ bừng nói:

“Trước khi đề thương ra trận phải tìm bảo bối tráng dương bổ thận sao? Còn không nhanh lên!”

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết thận là thứ gì. Bất quá nghe Nghê Diệp Tâm nói hắn vẫn lờ mờ hiểu, tức khắc cười lạnh một tiếng, nói:

“Ta có cần bồi bổ hay không ngươi chẳng lẽ không biết?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói:

“Sớm muộn gì thận cũng bị suy. A...!”

Vừa dứt lời Nghê Diệp Tâm liền hét to một tiếng.

“Không nói một câu lại tiến vào. Ta thiếu chút nữa đã chết.”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Ngươi đây là khích lệ ta sao?”

“Quỷ mới khích lệ. A... a...”

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, nhưng đã sắp nói không được đầy đủ lời, nên ngậm miệng, miễn cho lại đột nhiên phát ra tiếng thét thảm.

Chờ sắc trời tờ mờ sáng, hai người cuối cùng cũng làm xong. Nghê Diệp Tâm mềm thành cọng bún, nằm ở trên giường che lại mông. Cảm giác không có đồ bôi trơn, mông thật sự có điểm đau nha. Đều là tự làm bậy, nên không dám nói.

Mộ Dung Trường Tình còn hướng trong bọc tìm tìm, vẫn không có tìm được hộp thuốc cao. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng giả bộ ngủ, nhắm mắt lại quay người đi, coi như cái gì cũng không biết.

Mộ Dung Trường Tình không tìm được, chỉ có thể lên giường ngủ.

Hai người sau nửa đêm náo loạn một hồi, ngày hôm sau tất nhiên liền dậy trễ. Thời điểm Nghê Diệp Tâm mở to mắt cũng sắp ăn cơm trưa. Bất quá nơi này luôn có tuyết rơi sắc trời cũng tối tăm u ám, cho nên căn bản nhìn không ra rốt cuộc là canh giờ nào.

Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện sắc trời bên ngoài cùng thời điểm ngủ kỳ thật không có khác nhau bao nhiêu.

Mộ Dung Trường Tình đã không ở bên cạnh, Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ sờ, đánh giá có lẽ người đã dậy từ lâu. Chỗ bên cạnh đã lạnh, không có độ ấm.

Mộ Dung Trường Tình thức dậy, sợ Nghê Diệp Tâm bị lạnh cho nên đem áo choàng phủ lên trên chăn, sau đó mới đi mặc quần áo rời khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm ở trong chăn lười một lát, cảm giác trong chăn thật ấm áp, thật là không muốn đi ra ngoài. Đấu tranh tư tưởng rất lâu, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc vẫn bò ra, tức khắc bị lạnh giật mình, thiếu chút nữa lại chui trở về.

Nghê Diệp Tâm mặc quần áo, mới vừa mặc xong, Mộ Dung Trường Tình đã trở lại.

Mộ Dung Trường Tình đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh ùa vào, Nghê Diệp Tâm nhảy nhảy, nói:

“Mau đóng cửa! Lạnh muốn chết.”

Mộ Dung Trường Tình đóng cửa đi tới, nói:

“Rốt cuộc đã dậy. Bọn họ đang thảo luận có nên chờ ngươi ăn cơm trưa hay không.”

“Còn không phải đều tại đại hiệp?”

Mộ Dung Trường Tình cười đứng ở phía sau, dùng tay sờ gáy Nghê Diệp Tâm.

“Ui”

Nghê Diệp Tâm lạnh run run, nói:

“Tay sao lạnh như vậy.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ta đi ra bên ngoài dạo qua một vòng, cho nên có điểm lạnh. Ngươi giúp ta sưởi ấm một chút?”

“Đừng... đừng... đừng chạm vào ta!”

Mộ Dung Trường Tình một hai đem tay nhét ở gáy Nghê Diệp Tâm sưởi ấm, làm cho Nghê Diệp Tâm giậm chân.

Hai người từ trong phòng đi ra tới liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mục Nam Đình.

“Ta cho rằng các ngươi đến cơm chiều mới ra, không nghĩ tới nhanh như vậy.”

Vừa rồi Nghê Diệp Tâm ở trong phòng hô to gọi nhỏ, cho nên người bên ngoài hiển nhiên là hiểu lầm.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình từ trong phòng đi ra cơm trưa đã đã đưa lại đây. Nghê Diệp Tâm thật sự đói bụng, tuy rằng không có gì ăn ngon, nhưng cũng liền chắp vá ăn.

Nghê Diệp Tâm vừa ăn tròng mắt vừa loạn chuyển, đang nghĩ cách phải làm như thế nào mới có thể đi coi thi thể trang chủ, đã tò mò muốn chết.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:

“Ăn cơm đi.”

Nghê Diệp Tâm cắn một ngụm màn thầu, mơ hồ không rõ nói:

“Ta đang ăn.”

Mục Nam Đình đang ăn, nhịn không được nói:

“Ta nói nè Lục Duyên, chúng ta có phải nên xuống núi rồi hay không? Nơi này không có gì ăn, há mồm liền một miệng tuyết, ta không chịu nổi nữa, còn có người chết.”

Lục Duyên trầm mặc một chút, nói:

“Ta còn muốn ở chỗ này mấy ngày, nếu ngươi muốn đi có thể đi trước.”

Mục Nam Đình tức giận đến trừng mắt, thiếu chút nữa liền dùng màn thầu ném vào đầu Lục Duyên.

Lục Duyên nói, giương mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm.

Tuy rằng bọn họ không biết Lục Duyên đến nơi đây làm cái gì, bất quá có sát thủ muốn giết Lục Duyên. Mấy người Nghê Diệp Tâm hứa bảo vệ Lục Duyên tới đây.

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Tuy rằng ngươi không có hoàn thành việc cần phải làm, nhưng chúng ta dựa theo lời ngươi nói, đã đưa ngươi an toàn đến nơi này.”

Lục Duyên gật đầu, nói:

“Mộ Dung Giáo chủ là người giữ chữ tín, ta tất nhiên cũng sẽ thực hiện lời hứa. Ta có thể mang các ngươi đi tìm một cái hộp gỗ. Bất quá ta còn có chuyện muốn phó thác Mộ Dung Giáo chủ.”

Cừu Vô Tự vừa nghe liền cười nói:

“Ai nha, ta nói Lục huynh nha, Giáo chủ của chúng ta cũng không thể làm không công cho người ta.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe cũng vui vẻ, túm túm tay áo Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp, Cừu Trưởng lão nói đại hiệp làm công kìa.”

Mộ Dung Trường Tình:

“……”

Cừu Vô Tự:

“……”

Lục Duyên nói:

“Ta là có việc cầu Mộ Dung Giáo chủ, cho nên tất nhiên sẽ dùng thứ Mộ Dung Giáo chủ cảm thấy hứng thú trao đổi.”

Nghê Diệp Tâm tò mò.

“Vậy ngươi nói trước, có cái gì khiến chúng ta cảm thấy hứng thú?”

Lục Duyên không nói gì, bất quá từ trong lòng ngực móc ra một mảnh giấy thực cũ đặt ở trên bàn, rồi đẩy sang cho Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình không có động thủ, Nghê Diệp Tâm liền cầm lấy nhìn một chút. Mảnh giấy Tuyên Thành có chút cũ lại nhăn dúm, cảm giác lập tức sẽ rách ra. Quan trọng chính là mảnh giấy không được đầy đủ, còn chưa có tới một phần tư bàn tay, chỉ một mảnh nhỏ mà mặt trên còn có vết máu.

Bất quá Nghê Diệp Tâm nhìn liền ngây ngẩn cả người, nói:

“Ý? Là đồ án đôi mắt.”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn, lập tức nhíu mi.

Trên giấy vẽ chính một phần đồ án đôi mắt, thoạt nhìn còn có chút quen.

Nghê Diệp Tâm đã từng nhờ Mộ Dung Trường Tình sao chép lại đồ án trên mấy hộp gỗ ra giấy để so sánh, cũng coi như là để phòng ngừa trước.

Mà tựa hồ có người cũng cùng ý nghĩ với bọn họ. Hơn nữa mẫu giấy này rất cũ, có lẽ đã vẽ từ rất lâu rồi. Mảnh giấy không được đầy đủ, không biết là bản sao của cái hộp gỗ nào. Chỉ bằng một phần đồ án, bọn họ chỉ có thể nhìn ra là đôi mắt, nhưng nhìn không phần nào

Mộ Dung Trường Tình cau mày.

“Ngươi là từ đâu có cái này?”

Lục Duyên nói:

“Ta đêm qua đi nhìn thi thể trang chủ.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt.

“Ngươi lén đi nhìn thi thể?”

Lục Duyên gật đầu.

Mục Nam Đình cũng giật mình, nói:

“Ngươi đi nhìn người chết khi nào?”

Lục Duyên không giải thích. Mục Nam Đình lại nói:

“Chính là thời điểm ngươi rời đi có chút lâu đó sao? Ngươi không phải nói cùng ta là muốn đi ngoài sao!?”

Lục Duyên nói:

“Là không muốn ngươi đi theo mà thôi, sẽ nguy hiểm.”

Mục Nam Đình tức giận muốn chết. Nghê Diệp Tâm nói:

“Các ngươi đừng ve vãn đánh yêu, nói chính sự trước đi. Mẫu giấy này chẳng lẽ phát hiện ở trên thi thể trang chủ?”

Lục Duyên gật đầu.

“Đúng vậy, ta phát hiện ở trong lòng bàn tay thi thể. Tờ giấy được nắm chặt ở trong lòng bàn tay của thi thể. Hơn nữa thi thể trang chủ thực hoàn chỉnh, thoạt nhìn cũng không như là ngã xuống vực chết.”